Như Là Yêu Thương

Chương 44



Bích Đào, cô con gái thứ của dì Đào, mân mê vạt áo tôi:

- -Ờ, vải mịn quá, chị Minh may ở đâu vậy?

- -À, của người bạn ba chị tặng.

Tuấn, cậu con út của dì Đào, năm nay lên lớp 9 cũng góp ý:

- -Sao chị Minh không đi biểu diễn thời trang ở rạp Hòa Bình, theo em thấy cái áo này đẹp lắm

Anh Đào cốc vào đầu nó:

- -Ngu quá, hàng nội hóa mới được dự thi chứ bộ.

Tôi đang cười vui theo ba chị em thì có tiếng ồn ào ngoài cửa, dì Đào dẫn đến một chàng trai:

- -Trí ơi, tiếp bạn dùm dì nhé.

Trước mặt tôi là một anh chàng cao lớn mặc áo sơ mi hoa và quần ca rô xanh thẫm may kiểu rất mốt, tôi cảm thấy hơi ngờ ngợ, hình như tôi đã gặp anh ta đâu đó rồi.

Dì Đào làm một màn giới thiệu:

- -Đây là Trần Hổ, cháu họ của bác Thống vừa ở Canada về chơi, còn đây là Trí...

Tôi "a" nhỏ trong cổ họng, anh chàng "Trụi Beo" đây rồi. Hôm nay anh ta trông cũng khá, dưới ánh đèn mặt anh ta đỡ trắng bệt và nụ cười trở nên tươi, anh ta cũng đang tròn mắt nhìn tôi. Dì Đào vẫn nói:

- -Đây là Ái Minh, em ruột Trí, con của một người bạn thân nhất của cô.

Trần Hổ lịch sự bắt tay anh Trí, nghiêng mình chào hỏi và tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh:

- -Rất sung sướng được gặp lại Ái Minh.

Rồi anh ta nói nhỏ vào tai tôi:

- -Cô đã chơi tôi một vố Ái Minh à, Khiết Bông là.. không biết, vậy mà tôi cứ ngỡ đó là tên cô thật, đến khi hỏi ra mới vỡ lẻ.

Tôi mỉa mai:

- -Tại ông ở nước ngoài nên không hiểu rằng nói lái là một tập quán rất dễ thương của người Việt Nam.

Trần Hổ nhìn tôi mơ màng:

- -Mười năm trời tôi mới được trở lại quê hương và cô là người con gái Việt Nam thông minh nhất mà tôi đã được quen.

Tôi quắc mắt:

- -Ai quen với anh?

Trần Hổ sững người như đụng đầu vào bức tường đau điếng, anh ta đang nghẹn ngào chưa biết trả lời sao thì may thay thức ăn đã được bưng ra. Anh Đào, Bích Đào vồn vã mời chúng tôi nhập tiệc và không khí trở nên vui vẻ - Trần Hổ đã lấy lại phong cách ga lăng của mình bằng cách phục vụ tận tình Anh Đào, Bích Đào và nhất là tôi, anh chàng cứ nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ. Nhưng tôi chả thèm để ý, tôi ăn uống tự nhiên thoài mái và nếu không có anh Trí bên cạnh, tôi đã lên mặt vênh váo cho anh chàng Trần Hổ kia chấm dứt ngay cái trò lăng xăng.

Đến giờ khiêu vũ, bàn ghế trong phòng khách được dẹp hết ra nhà sau, bác Thống và dì Đào mở đầu cuộc vui bằng một bản Valse huy hoàng của Strauss, sau đó mọi người cùng ra sân. Biết thế nào Trần Hổ cũng mời, tôi nắm tay anh Trí đứng dậy.

_________________