Như Nguyệt Như Thu

Chương 67



Ngày mười lăm, Tứ Sắc lâu càng thêm danh khí lan xa; Ngày nào đó, Tứ Sắc lâu có cầm sứ; Ngày nào đó, mọi người bắt đầu truy tìm cầm sứ này; Ngày nào đó, lưu lại chính là càng nhiều rung động cùng kinh diễm.

Ngày nào đó, lúc khôi phục tinh thần, muốn trông thấy giai nhân sau sa liêm, thì phía sau chỉ còn lại cầm cùng một mảnh giấy trắng, “Ta đi rồi, cám ơn.”.

Tứ Sắc lâu, Lam viện.

“Ai, ta thật vất vả mới tìm được Cách Tuyết, liền như vậy bỏ đi!” Cẩm Lam cúi đầu, vô cùng đau đớn.

“Ân, Khuynh còn muốn nghe Cách Tuyết đàn.” Cẩm Khuynh hoạt bát ngày thường cũng là một bộ dáng mày ủ mặt ê.

“Hữu duyên thì sẽ gặp nhau.” Cẩm Hân mặc dù có buồn, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, thiên hạ đều nói tiệc rượu đề đến lúc tàn a.

“Ha ha, cái này, Tứ Sắc lâu chúng ta mặt mày rạng rỡ ! Cầm sứ, ha ha ~ mọi người đều nhất trí danh xưng này .” Cẩm Hồng cười hì hì, lời nói đánh vỡ không khí nặng nề vừa rồi.

“Đúng vậy, Tứ Sắc lâu của chúng về sau đã có thể không chỉ là bốn !” Sao lại nghe,  trong lời nói của Cẩm Hân đều có điểm vui sướng khi người gặp họa,  sau đó lại hơi trầm trọng mở miệng, “Không biết Cách Tuyết thật sự là ai? Tại sao trước mặt nhiều người lại đột nhiên biến mất, không ai phát hiện, ngay cả bốn chũng ta cũng không thấy được, xem ra Cách Tuyết vượt xa tưởng tượng của chúng ta a!”

“Các vị, chủ nhân gọi các ngươi qua.” Một bóng đên cao ngất xuất hiện ở trong phòng, cắt ngang suy nghĩ của bốn người. Trong mắt lộ ra nghi hoặc, tuy rằng hôm nay chủ nhân xuất hiện ở Tứ Sắc lâu, nhưng bình thường rất bí ẩn, bình thường sẽ không tự mình triệu kiến bọn hắn, hôm nay là làm sao vậy? Chẳng lẽ cùng Cách Tuyết có quan hệ?

“Đã biết, chúng ta lập tức qua đó.” Cẩm Hân thay mặt bốn người lên tiếng.

Đi vào mật thất của Tứ Sắc lâu,  đám người Cẩm Hân quả nhiên thấy chủ nhân, và hai huynh đệ của ngài, khó tránh có điểm tò mò. Làm lễ xong, Cẩm Lam không chịu nổi tò mò, nhưng vẫn thập phần cung kính mở miệng, ở trước mặt chủ nhân của mình, từ trước đến nay hắn luôn chần chừ có chừng mực,“Chủ nhân, ngài có việc?”.

Người được Cẩm Lam cùng đám người xưng là chủ nhân , mày kiếm mắt sáng, cho dù ngồi ở đàng kia cũng khó dấu khí phách uy nghi cùng sự cao quý. Đây là người quyền lực nhất thống trị Thương Lục quốc, Thương Lục hoàng đế, Thương Lăng.

Không đợi Thương Lăng mở miệng, ngồi ở phía bên phải là Thương Lạc liền không chịu nổi mở miệng,“Hắn có thể có việc gì, còn không phải trong cung rất nhàm chán , không chịu nổi tịch mịch theo ta củng Miểu đến đây. Ta với anh của ta đều đã lâu không gặp mấy người các ngươi, cho nên sẽ đến nhìn xem các ngươi a!” Thương Lạc cùng Thương Miểu tuy rằng không có khí phách như Thương Lăng, nhưng hai người cũng là tuấn mĩ nam tử khó gặp, vẻ mặt Thương Lạc mang ý cười, thoạt nhìn làm người khác cảm giác hắn là một con hồ ly giảo hoạt, mà Thương Miểu lại làm cho người khác có cảm giác lãnh, lãnh khốc, xem ra người hoàng thất tướng mạo đều rất đặc biệt.

Đối với lời nói của Thương Lạc, bốn người Cẩm Hân tất nhiên là không tin , tưởng bọn hắn ngu ngốc sao? Thương Lục ai chẳng biết nói đến Lục vương gia Thương Lạc, là một công tử đào hoa, chỉ cần là mỹ nhân, mặc kệ nam nữ , hắn đều thích. Nói cũng kỳ quái, tất cả mọi người biết Thương Lạc như vậy, nhưng nhiều người vẫn  hy vọng được Thương Lạc Vương gia xem trọng. Thương Lạc ở trước mặt bọn hắn nói, nói là sự hấp dẫn của hắn, còn thường xuyên cảm thán, bốn người bọn hắn bốn tại sao lại trở thành ca kĩ, khiến cho hắn không công bỏ lỡ bốn mỹ nhân. Đối với điều này, bốn bọn hắn không cho là đúng . Mỗi lần gặp mặt, chủ yếu đều phải nghe hắn oán hận một phen, cái lổ tai đã tự động miễn dịch .

Tựa hồ đã sớm đoán trước biểu cảm của bốn người đó, mặt Thương Lạc nhăn lại, vừa định thở dài vài tiếng, lại cảm thấytầm mắt lạnh băng bên cạnh truyền đến, run lên một chút, nổi da gà, vội vàng mở miệng nói chính sự, dù sao đối với chuyện này mình cũng tò mò , có sự tình gì có thể làm cho con người lạnh lùng kia biến sắc. Hắn còn nhớ rõ vừa rồi ở trong một phòng trang nhã, khi nghe được tiếng đàn kia, trên mặt Miểu liền thay đổi diễn cảm, kinh hỉ, không thể tin, tin rằng hoàng huynh cũng thấy được, bằng không cũng sẽ không ngồi ở đây. Người khác có lẽ hắn không biết, Hoàng đế ca ca kia không biết có bao nhiêu nhàm chán, khó có được chuyện tốt như vậy, hắn sẽ không bỏ qua. Ha ha, từ nhỏ đến lớn đều không có thấy được diễn cảm trên khuôn mặt lạnh lùng đó, cái này là buôn bán có lời a! Cảm thấy người kia càng ngày càng lạnh, nếu không mở miệng chính mình sẽ gặp xui xẻo, liền nhanh chóng nói, “A, mĩ nhân vừa rồi đánh đàn là ai?”

“Vương gia đang nói Cách Tuyết?” Nghĩ đến người hôm nay đánh đàn có năng lực khiến cho Vương gia bọn hắn chú ý , cũng chỉ có Cách Tuyết , Cẩm Hân lập tức đáp.

“Nguyên lai giai nhân tên là Cách Tuyết a, thật sự là tiếng đàn đẹp, tên cũng đẹp a!” Thương Lạc rung đùi đắc ý cảm thán nói, a, tảng băng kia lại nhíu mày.

“Lạc.” Còn muốn tiếp tục nói , lại nghe hoàng đế ca ca lên tiếng , đành phải nhún nhường cái tên kia , ai kêu chính mình từ nhỏ trời không sợ ai chỉ sợ hoàng đế ca ca mà.

“Hắn hiện tại ở nơi nào?”.

Tuy rằng kinh ngạc cái người chưa từng có diễn cảm này, chưa bao giờ dễ dàng mở miệng, Miểu Vương gia lại mở miệng hỏi, hơn nữa trong giọng nói tựa hồ còn dẫn theo một chút cẩn thận cùng chờ mong, Cẩm Hân vẫn là kiên trì trả lời,“Cách Tuyết sau khi đàn xong, không biết tung tích, chỉ để lại tờ giấy.” Cũng tiến lên đem tờ giấy cho Thương Lăng.

Dừng ở tờ giấy, Thương Lăng chậm rãi mở miệng,“Các ngươi không chú ý tới?”.

“Thuộc hạ không làm tròn bổn phận.” Đối với điểm này, bốn người Cẩm Hân đều hoài nghi , dù sao võ công của bốn người bọn hắn ở trên giang hồ như thế nào, chính bọn hắn thập phần rõ ràng , nhìn Cách Tuyết tựa hồ không có một chút võ công, sao có thể ở trước mặt bốn người biến mất, hơn nữa Cách Tuyết lại  chính mình một người rời đi .

“Nga, lai lịch của Cách Tuyết?” Nghe thế, hoàng đế đang muốn xem kịch hay giữa người này và Miểu, càng tò mò. Tuy rằng nghe qua tiếng đàn người nọ trong lòng liền có một tia tò mò, hiện tại nghe được Cách Tuyết kia biến mất trước mắt bốn tâm phúc của mình, lại thêm tò mò. Bốn người bọn hắn từ nhỏ là ám vệ được huấn luyện , lại là bốn người xuất sắc nhất, người có khả năng đào thoát trước mắt bọn hắn, trên đời này được mấy người? Cho nên, cũng không vội vã xem bộ dáng biến sắc của Miểu, dù sao mình cũng tò mò, không phải sao?

Cẩm Lam tự thuật hoàn cảnh mình ở trên đường phát hiện Cách Tuyết liền đem hắn về làm gã sai vặt, cùng với chuyện tình trong ba tháng này của Cách Tuyết, vì sao Cách Tuyết lại gảy đàn, lại bổ sung nói,“Sauk hi Cách Tuyết bị mang về, thuộc hạ cũng phái người điều tra lai lịch của hắn, nhưng không có kết quả, không điều tra được bất cứ chuyện gì.” Đây cũng quá kỳ quái, bằng người của Tứ Sắc lâu, lại không thể tra lai lịch của Cách Tuyết, trừ phi trên đời vốn là không có người này. Tuy rằng tình báo của Tứ Sắc lâu không bằng Lưu Vụ đường của Nguyệt Thanh cung, nhưng là tình báo của hoàng thất, năng lực có thể kém được sao?

Nghe xong lời nói của Cẩm Lam, trong phòng nhất thời lâm vào yên lặng, cuối cùng người không có khả năng nói chuyện nhất Thương Miểu đánh vỡ không khí trầm mặc.

“Cách Tuyết, đến đây ba tháng trước?”.

“Đúng vậy.” Tuy rằng không hiểu vì sao Miểu Vương gia hỏi vấn đề này, Cẩm Hân vẫn thành thật trả lời, lại kinh ngạc phát hiện, sau khi mình trả lời, trên mặt Miểu Vương gia lại tràn đầy thất vọng?

Đồng dạng cũng chú ý tới sự thất vọng của Miểu liền nhanh chóng hỏi,“Miểu, không phải hắn?”.

Đáp lại Thương Lạc là một cái gật đầu.

“Vương gia đang tìm người?” Cuối cùng đám người Cẩm Hân cũng hiểu được một chút, tò mò về người có thể làm cho người lạnh băng như Vương gia Thương Miểu để ở trong lòng là ai, nhưng cũng không có kỳ vọng Vương gia có thể trả lời vấn đè của bọn hắn, cho nên một đám người đều đem ánh mắt nhìn Thương Lạc, về phần chủ nhân, bọn hắn không có lá gan này.

Trải qua lời tự thuật của Thương Lạc, mọi người mới hiểu vì sao Vương gia lạnh lùng kia lại biến sắc.

Chuyện kể rằng hai tháng trước, Vương gia Thương Lạc bị người [ theo tin tức đáng tin cậy, người này xác nhận Vương gia đang đi điều tra tình hình của địch. Về phần kết cục, mọi người không cần nói cũng biết. Thiên hạ to lớn, có bao nhiêu người làm bị thương hoàng tộc còn có thể bình yên vô sự chứ!] ám toán, trúng độc, thuốc dẫn đã chuẩn bị tốt, chỉ thiếu Thiên Sơn Tuyết Liên. Gánh nặng đã rơi vào Miểu Vương gia. Miểu Vương gia ở núi tuyết nửa tháng , cũng không tìm được Tuyết Liên, tuy nói có nội lực hộ thể, chính là Thiên Sơn rét lạnh mấy người có thể chịu được. Sắp ngất, chợt nghe âm thanh tiếng đàn thiên tiên, Vương gia mới không ngất, rồi sau đó lại may mắn phát hiện Tuyết Liên gần đó. Đang lo lắng cho thân thể của Lăng Vương gia, vội vàng chạy về. Rồi sau đó một tuần lúc sau, lại tự mình đến Thiên Sơn tìm người đánh đàn kia, nhưng không hề thấy tung tích. Hỏi người dưới chân núi, nói Thiên Sơn chưa từng có người ở lại. Rơi vào đường cùng, Miểu Vương gia đành hồi phủ. Hiên giờ ở Tứ Sắc lâu lại nghe được tiếng đàn đó, tuy rằng không thể xác định có phải là tiếng đàn nghe được hay không, nhưng cầm lý lộ ra luật thơ tương tự, cho nên cho rằng người đánh đàn hẳn là người ở Thiên Sơn ngày ấy. Lại nghe nói Cách Tuyết đã ở Tứ Sắc lâu ba tháng, không thể hai tháng trước xuất hiện ở Thiên Sơn được. Cuối cùng Lạc Vương gia cho ra kết luận, lúc đó Miểu Vương gia đang nằm mơ.