Như Lâm Đại Địch

Chương 7



Sáng hôm sau, Lục Thiết Âm lại cõng Tống Ngọc Thanh trên lưng tiếp tục hành trình. Hai người đi đường rừng rậm hẻo lánh mấy ngày nay, sau khi xác định không còn truy binh nữa, cả hai mới mua một chiếc xe ngựa đi về hướng tây.

Lục Thiết Âm nhung nhớ sư đệ nên vốn không muốn rời Lâm An, nhưng hắn cũng lo lắng cho Tống Ngọc Thanh một thân một mình, cứ do do dự dự, cuối cùng, hắn lựa chọn lên đường.

Tống Ngọc Thanh không thèm để ý đến những suy tư này của hắn. Dọc theo đường đi, y vẫn tùy ý sai khiến, vừa có gì không vừa ý là bắt đầu sử dụng độc châm dày vò Lục Thiết Âm.

Thời gian qua rất mau.

Một tháng đã trôi đi từ lúc nào không hay.

Tống Ngọc Thanh tính tình kiêu ngạo, chân phải vừa mới khỏi liền không chịu ngồi xe ngựa nữa. Y khăng khăng muốn tự mình đi bộ, Lục Thiết Âm không còn cách nào khác đành phải trèo đèo lội suối cùng.

Một ngày nọ, sắc trời đã tối, hai người đi đường một ngày vẫn không thể nào tìm được lối ra, đành chấp nhận tìm nơi ở tạm giữa vùng hoang vu. Lục Thiết Âm kinh nghiệm phong phú, chỉ một lát sau đã nhóm được lửa. Ngồi kề bên Tống Ngọc Thanh, hắn lại theo lệ thường bắt đầu lải nhải, “Tống giáo chủ, chúng ta đã đi được hơn một tháng rồi phải không?”

“Ừ.”

“Chẳng biết bao giờ mới tới tổng đàn Thiên Ma giáo?”

“Nhanh thôi.”

“Nội thương của ngươi đã sớm khỏi, vết thương ở chân cũng gần như bình thường, đợi đến khi ta và ngươi về đến Thiên Ma giáo là mọi chuyện đã có thể kết thúc rồi nhỉ?” Lục Thiết Âm hai tay chống cằm, khuôn mặt lại lộ vẻ tươi cười, “Chẳng bao lâu nữa, ta có thể quay lại Lâm An.”

Nghe vậy, sắc mặt Tống Ngọc Thanh hơi sầm xuống. Y liếc xéo mắt nhìn hắn, nói lạnh lùng, “Ngươi có vẻ rất vui sướng nhỉ?”

Lục Thiết Âm gật đầu, không chút nghĩ ngợi đã bật thốt lên, “Đương nhiên rồi. Ta vô cớ mất tích lâu như vậy, không biết bây giờ sư đệ thế nào rồi? Y xưa nay vốn rất ham chơi, chỉ mong y không gây nên phiền toái gì.”

“Đủ rồi!” Tống Ngọc Thanh nhíu nhíu mày, ánh mắt toát vẻ lạnh lùng, “Một ngày không đề cập đến sư đệ ngươi sẽ chết sao? Câm miệng cho ta!”

“…”

Vốn đã thành thói quen Tống Ngọc Thanh hỉ nộ thất thường, hắn tuy ngạc nhiên vì y tự nhiên nổi giận nhưng cũng thức thời không nói nữa. Lấy từ trong lồng ngực ra một khối ngọc thạch cùng một con dao, hắn hết sức chăm chú điêu khắc.

Nhất thời im lặng.

Tống Ngọc Thanh tuy bắt Lục Thiết Âm ngậm miệng, nhưng tới khi không nghe được thanh âm của hắn nữa thì lại thấy không quen. Chần chừ một lát, cuối cùng, y không nhịn được mở miệng hỏi, “Này, ngươi đang làm gì vậy?”

“Khắc thỏ.” Giơ giơ khối ngọc trong tay, hắn cười.

“Thỏ? Vì sao? Sáng sớm mai ăn thịt thỏ nướng à?”

“Phì…”

“Ngươi cười cái gì?”

“Không.” Lục Thiết Âm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tống Ngọc Thanh, vừa cười vừa nói, “Tống giáo chủ này, cái người cả ngày chỉ biết đến ăn hình như phải là ngươi mới đúng?”

“Muốn chết à!” Tống Ngọc Thanh biến sắc, vung tay lên tung một chưởng.

Lục Thiết Âm tránh được trong đường tơ kẽ tóc. Hắn vẫn cười không ngừng, “Ôi, tại sao ngươi lại tức giận? Ta không nói nữa là được chứ gì?”

“Sau này còn dám nói bậy, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi.”

“Được được được.”

“Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại khắc thỏ?”

“Bởi vì…” Lục Thiết Âm cúi đầu nhìn ngọc thạch nằm trong lòng bàn tay, gương mặt chậm rãi đỏ lên, giọng nói lại dịu dàng như nước, “Lần đầu gặp mặt tiểu sư đệ, ta thấy y đang ôm một con thỏ trong lòng. Ta còn nhớ rõ lúc đó y mới chỉ bảy tuổi, thân thể vừa gầy lại vừa nhỏ, đôi mắt sáng đen láy, thực vô cùng đáng yêu…”

Hắn vừa mới nói đã không tự chủ được đắm chìm trong hồi ức. Con ngươi đen bóng như có hàng triệu ánh sao lấp lánh, lộ rõ vẻ trìu mến.

Tống Ngọc Thanh trông thấy thế, trong ngực liền khó chịu. Lòng y bỗng dâng lên một cơn giận không giải thích nổi. Y vốn đã ghét tên sư đệ của Lục Thiết Âm, giờ lại phải nghe hắn nhắc tới mỗi ngày, y càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cho dù biết rằng kẻ đó đã chết, y vẫn muốn đâm trên người kẻ đó một nhát nữa.

Bực bội một hồi, nét mặt Tống Ngọc Thanh vẫn là lạnh lùng băng giá. Y lành lạnh hỏi, “Nói vậy, con thỏ này là ngươi khắc cho sư đệ sao?”

“Phải.”

“Tiếc rằng.” Tống Ngọc Thanh khẽ nhếch mép nói một câu tưởng chừng như thờ ơ vô cảm, “Dù ngươi có một lòng chỉ nghĩ tới y, trong lòng y chưa chắc lại đã có ngươi.”

Tuy thần sắc buồn bã nhưng Lục Thiết Âm vẫn cười cười nói, “Có sao đâu? Ta chỉ cần được ở bên sư đệ là đã đủ rồi. Về phần trong lòng y có ta hay không… cũng đâu quan trọng…”

Tống Ngọc Thanh nghe vậy dường như cảm thấy hai bên thái dương mình giật giật đau đớn, tức giận trong lòng cũng theo đó mà tăng lên. Biểu cảm chẳng hề thay đổi, y thậm chí còn giãn mặt ra cười, “Nhìn không ra ngươi lại còn là một đại tình thánh.”

“Tống giáo chủ, ngươi đừng giễu cợt ta…” Mặt Lục Thiết Âm càng ngày càng đỏ, y lắp bắp giải thích, “Ta, ta…”

Tống Ngọc Thanh cố nén giận, cười lạnh, “Con thỏ ngươi khắc trông xinh đẹp quá, cho ta xem một chút đi?”

“Được.” Lục Thiết Âm không hề nghi ngờ đưa khối ngọc trong tay cho y.

Tống Ngọc Thanh chỉ thưởng thức khối ngọc đã thành hình con thỏ trong tay trong chốc lát. Con ngươi lộ hàn ý mơ hồ, y khen, “Thật khéo tay.”

“Tống giáo chủ quá khen. Nếu ngươi thích, lần sau ta cũng sẽ khắc cho ngươi một con.”

“Được.” Tống Ngọc Thanh chớp mắt cười thản nhiên. Sau đó, y vươn tay, ném thẳng khối ngọc xuống con suối cách đó không xa.

“A!”

Lục Thiết Âm có nằm mơ cũng không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy. Hắn lập tức trợn mắt há mồm, giật mình chết lặng ngay tại chỗ. Đợi đến khi hắn tỉnh lại vội chạy đến bờ suối, chỉ có thể nhìn thấy nước chảy ào ào, còn đâu bóng dáng khối ngọc kia?

Hồi lâu sau, hắn xoay người, dùng vẻ mặt cứng đờ ngơ ngác hỏi, “Tống giáo chủ, vì sao ngươi…”

Tống Ngọc Thanh biểu cảm không thay đổi hừ một tiếng, không thèm trả lời.

Thực tế là, y cũng không thể tìm ra nổi lý do thích đáng cho hành động của mình. Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt si tình khó dứt của Lục Thiết Âm, trong lòng y liền tức giận sôi trào; chờ đến lúc phục hồi tinh thần, y đã làm cái chuyện ngu xuẩn ấu trĩ đó mất rồi.

Rốt cục thì vì sao nổi giận?

Vì sao vừa nghe thấy Lục Thiết Âm nhắc đến tên sư đệ kia, y liền cảm thấy nóng nảy phiền lòng khôn nguôi?

Tống Ngọc Thanh suy đi nghĩ lại nhưng vẫn không thể nào giải thích được. Rốt cục, y chẳng thèm suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng đáp lại một câu, “Ai bảo ngươi cười vui vẻ như vậy làm gì? Nhìn thật đáng ghét.”