Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven)

Chương 2



“Khi nào ngài ấy sẽ đến đây?”

“Chị không biết,” Honoria trả lời, phải đến lần thứ bảy rồi ấy chứ. Cô mỉm cười lịch sự với các quý cô trẻ tuổi khác trong phòng khách màu xanh xám của nhà Royle. Sự xuất hiện của Marcus vào ngày trước đó đã được bàn tán, mổ xẻ, phân tích, và được trình diễn thành một bài thơ – bởi quý cô Sarah Pleinsworth, em họ của Honoria và một trong những người bạn thân của cô.

“Ngài ấy đến trong cơn mưa,” Sarah ngâm nga. “Ngày đó trời khóc than.”

Honoria gần như phun trà ra ngoài.

“Nó thật lầy lội, con đường –“

Cecily Royle mỉm cười kín đáo qua tách trà của cô. “Có bao giờ cậu nghĩ đến chuyện làm thơ tự do không?”

“—nữ chính của chúng ta, trong đau khổ --“

“Chị bị lạnh,” Honoria xen vào.

Iris Smythe – Smith, một cô em họ khác của Honoria, nhìn lên với cái vẻ mặt tỉnh khô. “Em mới đau khổ đây,” cô tuyên bố. “Cụ thể hơn, là đôi tai của em.”

Honoria bắn cho Iris cái nhìn nói rõ ràng rằng, Lịch sự chút đi. Iris chỉ nhún vai.

“—nỗi đau đớn của chị ấy, chị ấy đã giả vờ--“

“Không đúng!” Honoria phản đối.

“Chị không thể quấy rầy thiên tài được đâu,” Iris nói ngọt ngào.

“—kế hoạch của chị ấy, không vô nghĩa chút nào—“

“Bài thơ này đang lạc đề nhanh chóng,” Honoria tuyên bố.

“Em đang bắt đầu thưởng thức nó mà,” Cecily nói.

“—tình trạng của chị ấy, một tai ương…”

Honoria khịt mũi. “Ôi, tới nữa rồi đó!”

“Em nghĩ em ấy đang làm một công việc tuyệt vời đó chứ,” Iris nói, “vượt ra giới hạn của cấu trúc gieo vần.” Cô nhìn qua Sarah, người đã đột nhiên hoàn toàn im lặng. Iris hếch đầu về một phía; Honoria và Sarah cũng làm theo.

Đôi môi của Sarah đang há ra, và cánh tay trái của cô vẫn đang duỗi ra với câu chuyện kịch tính, nhưng cô có vẻ như đã hết vốn từ mất rồi.

“Cây gậy?” Cecily gợi ý. “Biển cả?”

“Mất trí.” Iris ướm lời.

“Bất kì giây phút nào lúc này,” Honoria nói chua chát, “nếu chị bị vướng ở đây với các em nhiều thêm nữa.”

Sarah bật cười và ngồi phịch xuống sofa. “Bá tước Chatteris,” cô nói với một tiếng thở dài. “Em sẽ không bao giờ tha thứ cho chị vì đã không giới thiệu bọn em với nhau vào năm ngoái,” cô nói với Honoria.

“Chị có giới thiệu em!”

“Chà, lẽ ra chị nên giới thiệu hai lần,” Sarah thêm vào một cách ma mãnh, “để cho chắc ăn. Em không nghĩ ngài ấy nói với em quá hai từ trong suốt mùa vũ hội.”

“Ngài ấy chỉ vừa vặn nói nhiều hơn hai từ với chị,” Honoria trả lời.

Sarah nghiêng đầu, lông mày cô cong lên như muốn nói, Ồ, thật à?

“Ngài ấy thật sự không dễ gần,” Honoria nói.

“Em nghĩ ngài ấy đẹp trai,” Cecily nói.

“Cậu nghĩ vậy à?” Sarah hỏi. “Tớ thấy ngài ấy ủ ê thì đúng hơn.”

“Ủ ê là đẹp trai,” Cecily nói kiên quyết, trước khi Honoria đưa ra ý kiến.

“Em bị vướng vào một câu chuyện tệ hại,” Iris thông báo, không với ai trong số họ cả.

“Chị không trả lời câu hỏi của em,” Sarah nói với Honoria. “Khi nào ngài ấy đến đây?”

“Chị không biết,” Honoria trả lời, chắc chắn là tới lần thứ tám rồi. “Ngài ấy không nói.”

“Thật bất lịch sự,” Cecily nói, với tới một cái bánh bích quy.

“Đó là cách của ngài ấy,” Honoria nói với một cái nhún vai nhanh chóng.

“Em thấy điều này mới thú vị làm sao,” Cecily lẩm bẩm, “rằng chị biết ‘cách của ngài ấy’.”

“Họ đã biết nhau trong suốt mười năm rồi,” Sarah nói. “Cả thế kỉ.”

“Sarah…” Honoria yêu mến em họ của cô, cô thật sự như vậy. Hầu hết mọi lúc.

Sarah cười ma mãnh, đôi mắt đen của cô ánh lên vẻ tinh nghịch. “Ngài ấy đã từng gọi chị ấy là con Rệp.”

“Sarah!” Honoria hét lên với cô ấy. Cô không cần bị làm cho lúng túng về việc cô đã một lần bị so sánh như một con côn trùng bởi một bá tước. “Chuyện đó đã lâu lắm rồi,” cô nói với tất cả lòng tự trọng mà cô có thể tập hợp được. “Chị mới bảy tuổi.”

“Ngài ấy thì bao nhiêu?” Iris hỏi.

Honoria suy nghĩ trong một lúc. “Mười lăm, có vẻ là vậy.”

“Chà, nó giải thích được điều đó,” Cecily nói với một cái vẫy tay. “Những thằng nhóc là lũ quái vật.”

Honoria gật đầu lịch sự. Cecily có bảy người em trai. Cô ấy biết.

“Tuy nhiên,” Cecily nói, một cách rất kịch, “thật trùng hợp làm sao ngài ấy lại gặp chị trên con đường.”

“Thật ngẫu nhiên,” Sarah đồng ý.

“Hầu như là ngài ấy đã đi theo chị,” Cecily thêm vào, ngả người về trước với đôi mắt mở lớn.

“Bây giờ mọi chuyện có vẻ ngu ngốc rồi đấy,” Honoria nói.

“Chà, dĩ nhiên,” Cecily trả lời, giọng của cô trở nên nhanh nhẹn và thực tế. “Chuyện sẽ không bao giờ xảy ra. Em chỉ nói rằng có vẻ như ngài ấy làm vậy.”

“Ngài ấy sống gần đây,” Honoria nói, vẫy tay của cô theo hướng chẳng dính vào ai trong số họ cả. Cô có một cảm nhận khủng khiếp về phương hướng; cô không thể nói đường đó ở hướng bắc nếu cuộc sống của cô phụ thuộc vào nó. Và tiện đây, cô không có ý niệm nào về con đường mà người ta đi khỏi từ Cambridge trước hết để đến Fensmore.

“Điền trang của ngài ấy kế bên điền trang của chúng ta,” Cecily nói.

“Thật sao?” Cái này, là từ Sarah. Với niềm hứng thú tuôn trào.

“Hoặc cậu nên nói nó bao quanh chúng ta,” Cecily nói với một tiếng cười. “Người đàn ông làm chủ phân nửa bắc Cambridgeshire. Tớ tin là chắc chắn ảnh hưởng của ngài ấy còn lan tới Bricstan ở phía bắc, phía nam, và phía tây.”

“Vậy ở phía đông?” Iris tự hỏi. Tới Honoria thêm vào, “câu hỏi tiếp theo hợp lí đấy.”

Cecily chớp mắt, xem xét điều này. “Hướng đó hầu như chắc chắn cũng sẽ đưa em đến vùng đất của ngài ấy. Em có thể cắt ngang đường đi của mình ở hướng đông nam . Nhưng sau đó em sẽ tự nhận ra mình đang ở nhà thờ cha xứ, thật đấy. Điểm chính ở đây là gì?”

“Nó có xa không?” Sarah hỏi.

“Bricstan?”

“Không?” Sarah vặn lại, với sự khó chịu thấy rõ. “Fensmore.”

“Ồ, không, không xa lắm. Chúng ta chỉ cách khoảng hai mươi dặm thôi, vì lẽ đó mà ngài ấy chỉ có một ít tá điền.” Cecily dừng lại trong giây lát, suy ngẫm. “Ngài ấy cũng có thể có một căn nhà trên phố. Tớ không chắc.”

Nhà Royle sống cố định ở East Anglians, họ đang giữ một căn nhà trên phố ở Cambridge và một căn nhà thôn quê chỉ cách một đoạn ngắn ở phía bắc. Khi họ đến London, họ thuê nhà.

“Chúng ta nên đi,” Sarah đột nhiên nói. “Cuối tuần này.”

“Đi?” Iris hỏi. “Đi đâu?”

“Về miền quê sao?” Cecily hỏi.

“Vâng,” Sarah nói, giọng của cô lên cao với sự hào hứng. “Nó sẽ kéo dài chuyến viếng thăm của chúng ta chỉ một vài ngày thôi, vậy chắc là gia đình của chúng ta sẽ không phản đối đâu.” Cô quay qua một chút, nhắm lời nói thẳng tới Cecily. “Mẹ của cậu có thể tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Chúng ta có thể mời một vài anh chàng sinh viên đến. Chắc chắn họ sẽ rất biết ơn cho một kì nghỉ khỏi cuộc sống trường học.”

“Em đã nghe rằng thức ăn ở đó rất tệ.” Iris nói.

“Đó là một ý kiến hay đấy,” Cecily trầm ngâm.

“Đó là một ý kiến vĩ đại,” Sarah nói kiên quyết. “Đi hỏi mẹ cậu đi. Ngay đi nào, trước khi đức ngài Chatteris đến.”

Honoria thở hắt ra. “Chắc em không định mời ngài ấy đó chứ?” Thật thú vị khi gặp anh ngày hôm qua, nhưng điều cuối cùng cô cần là trải qua một bữa tiệc tại gia trong sự bầu bạn của anh. Nếu anh có mặt, cô sẽ cố gắng tạm biệt cho bất kì hi vọng nào để thu hút sự chú ý của các quý ông trẻ tuổi. Marcus luôn biết cách nhìn chằm chằm khi anh chê bai cách cư xử của cô. Và những cái nhìn của anh khiến mọi người xung quanh sợ hãi.

Ý nghĩ anh sẽ không chê bai cách cư xử của cô không một lần xẹt qua đầu cô.

“Dĩ nhiên không rồi,” Sarah trả lời, quay qua Honoria với một biểu hiện nôn nóng. “Tại sao ngài ấy phải có mặt, khi mà ngài ấy có thể ngủ trong chính chiếc giường của mình vào một lúc nào đó chứ? Nhưng ngài ấy sẽ muốn ghé thăm, phải không? Có thể đến để ăn tối, hoặc để săn bắn.”

Ý kiến của Honoria lại là nếu Marcus bị vướng vào một buổi trưa với những phụ nữ ồn ào này thì anh có khả năng sẽ bắn tất cả bọn họ.

“Thật hoàn hảo,” Sarah khăng khăng. “Những quý ông trẻ tuổi sẽ còn hơn là sẵn sàng để chấp nhận lời mời của chúng ta nếu họ biết đức ngài Chatteris sẽ ở đó. Họ sẽ muốn tạo một ấn tượng thật tốt. Ngài ấy rất có tầm ảnh hưởng, chị biết đấy.”

“Chị nghĩ em đã nói sẽ không mời ngài ấy.” Honoria nói.

“Em không. Ý em là –“ Sarah ra dấu về phía Cecily, người mà, sau tất cả, là con gái của người sẽ được mời. “Chúng ta không. Nhưng chúng ta có thể giả vờ nói rằng ngài ấy có khả năng được mời.”

“Ngài ấy sẽ đánh giá cao điều đó, chị chắc đấy,” Honoria nói cộc lốc, không nhắm tới bất kì ai đang nghe.

“Chúng ta sẽ mời những ai?” Sarah hỏi, lờ đi hoàn toàn câu nói của Honoria. “Chúng ta nên mời bốn quý ông.”

“Số lượng của chúng ta sẽ không đều nếu tính luôn đức ngài Chatteris,” Cecily chỉ ra.

“Tốt hơn cho chúng ta,” Sarah nói cứng rắn. “Và chúng ta không thể mời chỉ có ba quý ông và sau đó có quá nhiều các quý cô khi ngài ấy không ở đây.”

Honoria thở dài. Em họ của cô là một điển hình của loại người ngoan cố. Không có gì có thể thuyết phục được Sarah khi cô ấy đã để tâm vào thứ gì đó.

“Tốt hơn hết là tớ đi nói chuyện với mẹ,” Cecily nói, đứng lên. “Chúng ta sẽ cần bắt tay vào việc ngay lập tức.” Cô rời khỏi phòng trong tiếng sột soạt ấn tượng của làn vải muslin hồng.

Honoria quay mặt qua Iris, người chắc chắn đã nhận ra sự ngu xuẩn của mọi chuyện sắp xảy ra sau đó. Nhưng Iris chỉ nhún vai và nói, “Thật ra thì đó là một ý kiến hay đấy chứ.”

“Đó là lí do tại sao chúng ta đến Cambridge,” Sarah nhắc nhở họ. “Để gặp gỡ các quý ông.”

Điều đó đúng. Bà Royle thích nói về việc dẫn dắt các quý cô học hỏi về văn hóa và giáo dục, nhưng tất cả họ đều biết sự thật: Họ đến Cambridge hoàn toàn vì lí do cho các cuộc gặp mặt xã hội. Khi bà Royle đề cập ý tưởng này với mẹ Honoria, cô đã rên rỉ rằng có quá nhiều quý ngài trẻ tuổi vẫn ở lại Oxford hay Cambrigde vào lúc bắt đầu mùa vũ hội và như vậy thì họ không ở London nơi mà họ nên có mặt, để tìm hiểu các quý cô trẻ tuổi. Bà Royle đã lên kế hoạch cho buổi ăn tối vào bữa chiều ngày hôm sau, nhưng một bữa tiệc tại gia cách xa thành phố thậm chí sẽ có nhiều hiệu quả hơn.

Không gì giống như việc bẫy các quý ông ở nơi mà họ không thể nào trốn thoát.

Honoria cho rằng cô cần phải viết một lá thư cho mẹ mình, nói cho bà biết rằng cô sẽ ở Cambridge trong ít ngày nữa. Cô có một cảm giác không lành về việc sử dụng Marcus như một mồi nhử để khiến các quý ông khác đồng ý, nhưng cô biết cô không có đủ khả năng để rũ bỏ một cơ hội như vậy. Những sinh viên đại học còn trẻ -- hầu hết đều cùng một độ tuổi với bốn quý cô – nhưng Honoria không bận tâm. Cho dù không có ai trong số họ sẵn sàng kết hôn, chắc chắn một vài người phải có anh trai chứ? Hoặc anh em họ. Hoặc bạn bè.

Cô thở dài. Cô ghét mọi chuyện nghe có vẻ tính toán làm sao, nhưng cô còn có thể làm gì khác được đây?

“Gregory Brigerton,” Sarah loan báo, đôi mắt cô sáng rực với niềm hân hoan. “Ngài ấy sẽ hoàn hảo. Những mối quan hệ sáng chói. Một trong những chị gái của ngài ấy kết hôn với một công tước, một người khác kết hôn với một bá tước. Và ngài ấy đang ở năm cuối, vì vậy có lẽ ngài ấy sẽ sẵn sàng để kết hôn sớm.”

Honoria nhìn lên. Cô đã gặp quý ngài Brigerton một vài lần, thường là khi ngài ấy bị mẹ mình kéo lê tới một trong những buổi hòa nhạc đáng hổ thẹn của nhà Smythe – Smith.

Honoria cố gắng để không nhăn mặt. Những buổi hòa nhạc hàng năm của gia đình chưa bao giờ là một khoảng thời gian tốt đẹp để làm quen với một quý ông, trừ phi anh ta bị điếc. Đã có vài cuộc tranh luận trong gia đình về việc ai chính xác là người bắt đầu truyền thống này, nhưng vào năm 1807, bốn chị em họ nhà Smythe - Smith đã lên sân khấu và tàn sát những nốt nhạc hoàn hảo thuần khiết. Tại sao họ ( hay đúng hơn là, mẹ của họ ) đã nghĩ đó là một ý kiến hay để lặp lại cuộc thảm sát đó vào những năm tiếp theo thì Honoria không bao giờ biết được, nhưng họ đã làm, vào những năm sau đó, và những năm sau đó nữa.

Điều đó được hiểu là những cô con gái nhà Smythe – Smith phải chọn một nhạc cụ và, khi đến lượt của họ, tham gia vào nhóm tứ tấu. Một khi tham gia vào, cô ta bị kẹt ở đó cho tới khi cô ta tìm được chồng. Tức là, Honoria có hơn một lần phản đối, với một lí lẽ thuyết phục như mọi khi cho một cuộc hôn nhân sớm hơn.

Điều lạ lùng là, hầu hết gia đình cô dường như không nhận ra họ khủng khiếp như thế nào. Em họ của cô Viola đã có một màn trình diễn trong nhóm tứ tấu trong sáu năm và vẫn thiết tha nói về những ngày tháng như một thành viên trong nhóm của cô ta. Honoria có nửa mong đợi cô ta sẽ bỏ chú rể của mình tại bệ thờ khi cô ta đã kết hôn trong sáu tháng trước đó, chỉ để cô ta có thể tiếp tục vị trí là người chơi viôlông chính.

Ý nghĩ đó đã lởn vởn quanh cô.

Honoria và Sarah đã bị bắt buộc phải chấp nhận vị trí của họ một năm trước đó, Honoria chơi violong và Sarah chơi đàn piano. Sarah đáng thương vẫn còn bị chấn động bởi trải nghiệm đó. Thực ra thì con bé có một chút xíu năng khiếu âm nhạc và đã chơi phần của mình một cách đúng đắn. Hoặc như Honoria đã nói; thật khó khăn để nghe được bất kì thứ gì trên nền tiếng đàn violong. Hoặc người ta đã thở hổn hển vào các thính giả.

Sarah đã thề rằng con bé sẽ không chơi nhạc với chị em họ của mình một lần nào nữa. Honoria chỉ nhún vai; cô thật sự không bận tâm vào buổi trình diễn nhạc – sau cùng thì, cũng không tệ cho lắm. Thật sự thì cô nghĩ toàn bộ mọi chuyện là một sự giải trí. Và bên cạnh đó, cô không thể làm gì cho chuyện đó cả. Đó là truyền thống gia đình, và không có gì quan trọng đối với Honoria hơn gia đình cả, không gì hết.

Nhưng bây giờ cô phải nghiêm túc về chuyện kiếm chồng của cô, điều đó có nghĩa là cô sắp phải tìm một quý ông có đôi tai mạ thiếc. Hoặc là một sự hài hước tuyệt vời.

Gregory Bridgerton có vẻ như là một ứng cử viên xuất sắc. Honoria không có ý kiến nếu anh có thể hát đúng nhịp, nhưng họ đã gặp nhau hai ngày trước đó, khi bốn quý cô ra ngoài uống trà trong thành phố, và cô đã ngay lập tức bị choáng váng bởi nụ cười thật là đáng yêu của anh.

Cô thích anh. Anh thân thiện một cách đáng kinh ngạc và sắp ra trường, và có điều gì đó ở anh nhắc cô nhớ đến gia đình của cô, cái cách mà họ đã từng tụ tập bên nhau ở Whipple Hill, lớn tiếng và náo nhiệt, và luôn luôn tươi cười.

Đó là hoàn toàn bởi vì anh cũng đến từ một gia đình lớn – người trẻ nhất thứ hai trong tám người con. Honoria là người trẻ nhất trong sáu người con, vì vậy chắc chắn họ sẽ có rất nhiều điểm chung.

Gregory Bridgerton. Hmm. Cô không biết tại sao cô lại không nghĩ đến anh trước đó.

Honoria Bidgerton.

Winifred Bridgerton. ( Cô đã luôn mong muốn đặt tên cho con cô là Winifred, vì thế cũng dường như thật khôn ngoan để thử cái tên này trên đầu lưỡi.)

Quý ngài Gregory và quý bà Honor ---

“Honoria? Honoria!”

Cô chớp mắt. Sarah đang nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt phát cáu thấy rõ. “Gregory Bridgerton?” cô nói. “Ý kiến của chị sao nào?”

“Ờ, chị nghĩ ngài ấy sẽ là một lựa chọn tốt đấy,” Honoria trả lời, trong bộ dạng khiêm tốn nhất có thể.

“Ai nữa nào?” Sarah nói, nâng bàn chân cô lên. “Có lẽ em nên làm một danh sách.”

“Cho bốn cái tên sao?” Honoria không thể không hỏi.

“Chị kiên quyết khủng khiếp đấy,” Iris lầm bầm.

“Chị phải như vậy thôi,” Sarah vặn vẹo, đôi mắt đen của cô lóe lên.

“Em có thật sự nghĩ rằng em sắp sửa kiếm một người đàn ông và sau đó kết hôn với anh ta trong hai tuần nữa không?” Honoria hỏi.

“Em không biết chị đang nói cái gì hết,” Sarah trả lời trong một giọng cụt lủn.

Honoria liếc nhìn về cánh cửa mở để chắc chắn rằng không ai đang đến gần. “Lúc này chỉ có ba người chúng ta thôi, Sarah.”

“Liệu một người có phải chơi ở buổi nhạc hội nếu người đó đính hôn không?” Iris hỏi.

“Có,” Honoria trả lời.

“Không,” Sarah trả lời cứng ngắc.

“Ồ, có chứ, em phải làm,” Honoria nói.

Iris thở dài.

“Em không than phiền sao,” Sarah nói, quay qua cô với một đôi mắt nheo lại. “Em đã không tham gia vào năm ngoái.”

“Đối với chuyện đó thì em không ngừng biết ơn đấy,” Iris nói với cô. Cô xứng đáng được tham gia vào nhóm tứ tấu vào năm nay ở vị trí đàn Xen-lô.

“Chị cũng rất muốn kiếm một người chồng giống như em thôi,” Sarah nói với Honoria.

“Không phải trong hai tuần nữa! Và không,” cô thêm vào, với một chút lịch thiệp hơn, “đơn thuần để khỏi phải biểu diễn ở buổi hòa nhạc.”

“Em không nói rằng em sẽ cưới một người nào đó kinh khủng,” Sarah nói với một tiếng khịt mũi. “Nhưng nếu đức ngài Chatteris chỉ cần tỏ ra yêu em một cách liều mạng…”

“Ngài ấy sẽ không đâu,” Honoria nói bừa. Sau đó, nhận ra cái giọng đó không tử tế chút nào, cô thêm vào, “Ngài ấy sẽ không yêu bất cứ ai đâu. Tin chị đi.”

“Tình yêu xảy ra theo những cách hoàn toàn bí ẩn,” Sarah nói. Nhưng giọng của cô mang nhiều hi vọng hơn đôi chút.

“Cho dù Marcus có yêu em, cái mà không xảy ra đâu, không có nghĩa là có bất cứ thứ gì em làm với chuyện đó được, ngài ấy không phải dạng người yêu một ai đó nhanh chóng. “ Honoria dừng lại, cố gắng để nhớ cô bắt đầu câu nói này ở chỗ nào bởi vì cô biết rõ là cô không thể nào hoàn thành hết câu nói được.

Sarah bắt chéo tay cô lại. “Đó có phải điểm chính không, che giấu những lời xỉ vả ở xung quanh.”

Honoria đảo mắt. “Chỉ là cho dù nếu Marcus có yêu ai đi chăng nữa, ngài ấy sẽ yêu theo cách bình thường, chuẩn mực nhất.”

“Tình yêu có bao giờ bình thường không?” Iris hỏi.

Câu nói đó đủ triết lí để làm cả phòng im lặng. Nhưng chỉ trong một lát.

“Ngài ấy sẽ không bao giờ lao vào một cái đám cưới,” Honoria tiếp tục, quay lại với Sarah. “Ngài ấy ghét lôi kéo sự chú ý về phía mình. Ngài ấy ghét điều đó,” cô lặp lại, bởi vì trung thực thì, nó là sự lặp lại nhàm chán. “Ngài ấy sẽ không giúp em thoát khỏi buổi hòa nhạc đâu, điều đó chắc chắn luôn đấy.”

Trong vài giây Sarah vẫn ngồi yên và thẳng băng, sau đó cô thở dài, đôi vai cô chùng xuống một cách thình lình. “Có thể Gregory Bridgerton,” cô nói chán nản. “Ngài ấy có vẻ như là một người lãng mạn.”

“Đủ để bỏ trốn cùng nhau à?” Iris hỏi.

“Không có ai bỏ trốn hết!” Honoria la lên. “Và cả hai người phải tham gia buổi hòa nhạc vào tháng tới.”

Sarah và Iris nhìn chằm chằm vào cô với biểu hiện giống hệt nhau --- hai phần ngạc nhiên và một phần phẫn nộ. Với một sự pha trộn của khiếp đảm dữ dội.

“Chà, hai em phải tham gia,” Honoria lầm bẩm. “Tất cả chúng ta phải tham gia. Đó là nghĩa vụ của chúng ta.”

“Nghĩa vụ của chúng ta,” Sarah lặp lại. “Để chơi cái thứ nhạc khủng bố đó hả?”

Honoria nhìn chằm chằm vào cô. “Ừ.”

Iris bật cười nghiêng ngả.

“Không có gì buồn cười hết,” Sarah nói.

Iris lau mắt của mình. “Nhưng buồn cười thật mà.”

“Nó không buồn cười đâu,” Sarah cảnh báo. “Một khi em phải tham gia.”

“Đó là lí do tại sao em phải cười ngay bây giờ.” Iris trả lời.

“Em vẫn nghĩ là chúng ta nên có một bữa tiệc tại gia.” Sarah nói.

Với chuyện đó Honoria trả lời. “Chị đồng ý.”

Sarah nhìn cô nghi ngờ.

“Chị vừa nghĩ rằng sẽ có nhiều tham vọng để nghĩ về nó như một cách để thoát khỏi buổi hòa nhạc.” Ngu ngốc nhiều hơn là tham vọng, nhưng Honoria không nói về chuyện đó.

Sarah ngồi vào một cái bàn viết gần đó và cầm bút lên. “Chúng ta đồng ý quý ngài Bridgerton, sau đó là ai?”

Honoria quay qua Iris. Họ cùng gật đầu.

“Ai khác nữa?” Sarah hỏi.

“Chị không nghĩ là chúng ta nên chờ Cecily sao?” Iris hỏi.

“Neville Berbrook!” Sarah nói chắc chắn. “Ngài ấy và quý ngài Bridgerton có họ hàng.”

“Họ có sao?” Honoria hỏi. Cô biết khá nhiều về gia đình Bridgerton – ai cũng biết hết – nhưng cô không nghĩ họ có bao giờ kết hôn với bất kì người nhà Berbrook nào.

“Chị của vợ của anh trai của ngài Bridgerton kết hôn với anh trai của quý ngài Berbrook.”

Câu nói vừa rồi là một dạng tuyên bố để cầu khẩn một lời bình luận châm biếm, nhưng Honoria đang lặng người bởi tốc độ nói liến thoáng của Sarah đến nỗi không thể làm gì khác ngoài việc chớp mắt.

Iris, tuy nhiên, không bị ấn tượng cho lắm. “Và điều đó làm cho họ…tình cờ là người quen chăng?”

“Anh em họ,” Sarah nói, bắn cho Iris một cái liếc bực mình. “Anh em cột chèo.”

“Đời thứ ba chắc?” Iris lẩm bẩm.

Sarah nhìn qua Honoria. “Bắt em ấy im đi.”

Honoria bật cười. Iris cũng vậy và cuối cùng Sarah cũng không thể ngăn được tiếng cười khúc khích của chính mình. Honoria đứng dậy và đưa cho Sarah một cái ôm bốc đồng. “Mọi thứ sẽ ổn cả thôi, rồi em sẽ thấy.”

Sarah mỉm cười ngượng ngùng đáp lại. Cô bắt đầu định nói gì đó, nhưng vừa lúc đó Cecily hăng hái lao vào phòng, mẹ của cô theo sát gót cô. “Bà thích ý tưởng đó!” Cecily la lớn.

“Thật vậy,” bà Royle khẳng định. Bà sải chân ngang qua phòng tới bàn viết, trượt vào trong cái ghế khi Sarah nhanh chóng nhảy ra.

Honoria quan sát bà với sự thích thú. Bà Royle là một người phụ nữ trung bình – chiều cao trung bình, dáng người trung bình, mái tóc nâu trung bình và đôi mắt nâu trung bình. Thậm chí cái đầm của bà cũng có sắc tía trung bình, với một cái diềm đăng ten kích cỡ trung bình bao quanh phần viền phía dưới.

Nhưng không có gì là trung bình về cái biểu hiện của bà vào giây phút này. Bà trông có vẻ sẵn sàng chỉ huy cả một đội quân, và thật rõ ràng là bà sẽ không để cho ai trốn thoát hết.

“Thật thông minh,” bà Royle nói, cau mày một chút khi bà nhìn thứ gì đó nằm trên bàn. “Ta không biết tại sao ta lại không nghĩ về chuyện này sớm hơn. Dĩ nhiên chúng ta phải nhanh chóng bắt tay vào việc thôi. Chúng ta sẽ gởi ai đó đến London ngay buổi trưa nay để báo tin cho cha mẹ các con rằng các con sẽ bị cầm chân ở đây.” Bà quay qua Honoria. “Cecily nói con có thể bảo đảm đức ngài Chatteris sẽ có mặt?”

“Không,” Honoria trả lời với sự hốt hoảng. “Con có thể thử, dĩ nhiên, nhưng---“

“Thử cho tốt vào,” bà Royle nói nhanh gọn. “Đó sẽ là việc của con trong khi bọn ta lên kế hoạch cho buổi tiệc. Mà tiện thể khi nào thì ngài ấy đến vậy?”

“Con không biết,” Honoria trả lời, lần này chắn hẳn là -- ồ, thật phiền quá đi, không thành vấn đề là đã bao nhiêu lần cô trả lời câu hỏi này. “Ngài ấy không nói.”

“Con không nghĩ là ngài ấy đã quên à?”

“Ngài ấy không phải dạng người hay quên,” Honoria nói với bà.

“Không, ngài ấy không có vẻ gì là vậy cả,” bà Royle lẩm bẩm. “Còn nữa, người ta có thể không bao giờ tính toán với một người đàn ông sốt sắng trong việc tán tỉnh như một người phụ nữ.”

Sự hoảng hốt tràn ngập trong người Honoria nhanh chóng chuyển thành nỗi kinh hoàng. Chúa ơi, nếu bà Royle đang nghĩ đến việc kết đôi cô với Marcus…

“Ngài ấy không tán tỉnh con đâu ạ,” cô nói nhanh.

Bà Royle đưa cho cô một cái nhìn đánh giá.

“Ngài ấy không đâu, con hứa với bà.”

Bà Royle chuyển cái nhìn chằm chằm sang Sarah, người ngay lập tức ngồi thẳng lưng trong chỗ ngồi của mình.

“Có vẻ như nó sẽ không xảy ra,” Sarah nói, khi có vẻ rõ ràng là bà Royle muốn cô góp phần vào câu chuyện. “Họ giống anh trai và em gái hơn.”

“Đúng đấy ạ,” Honoria xác nhận. “Ngài ấy và anh trai con là bạn bè thân thiết.”

Căn phòng trở nên im lặng khi đề cập đến Daniel. Honoria không chắc chuyện này là không được nhắc đến, là bất tiện, hay là hối tiếc rằng một quý ông có tư cách hoàn hảo đã để lỡ mất các quý cô mới lớn.

“Chà,” bà Royle nói mạnh mẽ. “Làm hết sức mình đi. Đó là tất cả những gì chúng ta có thể yêu cầu ở con.”

“Ồ!” Cecily kêu ăng ẳng lên, bước trở lại từ cửa sổ. “Con nghĩ ngài ấy đến rồi!”

Sarah bật dậy và bắt đầu vuốt thẳng lại cái váy lấp lánh hoàn hảo của mình. “Chị chắc chứ?”

“Ồ, chắc.” Cecily thực tế đang thở dài với niềm vui sướng. “Ôi, chúa tôi, đó là một cỗ xe ngựa lộng lẫy.”

Tất cả bọn họ đều đứng, chờ đợi vị khách của mình. Honoria nghĩ bà Royle có thể thực sự đang nín thở.

“Liệu chúng ta có cảm thấy ngu ngốc không,” Iris thì thầm bên tai cô, “nếu thậm chí đó không phải là ngài ấy?”

Honoria kìm chế một trận cười, dùng chân đẩy em họ của mình một cái.

Iris chỉ cười toe toét.

Trong sự im lặng rất dễ dàng nghe thấy tiếng gõ cửa, theo sau đó là một tiếng cọt kẹt nhỏ khi người quản gia mở cửa ra.

“Đứng thẳng lên,” bà Royle rít lên với Cecily. Và sau đó, như một hồi ngẫm nghĩ: “Mấy đứa các con cũng vậy luôn.”

Nhưng khi người quản gia xuất hiện ở ngưỡng cửa, ông ấy chỉ có một mình. “Đức ngài Chatteris gởi đến sự hối tiếc của ngài ấy,” ông thông báo.

Mọi người ngồi sụm xuống. Thậm chí là bà Royle. Cứ như thể mỗi người họ bị một cây kim châm trúng, không khí bị ép ra khỏi người họ.

“Ngài ấy gởi đến một lá thư,” người quản gia nói.

Bà Royle giơ tay ra, nhưng người quản gia lại nói, “Nó được gởi cho quý cô Honoria.”

Honoria ngồi thẳng lên và, nhận thức được mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về cô, có một chút khó khăn để che giấu sự nhẹ nhõm mà cô chắc nó đang hiển hiện trên mặt cô. “Ơ, cảm ơn,” cô nói, đón lấy cuộn giấy da từ người quản gia.

“Có gì trong đó thế?” Sarah hỏi, trước khi Honoria có thể mở dấu niêm phong.

“Chờ một lát,” Honoria lẩm bẩm, bước một vài bước lại gần cửa sổ để cô có thể đọc lá thư của Marcus một cách riêng tư. “Thật sự thì nó không có gì cả,” cô nói, ngay khi cô đọc xong ba dòng thư ngắn ngủi. “Có việc khẩn cấp ở nhà ngài ấy, và ngài ấy không thể viếng thăm vào trưa nay.”

“Đó là tất cả những gì ngài ấy nói à?” Bà Royle hỏi rõ.

“Ngài ấy không phải là người hay giải thích dài dòng,” Honoria nói.

“Những người đàn ông quyền lực thì không cần giải thích cho hành động của họ,” Cecily đột ngột nói.

Có một giây phút im lặng khi mọi người tiêu hóa cái thông tin đó, và sau đó Honoria nói, trong một tông giọng hớn hở có chủ đích, “Ngài ấy chúc mọi người tốt lành.”

“Không tốt bằng việc làm chúng ta vinh dự với sự có mặt của ngài ấy,” bà Royle lẩm bẩm.

Câu hỏi rõ ràng về bữa tiệc tại gia treo lơ lửng trong không khí, với bốn quý cô liếc nhìn qua lại lẫn nhau, tự hỏi trong thầm lặng rằng ai sẽ là người hỏi nó đây. Cuối cùng, mọi ánh mắt đều chiếu vào Cecily. Phải là cô ấy thôi. Sẽ thật là khiếm nhã khi để người khác hỏi.

“Chúng ta sẽ làm gì về bữa tiệc ở Bricstan?” Cecily hỏi. Nhưng mẹ của cô đang chìm trong suy tư, mắt nheo lại và môi mím chặt. Cecily nuốt xuống và sau đó hỏi, to tiếng hơn một chút. “Mẹ?”

“Nó vẫn là một ý tưởng rất tuyệt,” bà Royle đột nhiên nói. Giọng bà lớn lên với sự quyết tâm, và Honoria hầu như cảm thấy các âm tiết vang dội trong tai cô.

“Vậy chúng ta vẫn sẽ mời những sinh viên chứ?” Cecily nói.

“Em đã nghĩ đến Gregory Bridgerton,” Sarah nói giúp vào, “và Neville Berbrooke.”

“Lựa chọn tuyệt đấy,” bà Royle đi ngang qua phòng đến cái bàn của bà. “Gia đình tốt đẹp, cả hai người họ.” Bà kéo ra một vài miếng giấy có màu kem, sau đó lật nhanh các góc, để đếm chúng. “Ta sẽ lập tức viết những lời mời,” bà nói, ngay khi có được số lượng chính xác các tờ giấy. Bà quay qua Honoria,cánh tay duỗi ra. “Ngoại trừ một người.”

“Xin lỗi ạ?” Honoria nói, mặc dù cô biết chính xác ý của bà Royle là gì. Cô chỉ là không muốn thừa nhận nó thôi.

“Mời đức ngài Chatteris. Giống như chúng ta đã lên kế hoạch. Không phải cho toàn bộ bữa tiệc, chỉ cho bữa trưa thôi. Thứ bảy hay chủ nhật, bất cứ ngày nào ngài ấy thích.”

“Mẹ có chắc là mẹ không nên mời không?” Cecily hỏi mẹ cô.

“Không, nó tốt hơn là nên từ quý cô Honoria,” bà Royle nói rõ. “Ngài ấy sẽ thấy khó khăn để từ chối lời mời đến từ gia đình của người bạn thân.” Bà tiến về trước một bước nữa, cho đến khi Honoria không có cách nào có thể từ chối cầm tờ giấy từ tay bà. “Dĩ nhiên chúng ta là những người hàng xóm tốt đẹp,” bà Royle thêm vào. “Con nghĩ chúng ta không phải à?”

“Dĩ nhiên,” Honoria lầm bầm. Không có gì khác cô có thể nói nữa. Và, cô ngẫm nghĩ khi cô ngó xuống tờ giấy trong tay mình, cô không thể làm gì khác được nữa. Nhưng sau đó vận may của cô quay trở lại. Bà Royle ngồi ở cái bàn của bà, điều đó có nghĩa Honoria không có lựa chọn nào khác ngoài việc lui về phòng mình để viết lời mời.

Điều đó có nghĩa không có ai bên cạnh Honoria – và Marcus, dĩ nhiên – biết rằng thực tế được ghi thế này:

Marcus –

Bà Royle vừa yêu cầu em gởi tới anh một lời mời đến Bricstan vào cuối tuần này. Bà lên kế hoạch cho một bữa tiệc tại gia, với bốn quý cô mà em đã đề cập tới, cùng với bốn quý ông từ trường đại học. Em cầu xin anh, đừng chấp nhận lời mời. Anh sẽ khốn khổ cho mà xem, và sau đó em sẽ khổ sở, lo lắng về sự khốn khổ của anh.

Với tất cả lòng yêu mến, v.v và v.v,

Honoria.

Một dạng quý ông khác sẽ nhận một lời mời kiểu này như một sự thách thức và chấp nhận ngay tấp lự. Nhưng không phải Marcus. Honoria chắc chắn về điều đó. Anh có thể kiêu ngạo, anh có thể hay phản đối, nhưng một điều anh không có đó là sự thù hằn. Và anh sẽ không làm bản thân mình khổ sở chỉ để làm cô khổ sở.

Thỉnh thoảng anh là nguyên nhân của cách sống phiền muộn của cô, nhưng anh là, tận sâu trong tim, là một người tốt. Cũng biết lẽ phải. Anh sẽ nhận ra rằng cuộc họp mặt của . Bà Royle chính xác là một dạng sự kiện mà khiến anh muốn khoét mắt mình ra. Cô đã luôn tự hỏi tại sao anh lại đi đến London cho mùa lễ hội; anh lúc nào trông cũng rất buồn chán.

Honoria tự mình niêm phong bức thư và mang nó xuống lầu, đưa nó cho một người hầu để chuyển đến cho Marcus. Khi lá thư hồi đáp của Marcus đến một vài giờ sau đó, nó được gởi cho bà Royle.

“Nó nói gì thế?” Cecily hỏi không kịp thở, vội vàng đến bên mẹ của mình khi bà mở lá thư. Iris cũng len vào, cố gắng ngó qua vai của Cecily.

Honoria vẫn ngồi yên và chờ đợi. Cô biết nó sẽ nói gì.

Bà Royle gỡ niêm phong và mở lá thư ra, đôi mắt bà lướt nhanh qua lá thư khi bà đọc. “Ngài ấy gởi đến lời xin lỗi,” bà nói thẳng thừng.

Cecily và Sarah rên rỉ vì thất vọng. Bà Royle nhìn qua Honoria, người đang hi vọng mình làm tốt vẻ mặt bị sốc khi cô nói, “con đã hỏi rồi đấy chứ. Chỉ là ngài ấy không phải dạng người thích giải trí. Ngài ấy thật sự không thích kết bạn nhiều cho lắm.”

“Chà, hẳn là đúng vậy rồi,” bà Royle càu nhàu. “Ta không thể nhớ có nhiều hơn ba buổi khiêu vũ ở mùa vũ hội vừa rồi mà ta nhìn thấy ngài ấy nhảy. Và có rất nhiều quý cô trẻ tuổi không có bạn nhảy. Thật bất lịch sự quá sức.”

“Mặc dù vậy thì ngài ấy là một người nhảy rất khá,” Cecily nói.

Mọi con mắt đều quay qua cô.

“Thật mà,” Cecily khăng khăng, trông kinh ngạc một chút vì câu nói của cô lại thu hút nhiều sự chú ý đến vậy. “Ngài ấy khiêu vũ với con ở Mottram Ball.” Cô quay sang những cô gái khác, như thể để đưa ra một lời giải thích. “Sau rốt thì, tụi này cũng là hàng xóm mà. Chỉ là phép lịch sự thôi.”

Honoria gật đầu. Marcus là một người khiêu vũ giỏi. Giỏi hơn cô, đó là điều chắc chắn. Cô không bao giờ có thể hiểu được các giai điệu phức tạp. Cô đã không ngừng cố gắng để giải nghĩa sự khác nhau giữa điệu val và điệu nhảy bốn nhịp, nhưng Honoria sẽ không bao giờ có thể nắm bắt được điều đó.

“Chúng ta phải kiên nhẫn,” bà Royle nói to, đặt một tay lên trái tim của bà. “Hai trong bốn quý ông khác đã sẵn sàng chấp nhận, và ta chắn rằng chúng ta sẽ nghe tin từ những người khác vào buổi sáng mai.”

Nhưng vào lúc khuya đêm hôm đó, khi Honoria đang đi lên lầu để ngủ, bà Royle kéo cô qua một bên và hỏi nhỏ, “Con nghĩ có bất kì cơ hội nào để đức ngài Chatteris thay đổi ý kiến không?”

Honoria nuốt xuống không thoải mái. “Con e rằng là không, thưa phu nhân.”

Bà Royle lắc đầu và phát ra một vài âm thanh cục cục. “Thật tiếc quá, ngài ấy thật sự sẽ là niềm tự hào của ta. Chà, chúc ngủ ngon. Mơ những giấc mơ đẹp nhé.”

Cách đó hai mươi dặm, Marcus đang ngồi một mình trong thư viện với một cốc rượu táo nóng, nghiền ngẫm về lá thư anh mới nhận được từ Honoria. Anh đã bật một tràng cười vào lúc anh đọc nó, khi mà anh tưởng tượng về ý định của cô. Có thể không phải là mục đích chính của cô – cái mà chắc chắn là muốn ngăn anh không có mặt ở bữa tiệc của bà Royle – nhưng cô chắc phải biết rằng lời lẽ của cô sẽ làm anh thích thú đến tận cùng.

Anh nhìn xuống tờ giấy một lần nữa, mỉm cười khi anh đọc lại nó. Chỉ có Honoria mới viết cho anh một lời nhắn như thế này, cầu xin anh từ chối một lời mời cô đã viết ra trừ hai câu trước đó.

Dĩ nhiên thật tuyệt để gặp lại cô lần nữa. Đã là một thời gian rất dài . Anh đã không đếm số lần họ họ đi ngang nhau ở London. Những buổi họp mặt sẽ không bao giờ giống với những khoảng thời gian thảnh thơi anh đã trải qua cùng với gia đình cô ở Whipple Hill. Ở London, hoặc là anh lẩn tránh những bà mẹ tham vọng chắc chắn rằng con gái họ được sinh ra để làm quý bà Chatteris tiếp theo, hoặc anh cố gắng để mắt đến Honoria. Hoặc cả hai.

Trong sự hồi tưởng, rõ ràng rằng không ai nghĩ chính anh có hứng thú với cô. Không nghi ngờ gì anh đã trải qua đủ thời gian để can thiệp một cách kín đáo vào chuyện của cô. Anh đã xua đuổi bốn quý ông trong năm vừa rồi – hai trong số họ là kẻ đào mỏ, một người với tính cách dữ tợn, và người còn lại là một con lừa già cả vênh vang tự đắc. Anh khá chắc rằng Honoria cuối cùng thì cũng sẽ từ chối họ, nhưng gã có tính nết hung bạo giấu giếm rất tốt, và hai kẻ đào mỏ thì, như anh đã nói, có sức hấp dẫn.

Cái mà anh cho rằng là điều kiện tiên quyết cho vị trí này.

Cô chắc hẳn sẽ thích thú với một trong những quý ông sẽ có mặt tại bữa tiệc của bà Royle và không muốn anh ở đó để phá bĩnh cô. Anh cũng đặc biệt không muốn có mặt ở đó, vì vậy trong chuyện này thì họ nhất trí với nhau.

Nhưng anh cần biết người nào mà cô sẽ để ý. Nếu đó không phải là người mà anh quen biết, thì anh cần phải điều tra. Không quá khó để lấy được danh sách khách mời; những người hầu luôn biết làm thế nào để lo liệu những thứ như vậy.

Và có thể thời tiết sẽ rất tuyệt, anh sẽ cưỡi ngựa. Hoặc đi dạo. Có một cánh rừng để thả bộ qua lại ngang qua khu bất động sản ở giữa Fensmore và Bricstan. Anh không thể nhớ lại lần cuối cùng anh đi bộ đến đó. Anh thật là vô trách nhiệm. Một chủ đất phải biết được chi tiết cụ thể về bất động sản của anh ta.

Sau đó sẽ là một cuộc đi dạo. Và nếu ngẫu nhiên anh gặp Honoria và bạn bè của cô, anh có thể chuyện trò với họ chỉ vừa đủ lâu để lấy thông tin mà anh cần. Anh có thể tránh được bữa tiệc và tìm ra ai là người mà cô dự định theo đuổi.

Marcus uống hết cốc rượu của mình và mỉm cười. Anh không thể tưởng tượng một kết quả hài lòng hơn được nữa.