Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 48: Làm một người quý tộc



Tôi không phải trách, tôi là nói Lạc Tổng anh đừng có nói tôi như thế được không? Khi mà tôi rơi vào cảnh yếu ớt khổ sở như thế này rất cần được an ủi có được không? Ai zo.” Tôi đau gần như phát khóc rồi.

Lúc này Lạc Mộ Thâm mới dừng lời lẽ độc ác lại, anh ta vừa lái xe, thi thoảng quay đầu lại nhìn khuôn mặt đau khổ của tôi, anh ta gần như không nhin được liền nói: “ rất đau sao?”

“ Rất đau, đau đến mức tôi sắp chết rồi.” Tôi cả mặt đều toát mồ hôi lạnh, gần như không còn sức lực mà nói nữa rồi.

“ Chịu khó một chút, tôi lái nhanh một chút, nhanh đến bệnh viện trị liệu cho cô.” Giọng nói Lạc Mộ Thâm trở nên ấm áp hơn rồi.

“ Được......” Chữ “ được” tôi còn chưa nói xong, Lạc Mộ Thâm đã tăng tốc, tôi theo quán tính, người đập vào chỗ dựa lưng của ghế, lại bị lò xo mềm đó bật ngược lại, bị kẹt ở đó không thể động đậy được.

Tôi tức đến nỗi sắp ngất ra rồi, tôi bây giờ gặp phải loại xúi quẩy gì, tại sao lại đen đủi thế này?

Còn Lạc Mộ Thâm đột nhiên từ gương chiếu hậu không nhìn thấy tôi đâu nữa, cũng doạ anh ta một hồi, dường như trong lòng nghĩ sao người đột nhiên biến mất rồi, vội vàng dừng xe sát vào bên đường, xuống xe, đi đến phía sau, mới phát hiện tôi bị kẹt ở giữa ghế ngồi.

“ Cô......bảo tôi phải nói cô như thế nào mới được?” Anh ta không biết làm sao nói.

“ Còn nói cái gì? Tôi đau sắp chết rồi, mẹ ơi!” tôi quả thực chịu không nổi rồi, đau đến mức phát khóc rồi.

Ở cái tình huống này, tôi còn giả bộ nữ tử hán cái gì nữa? Tôi bây giờ, chính là một bông hoa héo.

“ Thật là, khóc cái gì? Chỉ là gãy chân, cũng có thể nối được cho cô. Phụ nữ đúng là phiền phức, ghét nhất phụ nữ phiền phức!” Lạc Mộ Thâm nói, nhẹ nhàng bế tôi lại chỗ ngồi, thắt dây an toàn cho tôi, “ cô cố chịu chút, sắp đến bệnh viện rồi.”

Anh ta lại quay lại chỗ ngồi dành cho lái xe, khởi động xe, tôi dựa vào chỗ ngồi vừa khóc vừa rên rỉ, tôi nghe thấy Lạc Mộ Thâm vừa lái xe, vừa gọi điện thoại: “ Phương Trạch Vũ, cậu ở đâu đấy?”

Đại khái Phương Trạch Vũ nói đang ở đâu ở đâu đó, Lạc Mộ Thâm bình thản nói: “ Mau quay về bệnh viện của cậu, sau 10 phút nữa tôi đến. Đầu lợn chân bị thương rồi.”

Nước mắt tôi liên tục tuôn ra, tôi đích thực là cái đầu lợn, trong mắt tên lãnh đạo lạnh lùng này chỉ là cái đầu lợn, lúc nào trước mắt anh ta cũng có thể nói ra cái tên đầu lợn.

Tôi thật sự càng đau lòng hơn, khóc càng to hơn.

Lạc Mộ Thâm không thèm để ý tôi nữa, anh ta lái xe như bay, tôi lại sắp say rồi.

Loại này vốn dĩ bị thương rồi rất đau, lại phải nhẫn nhịn say xe trong đa khổ, ai có thể hiểu cho đây?

Không đến 10 phút, Lamboghini dừng rồi, Lạc Mộ Thâm xuống xe, không nói một lời bế tôi ra khỏi chiếc xe xa hoa đó.

Tôi gắng sức ngẩng đầu nhìn dòng chữ: “ Bệnh viện quý tộc Thánh Mã Lệ”?

Ôi?

Tôi toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

Bệnh viện quý tộc Thánh Mã Lệ sao? Đây không phải là bệnh viện quý tộc lớn nhất thành phố A này sao, hội tụ đầy đủ các đoàn chuyên gia, điều kiện chữa bệnh tốt nhất, ai cũng biết đến nơi này chữa bệnh đều là các nhân vật quan trọng minh tinh gì đó, tại vì thiết bị chữa bệnh ở đây tốt, phí điều trị cũng khiến người khác phải kinh ngạc. Người dân thông thường làm sao có tiền trả viện phí được?

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nói: “ Lạc Tổng, đưa tôi đi bệnh viện thường là được rồi, tôi không cần đến đây đâu.”

“ sao thế? Lẽ nào ở đây không phải bệnh viện mà là hộp đêm à?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhíu đôi lông mày đẹp đẽ đó, chán ghét mà nhìn tôi.

“ Không phải, chi phí ở đây quá cao, nếu như tôi chữa bệnh khỏi rồi sẽ tan gia bại sản mất?” Tôi mặt mày đau khổ nói.

“ Tan gia bại sản, cô có cái gì đáng giá mà tan gia bại sản chứ?” Lạc Mộ Thâm rất xem thường nói.

“ Thế thì tôi cũng không đến đây nữa, tôi thanh toán không nổi.” Tôi gắng sức bám chặt lấy cửa, còn Lạc Mộ Thâm bế tôi hướng đi vào trong viện, lộ ra kiểu dáng hết sức buồn cười.

“ Bỏ tay ra.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Tôi không bỏ, tôi không cần vào đó, tôi chữa chân xong rồi, phải lo bán bộ phận trên người.” Tôi nghiến răng nói.

Lạc Mộ Thâm hầm hầm nhìn tôi: “ Nhìn cô cái tính không phóng khoáng kìa, tính cho cô tai nạn lao động là được rồi. Công ty lo chi phí cho cô.”

“ Thật sao?” Tôi giật mình nhìn Lạc Mộ Thâm.

“ Thật.” Dáng vẻ đó của Lạc Mộ Thâm, dường như sắp ném tôi cho rơi xuống đất vậy.

Đến bệnh viện giá cao thế này, tôi gắng chịu cái chân đau, tranh thủ ngó nghiêng tất cả nơi xa hoa này, quả nhiên không giống với bệnh viện công lập thông thường, thiết kế môi trường ở đây xa hoa, tao nhã khiến người khác đến đây giống như không phải bệnh viện, mà là một khách sạn năm sao.

Khi Lạc Mộ Thâm ôm tôi đi vào bên trong, đã có y tá mặc blue trắng vội vàng đón đến: “ Lạc tiên sinh đến rồi? Ai zaza, cô gái này ốm rồi sao? Mau đẩy xe giường nằm di chuyển qua đây?”

Lập tức có mấy y tá vội vàng đẩy xe giường nằm đến, Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, quay người nói với y tá: “ Chân cô ấy bị thương rồi.”

Lúc đó một giọng nói hài hước nhẹ nhõm chuyển đến : “ ôi, em gái đầu lợn bị thương rồi à?”

Tôi nằm trên chiếc giường di động đó dốc sức ngoảnh đầu, vậy mà nhìn thấy Phương Trạch Vũ mặc áo blue cười tiến về phía chúng tôi.

Vẻ dễ thương so với lúc bình thường không giống nhau, lúc này nhìn Phương Trạch Vũ thật sự là đặc biệt có tố chất.

Vài cô y tá vội vàng kính cẩn nói: “ Viện trưởng.”

Mẹ ơi, tôi suýt chút nữa nhảy từ trên chiếc giường di động xuống, Phương Trạch Vũ cả ngày cười hì hì vậy mà là viện trưởng của bệnh viện Thánh Mã Lệ sao?

Anh ta còn trẻ như thế......

Nếu dựa vào lí luận mà nói viện trưởng không phải nên là một hình tượng tóc trắng râu bạc cao tuổi sao?

Tôi gắng sức chớp chớp mắt, lại nhìn Lạc Mộ Thâm, trong lòng thở dài nhẹ, hiểu rồi, bạn của Lạc Mộ Thâm, có thể không được sao? Người ta là vật họp theo loài, người dựa nhóm phân mà!

Đều là đời thứ hai nhà giàu, bây giờ có lẽ đều thừa kế doanh nghiệp gia tộc rồi, cái này không giống những người xuất thân từ gia đình bình thường như chúng tôi, khoảng cách giữa người với người, chính là lớn như thế!

Tôi đang nghĩ ngợi, Phương Trạch Vũ đã đến trước mặt chúng tôi, Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói: “ Động tác của cậu cũng tính nhanh đó!”

Phương Trạch Vũ cười nói: “ Nghe mệnh lệnh của cậu chứ sao? Sao mà dám không đến, nếu như không đến, Lạc Mộ Thâm cậu không chừng còn đốt cả bệnh viện của tôi cũng không có gì lạ, lại nói, Nhuỵ Tử đầu lợn bị thương, tôi cũng phải nhanh chóng đến bày tỏ một chút là quan tâm chứ?”

Nói thế, anh ta hướng sang tôi nháy nháy mắt.

Tôi đau khổ nói: “ Anh Vũ, chào anh, có điều có thể nên cứu tôi trước được không? Chân của tôi đau sắp chết rồi.”

“ Ồ, đúng rồi, phải, mau vào khoa xương khớp.” Phương Trạch Vũ nói với y tá.

Lúc này nói với cấp dưới đã không còn dáng vẻ cười đùa cợt nhả nữa, mà là dáng vẻ rất trang nghiêm rất quy cách, rất uy nghiêm, rất có tố chất lãnh đạo.

Y tá nghe theo, vội vàng đẩy tôi vào phòng chẩn đoán khoa xương.

Qua hội chuẩn của mấy chuyên gia, còn cho tôi đi chụp X quang, phát hiện chân của tôi không bị gãy xương, đây là vô cùng may mắn, có điều tại vì lúc đó tôi dùng lực quá mạnh, tạo thành bị thương ở dây chằng tương đối nghiêm trọng.

Mà còn do tôi ngã trên đất, trên chân có rất nhiều vết thương bị rách, bọn họ cũng xử lý cho tôi rồi, rắc thuốc vào vết thương, sau đó băng bó lại.

“ May là không việc gì. Nhuỵ Tử đầu lợn, cô thật sự may mắn đó.” Phương Trạch Vũ cười nói.

“ May mắn?” Tôi tức hừ hừ nói, “ Anh Vũ, anh nói xem giờ này có phải tôi được nằm thoải mái trên giường rồi không, mà là nằm trong bệnh viện, tôi tính là may mắn sao?”

“ Ha ha.” Phương Trạch Vũ cười lên, “ Nhuỵ Tử, cô thật sự vui tính, tôi thích nói chuyện với cô, như thế này đi, tôi làm cho cô bệnh nhân dài kỳ, cô ở lại phòng bệnh trong bệnh viện, tôi làm việc mệt rồi, thì tìm cô nói chuyện giải sầu.”

Tức đến nỗi tôi đang nghĩ lấy tia nhiễu xạ X mà va vào khuôn mặt đẹp đẽ đó của anh ta.

Lúc đó, Lạc Mộ Thâm mở mồm rồi: “ Để cô ta nhập viện!”

A?

Tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn Lạc Mộ Thâm: “ A, Lạc Tổng, tôi không cần nhập viện đâu, xương đã không sao, tôi về nhà nghỉ ngơi là được rồi, không cần nhập viện, không cần nhập viện.”

Nhưng Lạc Mộ Thâm không thèm để ý tôi, tiếp tục nói: “ Để cô ta nhập viện.”