Như Lâm Đại Địch

Chương 27



Hà Ứng Hoan giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, vừa nhìn thấy tình cảnh này, y đã xác thực được suy đoán trong lòng. Y tiến lên từng bước, cười nói, “Ta cược, sư phụ chắc chắn đã cai rượu rồi.”

“Hả? Sư phụ yêu rượu như mạng sống, sao có thể bỗng nhiên cai được?”

“Cái này á… cứ hỏi nhị sư huynh ấy.”

“Chuyện này thì liên quan gì đến nhị sư đệ?”

Lục Thiết Âm càng nghĩ càng hồ đồ, chẳng hiểu ra làm sao cả.

Hà Ứng Hoan đảo mắt chẳng buồn giải thích nữa, chỉ cười hì hì tiến tới cạnh bên người Giang Miễn. Giang Miễn nhân tiện cầm lấy tay y, cười với Ngô Tiếu Kiệt, “Ngô đại ca, ngươi vừa mới trở về, chắc hẳn đã đói rồi? Chi bằng ta bảo nhà bếp chuẩn bị đồ, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Ừ.” Ngô Tiếu Kiệt gật đầu đồng ý, mở miệng đọc một loạt tên, “Ta muốn ăn Ngư hương nhục ti, Tây Hồ thố ngư, Mai thái khấu nhục…”

Lời còn chưa dứt, Hà Ứng Hoan đã véo một cái vào tay sư phụ, cắn răng hỏi, “Sư phụ, dù sao chúng ta cũng là khách, người có thể kiềm chế một chút không?”

“Có vấn đề gì? Ta và Giang Miễn đã làm bạn đến cả vài chục năm, chúng ta sớm đã tuy hai mà một.” Vừa nói, Ngô Tiếu Kiệt vừa vươn tay ôm ôm vai Giang Miễn, điệu bộ cực kì ngả ngớn.

Khóe miệng giật giật, Hà Ứng Hoan không nhịn được lành lạnh nói một câu, “Mấy món người vừa nói đều là những món nhị sư huynh thích nhất, thật là bất công.”

“Ôi chao, ngại quá.” Ngô Tiếu Kiệt cười ha ha, chỉ chỉ vào ngực mình, trả lời rất mực thẳng thắn, “Trái tim vi sư vốn sinh ra đã ở bên trái.”

“…”

Sau khi cười đùa một lúc, mọi người mới đến tiền thính dùng bữa.

Tuy rằng đầu óc chậm chạp, nhưng mắt thấy hai bên tay áo Ngô Tiếu Kiệt và Đoạn Minh Ngọc giao nhau, hai kẻ kia khắc khắc không rời, Lục Thiết Âm không ít thì nhiều cũng nhìn ra được chút manh mối. Thế nhưng việc này thật quá mức lạ thường, hắn không dám tin, chỉ biết trợn to đôi mắt len lén quan sát hai kẻ kia.

Lúc ăn cơm, hắn thậm chí chú ý thấy Ngô Tiếu Kiệt chỉ dùng đũa bằng tay trái, tay phải giấu dưới gầm bàn, hẳn là đang mười ngón giao nhau cùng Đoạn Minh Ngọc.

Lục Thiết Âm vốn cho rằng Hà Ứng Hoan và Giang Miễn đã là ân ái ngọt ngào lắm, không ngờ sư phụ và nhị sư đệ lại càng thêm khó rời khó bỏ… So sánh với mình, bản thân quả là thân đơn bóng chiếc.

Nghĩ đến đây, hắn nhẹ thở dài một hơi, đầu óc không khỏi lại suy nghĩ lung tung.

Hà Ứng Hoan thấy thế khó tránh khỏi có chút lo lắng. Y muốn tìm cách khiến hắn vui vẻ hơn liền hỏi, “Sư phụ, người ở ngoài lâu như vậy, có biết được chuyện gì thú vị không?”

“À, chuyện thú vị thì nhiều lắm, nhưng chẳng chuyện nào có thể sánh bằng chuyện của nhị sư huynh ngươi.”

“Ô? Nhị sư huynh thế nào?”

“Lần đầu tiên hạ sơn, kinh nghiệm giang hồ vốn chẳng có, hắn lại hết lần này tới lần khác đi rước họa, cuối cùng gây chuyện với người ta, suýt nữa thì…”

Mới nói được một nửa, Đoạn Minh Ngọc đã cau mày hung dữ liếc mắt sang.

Ngô Tiếu Kiệt vội ngừng lời, cười toe toét với hắn, “Rồi rồi rồi, ta không nói nữa là được.”

Dứt lời, Ngô Tiếu Kiệt nháy mắt với hắn vài cái, rõ ràng là đang đùa cợt.

Đoạn Minh Ngọc tức giận quay đầu đi, không thèm để ý đến kẻ kia nữa.

Hà Ứng Hoan hiếu kì hỏi tiếp, “Sư phụ, chuyện gì xảy ra tiếp? Nhị sư huynh giỏi võ như vậy, cuối cùng gây chuyện với kẻ nào?”

“À, là tên ma giáo giáo chủ lần trước đã khiến ngươi bị trọng thương, gọi là Tống, Tống…”

“Tống Ngọc Thanh?”

“Không sai, chính là kẻ đó.” Ngô Tiếu Kiệt gật đầu cười nói, “Nhị sư huynh ngươi không cẩn thận bị trúng độc, hắn tức giận đến suýt chết, gào thét muốn kẻ đó chôn cùng. Nếu không có ta giữ hắn không buông, chỉ sợ lúc này hắn đã đấu đến một mất một còn rồi.”

Lục Thiết Âm nghe vậy lập tức hồi thần, trái tim đập loạn lên, hắn đứng dậy hỏi liên thanh, “Sư phụ, có thật là người đã nhìn thấy y không? Y cũng quay lại Lâm An sao? Vết thương trên người y đã khỏi hẳn chưa?”

Im lặng một hồi.

Tất cả mọi người đều không trả lời, chỉ ngẩng đầu kì quái nhìn Lục Thiết Âm.

Lục Thiết Âm lúc này mới nhận ra mình thất thố. Hắn đứng ngẩn ra một hồi, sau đó mới chậm chạp ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm.

Một hồi lâu sau, tất cả mới khôi phục như trước.

Ngô Tiếu Kiệt đảo mắt, vẻ mặt đầy bí hiểm, dự định tiếp tục buông lời trêu chọc. Hà Ứng Hoan quan sát không khí một lúc rồi vội vã tìm cách chuyển đề tài, “Được rồi, lúc đó nhị sư huynh đã trúng độc gì?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Đoạn Minh Ngọc rút bội kiếm bên hông, chỉ thẳng tay về phía Hà Ứng Hoan, sắc mặt không thay đổi, “Ngươi cũng muốn chết phải không?”

“Á? A… Không muốn…”

“Hừ.” Đoạn Minh Ngọc tiện tay huơ một kiếm, dưới đất đã xuất hiện một vết nứt dài. Hắn nói từng chữ một, “Nếu gặp lại tên họ Tống kia, ta nhất định phải thiên đao vạn quả, xé xác y thành trăm mảnh.”

“Nhị sư huynh có thù hằn gì với kẻ đó, sao lại hận y thấu xương vậy?”

“Đúng thế, chỉ là một việc cỏn con, ngươi việc gì cứ phải nhớ mãi không quên?”

Vài người thay phiên nhau khuyên bảo Đoạn Minh Ngọc, cứ thế ồn ào không ngớt.

Lục Thiết Âm tinh thần hoảng hốt, càng nghe càng thấy vô vị, cuối cùng thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ buông bát rời phòng.

Hai tháng trôi qua, kì thực hắn vẫn luôn mong nhớ Tống Ngọc Thanh.

Hắn chỉ có thể hồi tưởng từng việc mình đã làm, lại không thể nhìn thấy mặt người kia, hôm nay nghe nói người kia ở ngay tại Lâm An, làm sao còn nhịn được nỗi niềm tương tư? Đợi đến khi trời sầm tối, hắn lén lén lút lút rời Giang phủ.

Lục Thiết Âm không biết nhị sư đệ đã gặp Tống Ngọc Thanh ở đâu, cho nên chỉ biết nhờ vào may rủi loanh quanh vài vòng trong thành Lâm An.

Ai ngờ vừa mới tới buổi chiều ngày thứ hai, hắn đã bị sư phụ nhà mình tìm thấy.

“Tiểu tử thối! Ngươi học được cái thói hư tật xấu này ở đâu, dám trốn nhà đi không nói một lời à?”

“Sư phụ, con…”

“Được rồi, nhanh trở về cùng ta.”

“Nhưng mà…”

“Có gì nói rõ luôn một thể, đừng có dông dài.”

“…” Lục Thiết Âm không muốn nói thật, đành phải học theo thói đánh trống lảng của Hà Ứng Hoan, “Sư phụ, sao nhị sư đệ không đi cùng người?”

“À, Tiểu Ngọc nửa đường gặp tên đại cừu gia kia, lúc này chắc là đang liều mạng.”

“Tống Ngọc Thanh?”

“Ừ.”

Toàn thân chấn động, Lục Thiết Âm vội hỏi, “Bọn họ đang ở đâu?”

Ngô Tiếu Kiệt vừa mới chỉ đường, hắn không thèm suy nghĩ đã chạy đi.

Ngô Tiếu Kiệt nhìn theo bóng lưng hắn, cố nhịn cười, thanh âm kéo dài ra nghiêm túc nói với theo, “Tiểu Âm, dù ngươi nóng lòng báo thù cho sư đệ, cũng không cần phải chạy nhanh như thế đâu.”