Những Câu Chuyện Được Kể Bởi Một Kẻ Dở Hơi

Chương 2-1: Hồi kết khác cho nàng tiên cá, đằng sau một câu chuyện cổ tích lại là một câu chuyện cổ tích khác (1)



Những tiếng gõ lạch cạch đánh thức tôi trong mê man, gió biển tạt vào mặt rát buốt, tôi định thần nhìn lại, không hiểu sao mình lại đang ngồi trên một khoang thuyền xa lạ.

“Ariel, Ariel!” 

Hàng loạt những âm thanh tuyệt vời như xa như gần vang lên, tôi nhìn xung quanh mặt biển tối om, không thể xác định mình đang ở đâu. Bên dưới lại truyền đến những tiếng lạch cạch, nhìn xuống, tôi phát hiện có năm sáu cô gái tóc ngắn tuyệt đẹp đang chơi vơi gõ lên mạn thuyền bằng gỗ.

“Ariel! Ariel!” 

Bọn họ hướng đến tôi kêu gọi làm tôi giật mình, nửa người dưới của họ chìm dưới biển, những đôi tay trắng muốt hướng đến tôi vẫy gọi. Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn tìm người đến giúp họ, bởi vì tôi không biết bơi, hơn nữa có đến mấy người, một mình tôi không thể cứu hết. Tôi toan đứng dậy, co giò định chạy đi, nhưng vừa bước được bước đầu tiên, đôi chân bỗng truyền đến cảm giác đau đớn như bị vật gì bén ngọt đâm vào.

“Á!!!” 

Tôi kêu lên đau đớn, mất đà ngã xuống, tôi ôm lấy bàn chân kiểm tra xem mình đã giẫm phải cái gì… Nhưng không, bàn chân thon thả trắng ngần mịn màng, da chân hoàn hảo, ngay cả một vết xước nhỏ cũng không có! Tôi lấy làm hoang mang, tiếng gọi dưới biển lại ngày càng khẩn thiết hơn, nghĩ tới phải mau chóng cứu người lên, tôi lại tiếp tục cất bước. Cảm giác đau đớn lại một lần nữa truyền đến làm tôi khuỵu xuống, mồm mắng to cái quỷ gì đang diễn ra thế này! Nhưng làm thế nào cũng không thể nói được ra hơi, muốn lên tiếng kêu người nào đó lại giúp nhưng âm thanh phát ra chỉ là những tiếng “A Ôi”, tôi sờ vào trong miệng mình, lại sợ hãi phát hiện ra đầu lưỡi đã bị cắt cụt!

“Ariel ôi Ariel! Làm ơn hãy nghe các chị! Thời gian của em không còn nhiều nữa đâu!”

Từ bên dưới kia vọng tới những giọng nói du dương, tôi nằm dài trên mạn thuyền nghe rõ những tiếng cô gái kia gọi lên, dường như… có gì đó không đúng? Họ không phải đang kêu cứu mạng?

Tôi dùng hai tay cố lết tới gần mép thuyền, thò đầu nhìn xuống mắt biển xanh thẳm, những cô gái kia cũng nhìn lên tôi, hóa ra từ nãy đến giờ họ gọi “Ariel” là gọi tôi! Nhưng tôi đâu có phải Ariel đâu? 

Những người con gái xinh đẹp để trần nửa thân trên, mỗi người đều có màu tóc và màu mắt khác nhau, điểm chung duy nhất chính là tóc ai cũng ngắn. Bọn họ thấy tôi bò đến mép thuyền, một người liền nhô lên cao hơn, để lộ vùng dưới eo là một chiếc đuôi cá sáng óng tuyệt đẹp cùng màu với màu tóc.

“Ariel, thời gian không còn nhiều nữa! Các chị đã biếu mụ phù thủy tất cả tóc để cứu em khỏi cái chết ngày hôm nay. Mụ đã cho lại các chị con dao găm này đây. Trước khi mặt trời mọc, em phải cắm nó vào tim hoàng tử. Hễ máu chàng chảy xuống chân em, lập tức đôi chân sẽ biến thành đuôi cá. Em sẽ trở thành nàng tiên cá, nhảy xuống nước là sống đủ ba trăm năm cho đến ngày hóa thành bọt biển. Nhưng mau lên em! Chàng hay em, một trong hai người, phải chết lúc mặt trời mọc. Vì em mà Thái Hậu buồn phiền đến nỗi cũng phải để cho mụ phù thủy cắt mất mớ tóc bạc. Giết hoàng tử đi và về với các chị nhanh lên em! Em có trông thấy cái vạch đỏ ở chân trời kia không? Trong mấy phút nữa, mặt trời sẽ mọc và em sẽ chết đấy!” Nói rồi nàng tiên cá kia còn ném đến bên cạnh tôi một con dao có chuôi nạm bạc.

Tôi đơ người tiếp thu thông tin, trong đầu lập tức hiện lên vô số hình ảnh, sách báo, và cả… chuyện cổ tích. “Nàng tiên cá”, “bị câm”, “mỗi bước chân đều đau đớn như giẫm lên gốc rạ vót nhọn”, “giết hoàng tử hoặc vỡ tim mà chết”, những cái này đều nói lên… tôi chẳng lẽ đã trở thành nàng tiên cá!?

Má ơi! Chẳng cần phải nói gì thêm nữa, cái câu chuyện máu chó này tôi thừa sức thuộc nằm lòng rồi! Nhìn ánh sáng nhỏ dài như vệt máu nơi chân trời, tôi hết hồn nghĩ: Mình còn chưa muốn chết!!!

Tôi nhặt con dao găm lên, không nói nhiều lời liền lập tức loạng choạng bước đi, hai ba bước đầu còn đau, nhưng đối mặt với sinh tử thì đau này chỉ là muỗi! Tôi không phải nàng tiên cá, tôi không yêu hoàng tử, tôi cũng không phải thánh mẫu, tôi sẽ không vì người mình không quen mà hi sinh, còn chưa kể từ trước đến nay tôi cũng chẳng ưa gì câu chuyện này. 

Gần sáng nên những người hầu gái phục vụ đã rời giường, họ trông thấy tôi loạng choạng chạy như điên trong khoang thuyền nhưng cũng không cản tôi, đoán chừng thân phận của “nàng tiên cá” cũng có mấy phần đặc biệt. Tôi tìm thấy cửa phòng trang trọng nhất, đẩy ra, quả nhiên có một đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ say, nét cười hạnh phúc vẫn còn đọng trên môi sáng ngời đến chói mắt.

Mẹ nó! Chị mày sắp chết mà tụi bay còn hạnh phúc thế này!?

Ánh sáng đầu tiên chiếu vào gian phòng qua cửa sổ tròn trên boong tàu, tôi không nghĩ nhiều nữa, giương con dao lên đâm về phía “hoàng tử”. Trong khoảng khắc con giao rơi xuống, người đang ngủ say bỗng choàng tỉnh, né được mũi dao cắm thẳng vào tim, nhưng cũng bị lưỡi dao sắc nhọn quẹt một đường dài trên ngực.

“Em gái của tôi! Em làm cái gì vậy?” Hoàng tử khiếp sợ ôm ngực, nhìn đến tôi như thể không thể tin nổi. Công chúa bên cạnh cũng bị đánh thức, sợ hãi hét lên ầm ĩ.

Tôi nào có thời gian đôi co với hai người này? Dòng máu đặc sệt từ trên ngực hoàng tử chảy ra thấm vào chăn ga trắng muốt thành từng vệt loang lổ, căn phòng dần sáng rõ hơn, thời gian của tôi cũng sắp hết, với khả năng này tôi hoàn toàn không còn cơ hội đâm dao vào tim hoàng tử nữa. Ném dao đi, tôi liền nhào tới lên trên ngực hoàng tử, anh ta vẫn còn khiếp sợ với hành động của tôi, còn tay tôi thì không ngừng quẹt lên ngực anh ta, đoạt lấy dòng máu đang chảy ra kia rồi điên cuồng bôi lên chân mình.

Máu ở tim chứ gì! Máu ở ngực cũng gần với tim! Còn nước còn tát, tôi không muốn chết!

Cho đến khi hoàng tử dùng sức đẩy tôi ngã lăn quay xuống sàn, đôi chân trắng muốt của tôi đã bê bết đầy máu đỏ, nhìn vào thật dọa người. Nhưng mà… hình như không có tác dụng, bởi vì chân vẫn là chân, không hề có một dấu hiệu biến đổi về đuôi cá. Đúng lúc này, cơn đau ở tim truyền đến khiến tôi hét lên, ôm lấy lồng ngực co giật, trái tim như thể bị kìm sắt bóp chặt đau đớn.

Thôi xong rồi, thất bại rồi, tôi tuyệt vọng vặn vẹo, ngày hôm qua tôi còn đang vui vẻ chơi biển, còn thoải mái nhăt vỏ sò ngoài bãi cát, không ngờ chỉ ngủ một giấc lại trở thành cái dạng này! Còn chưa có làm được gì đã chết toi rồi! Tôi đếm từng giây từng phút cuối cùng, chỉ mong sao mình chết thật nhanh, đau đớn cũng trôi qua thật nhanh đi, không dưng chịu trận cũng đừng để cho tôi thống khổ quá lâu mới phải.

Bỗng “ẦM” một tiếng, mặt sàn đung đưa dữ dội rồi nghiêng một góc bốn lăm độ khiến tôi lăn lộn mấy vòng, sau đó như một thước phim quay chậm, thành tàu trước mặt bỗng vỡ toang, nước biển hung ác tràn vào, bằng một sức mạnh không thể chống lại, cuốn tôi vào trong lòng đại dương lạnh lẽo.

Cơn đau do nước tràn vào mũi miệng cộng với cơn đau thắt ở tim cùng lúc tra tấn tôi. 

Tại sao tôi còn chưa chết!? 

Tại sao cùng lúc phải chịu vừa đau tim vừa chết đuối! Tôi vùng vẫy trong mặt nước lạnh băng, đau đớn, mệt mỏi, tuyệt vọng làm tê liệt não bộ. Hình ảnh cuối cùng hiện lên, là hình ảnh bữa tôi hôm qua vẫn còn quây quần bên bố mẹ. Tôi buông xuôi, không muốn dãy dụa nữa, để mặc bản thân nặng nề chìm xuống, bọt khí cuối cùng trong phổi cũng thoát ra, chờ đợi cái chết sẽ đến với mình.

Nhưng mà, cơn đau từ từ tan biến, cái nặng nề của áp lực nước cũng dần dần tan đi, thần trí lại thanh tỉnh ít nhiều.

Tôi mở mắt, ngạc nhiên là mình chưa có chết! Cả cơ thể trôi nổi bồng bềnh, lòng biển xanh thẳm yên bình ôm ấp tôi không hề thấy lạnh. Nhìn xuống, tôi ngạc nhiên phát hiện dưới chân mình không còn là đôi chân nữa, thay vào đó là một chiếc đuôi cá tuyệt đẹp màu nâu đỏ, cùng màu với màu tóc của “Ariel”.

Vậy là… tôi thoát chết rồi!?

Sung sướng đến mức chỉ muốn hét to, tôi há mồm cười lớn đồng thời hai tay làm thành hình chữ V chiến thắng, nhưng tôi phát hiện, mình lại không thể nói, đầu lưỡi trong miệng như cũ vẫn cụt lủn. Có thể vì lời nguyền bởi vì không phải là máu thực sự ở trong tim hoàng tử chảy vào chân tôi nên chưa được giải hoàn toàn. Nhưng có còn hơn không, ít nhất tôi cũng sẽ không chết lúc này!

Tôi vui mừng muốn chê… à nhầm… vui mừng vì được sống, lập tức muốn quay về báo tin vui cho những“người chị” đã hi sinh mái tóc tuyệt đẹp để cứu mạng tôi, không ngờ vừa quay ra, lại gặp phải tình cảnh khó xử.

Hoàng tử cùng công chúa, lúc khoang thuyền vỡ nát đã không chỉ cuốn một mình tôi, hai người hai bên… khụ khụ… trần truồng, đang điên cuồng quẫy đạp, có vẻ như sắp chết đuối.

Haizz, thực sự thì tôi muốn bỏ qua lắm! Một bên là hoàng tử, là kẻ trực tiếp làm cho “Ariel” ngốc nghếch mê muội từ bỏ tất cả, đến cả mạng sống cũng không cần. Một bên là công chúa, là kẻ gián tiếp suýt giết chết “Ariel”, nếu như không có nàng nửa đường xuất hiện khiến hoàng tử nhận lầm ân nhân cứu mạng thì câuchuyện đã được Happy Ending như trong hoạt hình của Walts Disney rồi.

Nhưng nói qua nói lại, kẻ đáng trách nhất vẫn là “Ariel”, cũng chỉ vì sự mê muội ngu ngốc của nàng nên mới làm tôi tí chết thế này!

Quẫy nước hai ba cái, phải biết trước đây tôi là con vịt cạn, có biết bơi bao giờ, bây giờ làm người cá tự do, dùng một thế bơi kì dị hướng đến hai người ở bên kia bơi lại.

Hiển nhiên hai người hoàng tử và công chúa nhìn thấy tôi cũng khiếp sợ không thôi, ngực hoàng tử vẫn còn chảy máu đầm đìa, máu loãng loang ra mặt nước đỏ thẫm, công chúa thì gần như sắp bất tỉnh, nào có dáng vẻ của vị “ân nhân” đã cứu mạng hoàng tử bao giờ. Mà kệ, tôi nắm tay hai người, mặc cho họ chìm nổi, chỉ dùng tốc độ lớn nhất, bằng tướng bơi kì cục nhất kéo họ đến gần mạn một mảnh gỗ lớn nổi lềnh bềnh trên biển. Hoàng tử xem ra vẫn còn sức, anh ta trèo lên trước nhất, sau đó xoay người kéo công chúa từ dưới nước lên, dịu dàng đặt nàng nằm trên mảnh gỗ, sau đó lại quay đầu, ánh sáng trong mắt lập lòe, đưa ta về phía tôi…

Tôi nhìn từ vết cắt dài vẫn còn nhỏ máu tòng tòng trên ngực anh ta đến bàn tay đưa ra kia, xem ra “Ariel” không phải không hoàn toàn chiếm được một phần trái tim hoàng tử. Chỉ là, tôi không phải “Ariel”, tôi sẽ không vì một hành động nhỏ nhoi kia mà rung động. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, mỉm cười, chậm rãi lắc đầu, sau đó quẫy đuôi lặn xuống.

Trước khi xuống thật sâu, bên tại vẫn còn nghe được lời nói vang vọng.

“Là chính em cứu tôi đúng không? Người em gái của tôi! Ngày đó khi tôi rơi xuống biển, chính em đã cứu tôi…”

Sau đó tất cả chỉ còn là tiếng nước bập bềnh và bong bóng lách tách.