Những Tháng Năm Bình Yên

Chương 8: Đồ đôi



Thời gian trôi qua thật nhanh, Mạnh Nghiêm vừa mới mở lời nhờ cậu giúp đỡ cách đây vài hôm, ấy thế mà bây giờ cũng đã đến ngày buổi tiệc của trường được tổ chức

Tiểu Thiên lục lọi trong đống quần áo của mình, kiếm được một chiếc áo thun và quần jean xanh được cho là mới nhất mặc lên người, dù sao đi với Mạnh Nghiêm là vương tử nổi tiếng khắp toàn trường. Cậu không thể làm anh mất mặt được, nhưng thật sự cho dù cậu có gắng chau chuốt thêm nữa thì vẫn là công cốc mà thôi, cỏ dại thì vẫn là cỏ dại không bao giờ có thể biến thành loại hoa nào được

Bản thân cậu thấy mình thật tồi tệ, bất lực thở dài ngao ngán đến vô cùng, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cậu biết người đến là ai, trong lòng thầm ai oán vì sao mình lại nhận lời chứ?? Để bữa sau tìm cách khác đền đáp anh vẫn được mà. Bây giờ đến cả bộ đồ cũng không được tốt nốt, thì chẳng phải cậu đi bên cạnh anh không khác gì lại đang chọi một rổ trứng thối lên đầu anh hay sao!!!

Tiểu Thiên rầu rĩ mở cửa, bên ngoài là Mạnh Nghiêm mặc một thân đồ đơn giản cũng chỉ áo thun và quần jean đen rách gối thôi, nhìn khuôn mặt đang thiếu sức sống của cậu, anh hỏi

- Tiểu Thiên, em bị sao vậy? Mặt mũi sao lại khó coi đến thế kia, hay là em bệnh?

Tiểu Thiên cúi đầu xuống đất, ra sức lắc lắc, ngập ngùng nói

- Anh Nghiêm! Em thấy em đi với anh không xứng tí nào cả..... Ái ui, sao anh lại búng trán em

Cậu lấy hai tay che trán mình lại rồi ra sức xoa xoa, anh nhìn cậu như vậy không khỏi bật cười, một lúc lại nghiêm giọng nói

- Anh nói em rồi, có gì mà không xứng cũng là con người như nhau cả thôi, em đâu phải là chủng tộc gì khác biết đâu hửm? Đúng rồi mau mang túi đồ này vào trong rồi thay đi. Nó giống đồ của anh đó, vì là vé cặp nên chúng ta sẽ mang đồ đôi với nhau

Hể! Khoan khoan, ai có thể vã cho cậu tỉnh một chút được không, cậu lại được mặt đồ đôi với anh? Với người mình thích, sau đó đi vào buổi tiệc, điều này là thật ư?

- Tiểu Thiên, em sững sờ cái gì vậy?

Anh khó hiểu nhìn cậu, bị câu nói của anh làm thức tỉnh, biết rằng sự thật ngay trước mắt mình, Tiểu Thiên bèn nhận túi đồ từ tay anh, sau đó nói

- Mạnh Nghiêm, anh vào trong ngồi chờ em một lát, em vào toilet thay đồ rồi lập tức ra ngay

Nói rồi cậu liền ôm túi phóng thẳng vào nhà vệ sinh

Lúc Tiểu Thiên đi ra ngoài, Mạnh Nghiêm cảm thấy hài lòng vô cùng, áo đôi của hắn và cậu là màu hồng nhạt, nước da cậu rất trắng nên khi mang lên người rất hợp, quần jean đen ôm sát cánh chân bao bọc lấy đôi chân nhỏ gầy của cậu, nhìn tổng thể thì tốt cùng

Mạnh Nghiêm đang ngồi trên giường thì đứng lên, vỗ vỗ đầu cậu cười nói

- Em mặc đồ này rất hợp đó!! Được rồi! Chúng ta đi thôi, sắp tới giờ mở màn rồi

Nói rồi, anh cầm tay cậu kéo dẫn ra ngoài

Độ ấm từ đôi bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy tay cậu khiến cả người cậu đều cứng ngắt, cho dù có mơ cũng không thể nghĩ được anh đang nắm tay mình, thật sự nó khiến cậu vừa xấu hổ vừa không đáng tin, học trường ấy thế mà lại chọn mình...

Hai người cứ thế một người nắm một người đi, tiến đến hội trường rộng lớn, phía xa xa đã nghe những âm thanh sôi động của tiếng người cùng âm nhạc hòa quyện với nhau, vì là trường học nên đồ hóa trang cũng không nhiều lắm, hầu hết các học sinh nữ đều diện những bộ váy lộng lẫy cùng với các học sinh nam bận những quần áo phong cách nhất, rất hiếm thấy ai mặc đồ đôi như cậu và anh

Gần bước đến cánh cửa hội trường cả người cậu khựng đứng lại, thật sự cậu vẫn còn rất sợ những người đó khi thấy anh đi chung với cậu sẽ chê cười anh mất, cậu đã quen với việc này rồi nhưng còn anh thì sao?

Cảm giác được cậu không chịu đi nữa, anh quay người lại nhìn cậu hỏi

- Em sao vậy? Vẫn còn sợ hay sao?

Cái đầu nhỏ của Tiểu Thiên gật gật như ngầm đồng ý câu hỏi hỏi anh

Mạnh Nghiêm làm sao không hiểu cậu, từ cấp hai đến giờ cũng vậy cậu lúc nào cũng nghĩ cho người khác mà không màn đến lợi ích của mình, anh không muốn cậu như vậy, anh sẽ cố gắng giúp cậu thích nghi với mọi thứ xung quanh hơn, sau này cũng sẽ muốn nắm tay cậu đi khắp mọi bữa tiệc mà khoe với bàn dân thiên hạ, nên bây giờ anh phải tập cho cậu

Anh nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó ngồi xổm xuống thắt lại dây giày đã buông ra của cậu, hành động này của anh hầu như thu hút vài ánh nhìn của những người đang đi đến, nhưng Mạnh Nghiêm nào thèm quan tâm, Tiểu Thiên bất ngờ vì hành động của anh, vội vã ngăn cản

- Anh! Để em tự buộc lại được mà

Lúc cậu dứt lời thì dây giày cũng đã cột xong, anh đứng lên trấn an cậu

- Được rồ! Không cần phải lo quá đâu, có anh ở đây. Không ai dám nói gì em đâu, đừng tự ti nữa, có được không?

Tiểu Thiên thật sự không thể thuyết phục được anh nữa, cậu lẳng lặng gật đầu, để tiếp tục nắm lấy tay mình rất vào hội trường..

-