Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 1 - Chương 21



Nhật tàn, nguyệt khuyết, ngày lại ngày trôi qua, bất tri bất giác lịch đã giở đến tháng Sáu.

Giang Tây tháng Sáu mưa dông bão giật, mưa lớn tầm tã làm nước dâng cuồn cuộn, hồng thủy hoành hành lưu vực sông Trường Giang. Nhiều huyện của Giang Tây bị vây trong cơn nước lũ, thị trấn Cửu Giang là vùng bị hồng thủy tàn phá nghiêm trọng nhất, cũng là vùng chịu hậu quả nặng nề dai dẳng nhất. Đầu tháng Sáu, đê bao sông Trường Giang khu vực Cửu Giang liên tục đặt trong tình trạng báo động, nguy cấp khôn cùng. Đê quai Trường Giang chở che cho một vùng mấy trăm vạn dân, hàng trăm vạn mẫu ruộng, các tuyến đường sắt Kinh Cửu[1], Hợp Cửu[2], Võ Cửu[3], cùng quốc lộ 10, 316; một khi vỡ đê, hậu họa không sao kể xiết. Chính phủ ra chỉ thị cho chính quyền địa phương không tiếc công sức, tiền của, phải giữ được đê bao. Bộ đội, các lực lượng vũ trang địa phương và quần chúng nhân dân hợp lực ngày đêm bảo vệ đê, quyết tồn vong cùng con đê huyết mạch.

[1] Tuyến đường sắt nối liền chín tỉnh từ Bắc Kinh tới Cửu Long, Hồng Kông dài hơn 2553km, đoạn qua Giang Tây có đi qua Cửu Giang.

[2] Tuyến đường sắt nối liền ba tỉnh An Huy, Hồ Bắc, Giang Tây dài 320km, bắt đầu từ Hợp Phì (An Huy) kết thúc ở Cửu Giang (Giang Tây).

[3] Tuyến đường sắt 261km bắt đầu từ Võ Xương, Vũ Hán thuộc Hồ Bắc tới Cửu Giang thuộc Giang Tây.

Tối nào ti vi cũng đưa tin tình hình cứu hộ, tiếp tế cho người dân trong bão lũ và tình hình bảo vệ đê điều. Khắp khu Trường Cơ đâu đâu cũng có nơi đứng ra quyên tiền bạc, vật dụng, áo quần, sách vở cứu trợ. Trường trung học thực nghiệm cũng kêu gọi học sinh quyên tiền giúp đỡ người bị nạn.

Mỗi lần trường học kêu gọi quyên tiền là một lần Tần Chiêu Chiêu đau đầu. Mặc dù nói tự nguyện quyên góp nhưng trường học sẽ lập danh sách, những lớp quyên nhiều sẽ được tuyên dương trước tập thể và nhận được giấy khen thi đua. Trường học đã có yêu cầu như vậy, giáo viên chủ nhiệm sẽ tự động về lớp triển khai, chẳng ai muốn lớp mình tụt lại sau, vì thế chuyện quyên góp tự nguyện trở thành chuyện bắt buộc.

Lên lớp, giáo viên chủ nhiệm “đề nghị” cả lớp mỗi người quyên góp ít nhất năm đồng, đối với những gia đình có điều kiện thì quyên góp nhiều hơn càng tốt. “Lá lành đùm lá rách là truyền thống tốt đẹp của nhân dân Trung Hoa chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể đánh mất phẩm chất đẹp đẽ này. Các em nhất định phải dồn tình yêu thương cao cả, vĩ đại nhất để hỗ trợ đồng bào trong cơn hoạn nạn.”

Ngày còn học cấp một, cấp hai, trường học có quyên tiền cũng chỉ năm hào, một đồng là cùng, nhiều hay ít tùy tấm lòng; đến giờ giáo viên chủ nhiệm lại đề ra mức tối thiểu năm đồng, hơn nữa nghe giọng điệu của giáo viên giống như là nếu không có năm đồng thì là kẻ thiếu tình thương đồng bào. Không còn cách nào khác, cô đành về nhà xin tiền ba mẹ.

Kiểu quyên góp cứng nhắc của trường khiến mẹ cô vừa nghe đã lắc đầu thở dài, ba cô hổn hển mắng: “Quyên góp cái con khỉ! Quyên tiền là có lòng nhân ái, quyên càng nhiều thì nhân ái càng nhiều chắc? Nói thế thì người chỉ góp một, hai đồng là loại mặt sắt, máu lạnh vô tình chắc? Người ta chỉ cần có lòng thì năm xu, một hào cũng là nhân ái rồi!”

Đúng vậy, lẽ nào tình yêu thể hiện qua tiền tài hay sao? Quyên bao nhiêu cũng đâu thể chứng minh người đó đạo đức hơn người!

Có điều mắng thì cứ mắng, cuối cùng Tần ba vẫn phải đưa tiền cho con gái, để cô “tự nguyện” đến trường “quyên góp lòng hảo tâm”, dù sao cũng không thể vì năm đồng mà đắc tội với giáo viên chủ nhiệm.

Cuối tháng Sáu, ngoài việc chuẩn bị thi cuối kỳ, học sinh lớp mười còn phải chuẩn bị lựa chọn phân khoa vào lớp mười một. Thi vào đại học, cao đẳng khối tự nhiên và khối xã hội không giống nhau nên mỗi học sinh đều phải đưa ra một quyết định quan trọng xem mình muốn đi theo khối nào. Lựa chọn này ảnh hưởng tới tiền đồ cả đời của học sinh nên nhà trường đặc biệt mở một cuộc họp phụ huynh để trao đổi về vấn đề này. Giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn lặp đi lặp lại làm tốt chuyện phân khoa là dẫn đường đúng cho con cái mình sau này.

Mẹ Tần Chiêu Chiêu tham gia cuộc họp xong, nói với con gái: “Việc này ba mẹ cũng không hiểu rõ nên không quyết định hộ con được. Con cứ tự xem bản thân muốn theo học ngành nào thì đăng ký. Ba mẹ tin tưởng con.”

Tần Chiêu Chiêu quyết định theo ngành xã hội, tuy cô học tự nhiên không tồi nhưng vẫn thích ngành xã hội hơn. Đàm Hiểu Yến vô cùng ủng hộ quyết định này. “Mấy môn xã hội rất hay, tự nhiên buồn ngủ chết đi được. Nếu không phải vì mấy môn tự nhiên vướng víu thì mình đâu phải học trung cấp nghề thế này, sẽ được học cấp ba với cậu rồi. Thế nên, cậu cứ học xã hội đi, sau này học chung với mình cho tiện!”

Trong lớp, rất nhiều bạn nữ cũng theo ngành xã hội, những học sinh tinh thông nghệ thuật như Lăng Minh Mẫn, Cung Tâm Khiết sau này còn xác định sẽ thi đại học văn khoa hay văn hóa nghệ thuật. Thu thập hết thông tin chọn ngành của các bạn trong lớp, Lâm Sâm yên lặng tổng hợp, cuối cùng kêu ầm trời: “Trời ơi, hình như tất cả tài tử giai nhân đều theo ngành xã hội hết rồi. Tôi đây cũng muốn theo ngành xã hội, nếu học chung với cái đám người không ra người khoa tự nhiên thì chán chết thôi!”

Đám nam sinh không có lòng học hành thì cử cũng nhất trí coi ý kiến của cậu ta là “cao kiến”.

Chuyện phân khoa cứ như vậy mà kết thúc. Tới ngày khai giảng lớp mười một, nhà trường sẽ đưa ra danh sách phân lại lớp.

Giờ học hôm nay, Tần Chiêu Chiêu nghe thấy Diệp Thanh bàn bên đang hỏi Lăng Minh Mẫn nghỉ hè này có dự định gì chưa, liền thấy cô ấy đáp: “Cũng tính đi Thượng Hải một chuyến.”

“Á, không phải cậu đã đi Thượng Hải hai lần rồi sao, giờ còn muốn đi tiếp? Nói thật xem, có phải cậu tới đó tìm Kiều Mục không?”

Lăng Minh Mẫn không trả lời câu hỏi hài hước của Diệp Thanh nhưng cũng chẳng phủ nhận.

Đột nhiên trong lòng Tần Chiêu Chiêu dâng lên một nỗi khó chịu nho nhỏ. Thượng Hải, Thượng Hải có Kiều Mục đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của cô. Cô cũng muốn được đi Thượng Hải. Muốn xem xem nửa năm không gặp Kiều Mục giờ ra sao? Có khỏe không? Liệu có cao lớn không?

Có điều, cô không thể tới Thượng Hải. Cô không phải Lăng Minh Mẫn mỗi năm hai lần hè đông đi du lịch khắp nơi, được ba mẹ ủng hộ vô điều kiện. Từ nhỏ tới giờ cô còn chưa ra khỏi Giang Tây, nếu không phải có lần phân xưởng của ba cô tổ chức đi du lịch Lư Sơn, được đi theo ba mẹ thì có lẽ giờ cô còn chưa bước ra khỏi cái thành phố nhỏ bé này.

Vì thế, đối với Tần Chiêu Chiêu, Thượng Hải xa xăm như ảo ảnh hư mờ, vẫn ngập tràn quyến rũ như thế nhưng mãi mãi chẳng bao giờ chạm tới được. Cho dù cô có khao khát được tới đó tới mức nào thì nhanh nhất cũng phải hai năm nữa mới có thể tới. Hai năm nữa sẽ thi đại học. Thượng Hải là mục đích duy nhất của cô, giống như trường trung học thực nghiệm từng là mục tiêu cuối cùng của cô.

Bàn bên, Diệp Thanh vẫn chưa buông tha Lăng Minh Mẫn, cố ấy đành bất đắc dĩ cười khẽ. “Đừng nói nhảm nữa, phải rồi, cậu còn phong bì nào không? Cho mình một cái!”

“Lại viết thư cho Kiều Mục à? Đây, cho cậu một cái!”

Tần Chiêu Chiêu vô thức liếc qua, thấy Lăng Minh Mẫn nhận phong bì Diệp Thanh đưa, mải miết viết địa chỉ, trong lòng nhất thời xao động.

Cô vẫn luôn muốn biết địa chỉ thư từ của Kiều Mục nhưng không sao tìm được, vì thế thường rất tích cực tới văn phòng lấy thư cho lớp, chủ yếu để tìm các thư Kiều Mục gửi cho Lăng Minh Mẫn hòng tìm địa chỉ của cậu. Có điều, mỗi lần cậu gửi thư đều không ghi địa chỉ, trên phong bì thường chỉ có mấy chữ “thư nội tường[4]”. Nhìn thấy bức thư trơ trọi không địa chỉ người gửi, cô vô cùng thất vọng, vì thế mỗi lần thấy bức thư in mấy chữ “thư nội tường”, trong lòng cô lại nổi lên một cảm giác xót xa.

[4] Thư không ghi rõ họ tên người gửi trên phong bì.

Giờ Lăng Minh Mẫn viết thư cho Kiều Mục đương nhiên phải ghi địa chỉ lên phong bì. Nếu cô có thể cầm phong bì lên xem thì tốt quá, cái chính là lấy lý do gì để yêu cầu Lăng Minh Mẫn cho mình xem thư chứ?

Suốt cả tiết học, Tần Chiêu Chiêu đứng ngồi không yên, mắt luôn liếc về phía Lăng Minh Mẫn, thấy cô nàng viết thư xong liền bỏ vào bao, kẹp trong sách Ngữ văn cất vào ngăn bàn. Chuông báo hết tiết, Diệp Thanh gọi Lăng Minh Mẫn đi vệ sinh, hai người vừa ra khỏi lớp, cô liền liếc mắt về chỗ trống không người, phải làm thế nào để xem được phong bì trong ngăn bàn đây? Trong lớp còn nhiều người, bình thường cô đâu có thân thiết gì với Lăng Minh Mẫn, tự nhiên đi qua chỗ của cô ấy là điều không thể.

Đang lăn tăn không biết xoay xở ra sao thì hành động của mấy nam sinh đang cãi nhau làm cô nảy ra sáng kiến. Cô đi ra ngoài hành lang đứng một lát rồi lập tức quay vào lớp, khi đi qua bàn của Lăng Minh Mẫn liền giả vờ vấp chân vào bàn, mất thăng bằng ngã nhào về phía trước, lại thuận thế dùng sức đẩy một cái, đồ trong ngăn bàn vương vãi khắp mặt đất.

Làm rơi đồ trên bàn người khác đương nhiên phải cúi xuống nhặt lên. Ngay lập tức Tần Chiêu Chiêu xoay người nhặt cuốn Ngữ văn lên trước, phong thư kẹp trong sách tựa như hiểu thấu tâm tư của cô mà tự động trượt khỏi cuốn sách rơi xuống. Loáng cái, ánh mắt sắc như camera của cô đã liếc thấy dòng địa chỉ, nhớ thật kĩ.

Mắt vừa nhìn thấy lá thư rơi, chưa kịp nhặt đã thấy một bàn tay nhặt bức thư trước mặt cô. Ngẩng mặt trông, hóa ra là Thôi Viễn Chí gây chuyện thành tính, vừa thấy phong thư cậu ta đã í ới: “Người nhận Kiều Mục, thư nội tường! Cái này nhất định là thư của hoa khôi lớp ta thăm hỏi Kiều Mục đây mà! Ái chà, còn chưa dán thư này!”

Mấy nam sinh ngang ngược chỉ sợ thiên hạ không loạn ở sau nghe vậy đều xúm tới, ồn ào nửa đùa nửa thật: “Mau mở ra xem thư viết gì?”

Tần Chiêu Chiêu bực bội lớn tiếng nói bọn họ: “Các cậu nên biết một mình tự tiện bóc và đọc trộm thư của người khác là phạm pháp.”

Thôi Chí Viễn giơ phong thư lên, cợt nhả: “Có phải một mình mình tự tiện đâu, ở đây rõ ràng có rất nhiều người, hơn nữa cô ấy không dán thư nên bọn mình đâu phải bóc, cứ thế mở ra đọc thôi mà!”

Tần Chiêu Chiêu không chút nao núng, “Đây không phải chuyện bóc hay không bóc, lén lút xem trộm thư của người khác là phạm pháp, mau trả thư lại cho người ta đi!”

“Chuyện này mắc mớ gì đến cậu nhỉ? Có phải thư của cậu đâu!”

“Đúng là không phải của tôi, nhưng tôi chẳng may làm rơi hết đồ trong ngăn bàn của Lăng Minh Mẫn ra ngoài, nên giờ tôi có trách nhiệm phải nhặt hết những thứ đó lại. Tôi không thể cho cậu xem trộm thư của cô ấy, mau trả đây!”

Tần Chiêu Chiêu vừa nói xong liền xòe tay trước mặt Thôi Chí Viễn, hai mắt trừng lớn, ánh mắt gai góc lợi hại khiến Thôi Chí Viễn phải sửng sốt. Lâm Sâm vốn đang hứng chí bừng bừng bên cạnh đột nhiên quay đầu đi thẳng, vừa đi vừa nói nhỏ: “Tiểu vũ trụ lại muốn bạo phát rồi, nguy hiểm chớ lại gần.”

Thấy lời nhắc nhở của cậu ta, Thôi Chí Viễn cũng thức thời trả lại thư cho Tần Chiêu Chiêu. Chuyện cô gái này “lên cơn điên” cậu ta đã thấy rồi, tốt hơn hết là không nên chọc cho tiểu vũ trụ này bùng nổ.

Lâm Sâm và Thôi Chí Viễn một trước một sau lui về chỗ, nhỏ giọng xì xào: “Vừa rồi may có cậu nhắc, nếu không tiểu vũ trụ kia mà nổ tung thì đỡ không nổi.”

“Tôi thấy ánh mắt cô ta phừng phừng như muốn phóng hỏa, gặp cảnh này mà không biết điều rút lẹ chỉ sợ sau hối không kịp.”

“Đúng thật, lúc nãy mắt cô ta trừng trừng lớn thật… A, chắc mắt cô ta to nhất lớp luôn.”

Thôi Viễn Chí nói xong là đổi đề tài, đem “dung mạo” của nữ sinh trong lớp ra bình phẩm một lượt, sau đó đột nhiên phát hiện ra chuyện mới: “Trước giờ không nhận ra, kỳ thực Tần Chiêu Chiêu mắt to mày dày, trông cũng không đến nỗi. Tiếc cái da hơi đen.”

Nhắc tới đen, Lâm Sâm tự nhiên nhớ ra hôm trước có xem một màn hài nói trên ti vi tên Mãi bố đầu[5], trong đó có một đoạn tả miếng vải màu đen, thế là cậu ta rụt cổ lại, hơi híp mắt, cười xấu xa đứng lên. “Cậu nói xem sao cô ta lại đen như vậy? Sao lại đen như vậy được chứ? Lý Quỳ còn thua, mà Trương Phi có thấy cũng bị dọa chết. Có khi nào cô ta qua đông sơn đốt than củi, sang tây sơn đào than đá không, làm sao có thể đen thấy bà nội thế không biết!”

[5] Bán vải vụn.

Cậu ta nhại lại lời trong hài nói để giễu Tần Chiêu Chiêu đen đúa. Thôi Viễn Chí nghe xong cười ha ha. “Làm gì mà đen đến mức ấy chứ, cậu cay độc nó vừa thôi, cô ấy mà nghe thấy lại điên lên cầm dao đuổi cậu đấy.”

Tần Chiêu Chiêu bỏ ngoài tai những lời bàn tán kia, nhặt hết đồ trả lại cho Lăng Minh Mẫn rồi về bàn mình, lấy giấy bút cẩn thận ghi lại địa chỉ vừa xem trộm được.

Mất bao thời gian, công sức, tâm tư như vậy, cuối cùng cô cũng có được địa chỉ của Kiều Mục. Có điều, cô có thể viết thư cho cậu không? Đương nhiên là không rồi. Cậu nhất định sẽ ngạc nhiên mà hỏi sao cô có địa chỉ của mình. Làm sao có địa chỉ của cậu, cô có thể nói ra được ư?

Không phải Tần Chiêu Chiêu không biết hành vi của mình là lén lút, mờ ám nhưng cô không cách nào kiềm chế được bản thân. Cô muốn biết tin tức của cậu, muốn biết làm thế nào để liên lạc được với cậu, ít nhất giờ cô cũng biết cậu đang học trường nào ở Thượng Hải. Cô mong mình cũng có chút gì đó dính dáng tới cậu, dù chỉ là một chút xíu cũng tốt, vì thế cô sẽ để ý tới bất kỳ người hay vật gì có liên quan tới cậu; thậm chí cô còn lén nhặt lại cây bút bi cậu để quên lại lớp sau khi rời đi. Một món đồ cũ bình thường lại mang ý nghĩa sâu sắc với cô, cảm giác giống như có được vật báu của cậu; trong những đêm khuya một mình, cô thường đem cây bút ấy ra vuốt ve.