Những Tháng Năm Bình Yên

Chương 10: Mỗi người một cách suy nghĩ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạnh Nghiêm vừa xuất hiện ở hội trường, liền không biết bao nhiêu cô gái vây quanh, kể cả các chị khóa trên, nữ sinh cùng khối, lẫn đàn em khóa dưới đều nhao nhao lên nói

- Mạnh Nghiêm cậu sao lại đi với một kẻ không ra gì như vậy, nếu cậu thiếu người tớ đây tình nguyện đi với cậu

- A Nghiêm! Nếu em đi chung với nam, lát nữa có phần khiêu vũ làm sao nhảy được, hãy cặp với chị đi, chị nhảy rất giỏi

Có một cô gái còn không cam lòng,liền lấy hơi nói to

- Học trưởng, tên xấu xí đó cả khối em chẳng ai vừa mắt, anh là đang thương hại nó có phải không? anh không cần để ý đến nó đâu, một kẻ lập dị như vậy anh nên tránh xa còn tốt hơn, anh không giúp nó tụi em vẫn sẽ nghĩ anh là người tốt

Bởi vì lời nói đầy ác ý này của cô gái liền thành công làm Mạnh Nghiêm dừng bước lại, cả người tỏa ra khí lạnh đến người khác phải sợ, đôi mắt phượng khẽ liếc qua các cô gái, giọng nói âm lãnh cùng uy nghiêm cất lên

- Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mọi người có thế giải tán. Người là do chính thân tôi mời, không phải vì lòng thương hại hay ép buộc, là tôi tình nguyện mời Lục Tiểu Thiên làm người đi chung, việc này một chút cũng không dính líu gì đến cậu ấy. Cho nên mong mọi người có thể tránh xa cậu ấy ra được rồi, đừng để tôi dùng thân phận hội trưởng hội học sinh nói chuyện với các cô

Biết anh thật sự đã bị chọc giận, lại cộng thêm gia thế của nhà họ Khang là lớn nhất ở thành phố này, đương nhiên chẳng ai muốn tìm đường chết cho mình, các cô gái đành ngậm ngùi tản ra chỗ khác,giả vờ tiếp tục hòa nhập cùng buổi tiệc, ánh mắt lại chốc chốc liếc về vị vương tử cao lãnh này

Mạnh Nghiêm sau khi giải quyết được bức tường nữ sinh này xong, liền đảo mắt tìm Tiểu Thiên, anh bắt gặp thân ảnh nhỏ bé của cậu đang đứng trong góc tối, hai tay vẫn còn cầm dĩa thức ăn, cả khuôn mặt ngơ ngác nhìn mọi người

Anh bước đến gần, tay nhẹ đặt lên đầu cậu xoa xoa, mỉm cười hỏi

- Tiểu Thiên không nghe lời anh? Anh đi cũng mất gần một tiếng đồng hồ, em cũng chưa ăn một miếng nào?

Cậu ấp úng trả lời

- Em..em..là đang đợi anh về chúng ta cùng ăn

Thật ra là cậu đang nói dối anh, cậu rất nghe lời anh gắp thức ăn vào dĩa, định bụng sẽ ăn thật no đợi anh về, những cậu vừa định ngồi xuống cái bàn nào liền có người cố tình không muốn cho cậu ngồi vào, còn buông ra vài lời châm chọc như

- Aiii! Xin lỗi cậu nha, chỗ này là của bạn tớ, người như cậu cảm phiền không nên ngồi ở đây

- Thật sự tôi không hiểu cậu đã quỳ xuống khóc lóc ôm chân anh Mạnh Nghiêm cỡ nào, cho nên anh ấy mới rũ lòng thương hại mà đi chung với cậu! Thiệt là làm mờ đi khí chất của anh ấy mà

Tiểu Thiên biết mọi người đều cô lập, muốn tránh xa cậu nên cậu chỉ đành im lặng, cầm dĩa thức ăn lủi về một góc đứng

Anh nhìn hành động cùng thái độ của cậu, liền biết Tiểu Thiên đang giấu hắn chuyện gì, cũng không nhiều lời hỏi nữa, trực tiếp cầm chiếc dĩa trên tay cậu, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, kéo đến một chiếc bàn nhỏ, ấn cậu ngồi xuống sau đó nói

- Được rồi, lần sau không cần đợi anh, em nếu đói có thể ăn trước. Bây giờ ngoan ngoãn ăn đi, lát nữa sẽ có tổ chức trò chơi đó

Anh kéo chiếc ghế đối diện phía cậu, sau đó ngồi xuống, một tay chống cằm nhìn cậu. Tiểu Thiên thật sự rất đói bụng, vừa ngồi xuống liền bắt đầu ăn, chưa đầy 30p sau ở phía sân khấu liền bắt đầu tổ chức trò chơi. Những nam sinh cùng nữ sinh cứ lần lượt thi nhau lên sân khấu tham gia, kẻ thua người thắng khiến không khí náo động vô cùng

Tiểu Thiên nhìn những người ở phía trên tham gia mà bật cười đến vui vẻ, đối với những người khác, có lẽ nụ cười của cậu cũng không có gì đặt biệt, nhưng đối với anh, lúc cậu cười rộ lên khiến trên tim anh đập trật đi một nhịp, nụ cười cũng vô thức vẽ trên môi anh

Lại đến một lúc lâu sau nữa, người dẫn chương trình là liền nói

- Nào các bạn học sinh, chúng ta cùng đến với phần yêu thích nhất của tối hôm nay, các bạn nam lẫn bạn nữ có thể mời bạn của mình lên giữa sân của hội trường để khiêu vũ, âm nhạc xin được phép bắt đầu

Tiếng nhạc vừa vang lên đã không ít cặp đôi bước ra nắm lấy tay nhau bắt đầu khiêu vũ

Mạnh Nghiêm rất chán ghét tiết mục này từ khi còn nhỏ, liền lôi kéo Tiểu Thiên ra ngoài sân bóng đi dạo với mình

Hai người cứ đi dạo như thế nhưng chẳng ai nói với ai câu nào thành ra bầu không khí có phần ngượng ngùng. Anh thấy vậy liền mở lời trước

- Tiểu Thiên! Em rất dễ thương!! Nên mặc kệ người ta có nói gì. Em cứ tự tin lên có được không? Anh không muốn em phải vì người khác mà đánh giá thấp mình

Đây là lần thứ hai anh khen cậu dễ thương khiến cậu đỏ mặt không thôi, cái đầu nhỏ liền cúi xuống đánh tiếng nói

- Ân! Cảm ơn anh. Mạnh Nghiêm, em muốn hỏi một chút....anh đã thích ai chưa?

Khang Mạnh Nghiêm vì câu hỏi này của cậu, đôi chân liền dừng lại xoay người qua nhìn cậu nở nụ cười nói

- Đã có! Em ấy rất dễ thương

Tiểu Thiên nghe anh nói vậy, trong lòng liền chua xót không thôi, nhưng lại che dấu rất nhanh, tiếp tục hỏi

- Người ấy như thể nào?

- Hửm! Người ấy rất nhút nhát, nhưng lại tốt bụng cũng rất dễ thương, cả người nhỏ nhắn, rất ít khi cười, nhưng một khi cười lên thì lại khiến tay chân anh rụng rời. Có thể nói chỉ cần nhìn người đó tâm trạng anh lại rất vui

Cậu nói

- Cô gái được anh thích chắc rất hạnh phúc lắm

Cậu ghen tỵ, thật sự rất ghen tỵ với người được anh thích, nhưng cậu biết làm gì bây giờ, cóc ghẻ thì vẫn là cóc ghẻ thôi, cậu đâu dám mơ nhiều, cứ tưởng chỉ cần đứng xa nhìn anh là được rồi, bây giờ còn được nói chuyện với anh, đối với cậu như vậy rất tốt rồi. Nhưng...sao cậu lại buồn thế này!!

Mạnh Nghiêm không nói gì, chỉ nhìn cậu cười cười trong lòng thầm nghĩ

- Nếu anh nói người đó là em thì em sẽ thế nào?

Hai người lại tiếp tục im lặng đi về phía của kí túc xá năm nhất,đến phòng của mình, Tiểu Thiên liền xoay người cảm ơn anh

- Cảm ơn anh, tối nay thật sự rất vui, chúc anh ngủ ngon

Tiểu Thiên biết bản thân mình đang rất khó chịu, liền muốn lủi đi thật nhanh, anh liền xoa đầu cậu ôn nhu nói

- Được rồi! Chúc em ngủ ngon, anh về kí túc xá của mình đây, nhớ đắp chăn thật kĩ

Lục Tiểu Thiên gật đầu, sau đó đóng cửa phòng thay đồ rồi chui tót lên giường ngủ, có lẽ đêm nay là đêm khó ngủ nhất đối với cậu....

-----------*****--------

Chap này hơi tệ, mong mọi người thông cảm, chap sau tui sẽ cố gắng hơn nữa

Bánh bèo chuẩn bị chào sân:v

chapter content



Các cô thấy cái ảnh này không, nó là thảm trạng hiện giờ của tui đó ~T_T~