Như Nguyệt Như Thu

Chương 13



Người tới mặc quần áo màu xanh lục nhạt, khuôn mặt thanh tú mang theo một nén dễ thương, khóe miệng tươi cười.

“Nga, nguyên lai là Lục Tiêu công tử a! Lâm Nhi vấn an công tử!” Lâm Nhi vừa nhìn thấy nam sủng được Nguyệt Như Tuyết sủng ái – Lục Tiêu công tử, cũng không thể không kiêng kị, đành phải hướng hắn cung kính hành lễ.

Nguyệt Thu Triệt đối với người này cũng không thay đổi phản ứng so với Lâm Nhi? Hắn nhớ rõ trước kia, vú Trương được cha  hắn cử tới trông coi sinh hoạt hàng ngày của hắn, thường xuyên vênh váo, hất hàm sai khiến người hầu, nhưng trước mặt cha hắn lại là gương mặt khác, nịnh nọt, hèn nhát bỉ ổi.

Theo thời gian hắn cũng bắt đầu nhận thức được nhân tình ấm lạnh, nhận thức trên đời này không tồn tại người chân thật.

“Lâm Nhi cô nương vẫn khỏe, không biết vị Tiểu công tử xinh đẹp này là ai a?” Lục Tiêu mỉm cười, ôn nhu hỏi.

Nguyệt Thu Triệt lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không thềm nói lại. Không biết vì sao hắn có cảm giác, cái người gọi là Lục Tiêu đang mỉm cười kia khiến hắn không thoải mái, làm cho hắn nhớ tới những người trước đây vì thân phận mà tiếp cận hắn.

Đích xác, Lục Tiêu thực thông minh, cũng bởi vì đoán được thân phận của Nguyệt Thu Triệt nên mới như thế, Nguyệt Thanh cung cơ hồ là không có tiểu hài tử, cho dù cũng có một ít hạ nhân, nhưng mà cách ăn mặc này, ngoại trừ Thiếu chủ Nguyệt Thanh cung còn có thể là ai.

“Không biết vị Tiểu công tử này đến Thủy Các có chuyện gì sao? Nơi này ta rất quen thuộc, không bằng ta giúp Tiểu công tử một chút.” Lục Tiêu tiếp tục nói, không để ý đến thái độ lãnh đạm của Nguyệt Thu Triệt.

Lâm Nhi ở một bên thầm cười nhạo lời nói và việc làm của Lục Tiêu, sau đó châm chọc nói: “ Vậy phiền Lục Tiêu công tử, ta phải đến phòng của Yến Liễu tiểu thư, cung chủ đang còn ở đó, nô tì phải vào hầu hạ!” Nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Lục Tiêu, liền đi thẳng, vì thế cũng bỏ lỡ nhìn thấy ánh mắt Lục Tiêu hiện lên nghen ghét.

Nguyệt Thu Triệt lại chú ý tới, cảm thấy chính mình không thích hợp ở lại đây, liền vận khinh công ly khai, cũng không để ý tới phản ứng của Lục Tiêu.

Lục Tiêu nhìn hướng phòng Yến Liễu, trong lòng nổi lên từng đợt ghen tuông, ba năm trước đây, hắn vừa nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết trong một khắc liền yêu say đắm, trong lòng không thể dung nạp người khác, hắn cũng biết người đó sẽ không giao trái tim cho bất cứ kẻ nào,dù vậy hắn vẫn chấp nhận ở bên cạnh người đó, nhưng khi thấy người đó sủng ái kẻ khác, trong lòng vẫn không khỏi ghen tuông, đau khổ.

Một lúc sau, hắn đành phất tay áo rời đi.

—————————————————

“Lâm Nhi, vào đi.” Trong phòng truyền đến thanh âm của Yến Liễu, Lâm Nhi liền đầy cửa vào, cung kính nói “Tham kiến cung chủ.”

Trong phòng tràn ngập hương vị phòng the, cho dù Lâm Nhi đã quá quen với cảnh tượng này cũng không tránh khỏi đỏ mặt. Lúc này Nguyệt Như Tuyết đã dứng dậy, quần áo tuy vẫn còn

hỗn độn, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước , không nhìn ra hỉ nộ ái ố, trái lại hai má Yến Liễu đều phiến hồng.

Nguyệt Như Tuyết không nói cái gì, liền rời đi, nhưng lời nói của Lâm Nhi và Yến Liễu lại khiến cho hắn dừng lại.

“Vì sao ngươi đến muộn như vậy!” Yến Liễu trách nhẹ Lâm Nhi, dù sao cũng là nha hoàn thân cận của mình, bình thường có điểm dung túng, nhưng hôm nay cũng chủ ở tại đây, vạn nhất hắn lãnh đạm chính mình không thể tự ứng phó.

“Thực xin lỗi, tiểu thư, chính là vừa rồi có một đứa trẻ bảy, tám tuổi đến Thủy Các, nói muốn tới tìm cung chủ, nô tì sợ quấy rầy cung chủ cùng tiểu thư sẽ không tốt, nên đem đứa bé kia đuổi đi.” Lâm Nhi giải thích.

“Đứa bé kia ở đâu?” Thanh âm lãnh đạm của Nguyệt Như Tuyết vang lên, ánh mắt có ý bảo Lâm Nhi nói tiếp, liền ý thức được hôm nay mình quên mất thời điểm đánh đàn cho Triệt nhi nghe, trong lòng liền chán nản.

“Cái này, nô tì không rõ, khi nô tì tiến vào, hắn đang cùng Lục Tiêu công tử nói chuyện!” Lâm Nhi sợ hãi nói.

Nguyệt Như Tuyết  đi ra bên ngoài, vẫn không thấy thân ảnh của Nguyệt Thu Triệt, liền chạy về Tuyết Triệt.

Nhưng ở Tuyết Triệt cũng không thấy bóng dáng Nguyệt Thu Triệt, hắn liền gọi Nguyệt Trúc hỏi: “Thiếu chủ đang ở đâu?”

Nguyệt Trúc  kinh ngạc nói: “lúc này không phải là thời gian Thiếu chủ nghe Cung chủ đánh đàn sao, tại sao lại….” Chưa kịp nói xong đã không thấy thân ảnh Nguyệt Như Tuyết, chỉ còn lại khuôn mặt không rõ sự tình.

Nguyệt Như Tuyết tự trách mình, tại sao lại có thể nhầm thời gian, trong lòng tự hỏi không biết Triệt nhi sẽ đi đâu. Bỗng nhiên, trong đầu lóe lên một ý niệm, liền thi triển phiêu vũ đi về phía trước.