Như Hoa Như Sương Lại Như Gió

Quyển 2 - Chương 46: Lầu ngọc giấu kiều



Type-er: Recca

Các binh sĩ ùn ùn xông vào hội thi, tiếng súng vang lên dồn dập, hội trường vô cùng hỗn loạn. Lúc Tiêu Vân Thành thấy Nhan Khai Thần vén váy lên thì biết đã đến giờ hành động, nhưng anh ta vẫn giữ thái độ đề phòng với Nhan Khai Thần nên hoài nghi kế hoạch không thể phát triển theo dự định. Tuy nhiên khi nhìn thấy Khang Thiếu Đình ôm nàng phá vòng vây thoát ra ngoài, anh ta liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều, cùng lúc vui mừng vì kế hoạch bước đầu thành công, anh ta cũng bắt đầu thấy lo lắng, đối diện với người nặng tình như thế, có chắc Nhan Khai Thần sẽ không động lòng?

Còn Khang Thiếu Đình, giờ phút này, anh chỉ quan tâm đến tính mạng của Nhan Khai Thần. Anh lo lắng đi đi lại lại ở cửa phòng phẫu thuật, chẳng chút nào chịu ngồi yên, ngay cả khi Phó quan Vương đến tận nơi, anh vẫn không hề hay biết. Phó quan Vương thấy vẻ mặt anh căng thẳng quá đỗi, vội hạ thấp giọng báo cáo: “Báo cáo Quân đoàn trưởng, đã bắt được mấy tên ám sát, đáng tiếc là trên đường áp giải đến nhà lao, tất cả bọn chúng đã uống thuốc độc tự sát. Có điều, căn cứ theo điều tra của tôi thì vài ngày trước, mấy tên đó mới từ Trường Sa đến Vũ Hán, rất có thể bọn chúng liên quan đến đoàn Hồ Nam đang gây bất lợi cho Tư lệnh.”

“Chuyện này chấm dứt ở đây. Tôi không muốn làm lớn chuyện.” Khang Thiếu Đình không còn tâm trí nào để ý đến những ân oán chính trị, hai mắt anh luôn dán chặt vào cánh cửa màu vàng quyết định sự sinh tử của người con gái bí ẩn trong tim.

“Xin Quân đoàn trưởng cứ yên tâm! Tôi đã ra lệnh phong tỏa thông tin, ngoài ra đã sai người hộ tống Lữ đoàn trưởng Tiêu về nhà an toàn. Đêm nay ngài định thế nào?” Phó quan Vương đoán anh sẽ không rời khỏi đây, nhưng vẫn hỏi thêm một câu cho có.

Quả nhiên Khang Thiếu Đình đáp: “Ông về nói lại với người nhà tôi rằng, đêm nay tôi có chuyện cần bàn bạc với Lữ đoàn trưởng Tiêu, sẽ không về nhà. Những chuyện khác không cần kể. Nếu không qua mắt được cha tôi thì ông thấy nên nói thế nào hãy nói thế đó.” Đột nhiên anh có một ý tưởng liều lĩnh đén hoang đường, liền gọi Phó quan Vương đang dợm bước rời đi lại, bảo: “Có một chuyện phải nhờ ông giúp. Ngày mai, ông hãy tìm một nơi yên tĩnh kín đáo, tìm thêm một người giúp việc đáng tin cậy cho tôi. Chuyện này tôi cũn không biết nhờ cậy ai ngoài ông.”

Phó quan Vương gật đầu nhận lời nhưng vẫn mang một bụng thắc mắc rời khỏi bệnh viện. Khang Thiếu Đình ủ rũ ngồi xuống ghế, hành lang không một bóng người, yên ắng đến mức khiến anh không thể chịu nổi. Trong khi anh vô cùng sốt ruột và lo lắng thì cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn im lìm và không lay chuyển, cứ như đang thử thách sự kiên nhẫn của anh.

Khang Thiếu Đình úp hai tay vào mặt, xoa đi xoa lại thật mạnh như muốn làm đầu óc tỉnh táo hơn. Nhưng anh hoàn toàn bất lực, chỉ cần ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất tỏa ra từ lòng bàn tay thì khuôn mặt trắng nhợt của nàng lại bồng bềnh hiện lên trong đầu, khiến anh càng lúc càng lún sâu vào vũng bùn áy náy. Lại một tiếng nữa trôi qua, cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc thuận lợi. Bác sĩ nói viên đạn trúng vào lá phổi bên phải, tuy được cấp cứu kịp thời nhưng phải theo dõi vài ngày sau phẫu thuật mới biết bệnh nhên có thực sự qua khỏi nguy hiểm hay không. Nếu xuất hiện biến chứng thì lành ít dữ nhiều. 

Nhìn Nhan Khai Thần còn hôn mê chưa tỉnh, Khang Thiếu Đình không biết mình có thể làm gì cho nàng. Anh nắm chặt đôi tay lạnh giá của nàng, hai người vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn không tránh khỏi sự co kéo của số phận. Chỉ có điều, gặp lại nhau trong tình huống này thật quá nặng nề. “Khai Thần, anh xin lỗi!” Anh lí nhí nói rồi hôn vào lòng bàn tay nàng, thổ lộ nỗi lòng:

“Thực ra, anh đã đi tìm em, nhưng tiệm bán gạo đã thay chủ khác. Lúc ấy anh mới biết cha mẹ em đã lấy cửa tiệm gán nợ cho người ta, khiến em chẳng còn nhà mà về. Sau đó, anh sai người lật tung ba thị trấn lân cận để tìm em, nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng em đâu. Bây giờ, anh thực sự vô cùng hối hận, nếu anh dám chịu trách nhiệm sớm hơn một chút thì có lẽ em đã không phải lưu lạc đến bước đường này, càng không phải chịu thay anh viên đạn kia. Anh dám mở miệng nói muốn em sống thật lạc quan, vậy mà ngay cả danh phận cũng chẳng thể cho em, cuối cùng lại để em phải bảo vệ mình. Anh đâu xứng đáng để được em yêu. Biết rõ chúng ta đã… mà anh còn giả vờ như không hề hay biết gì. Trên danh nghĩa, anh nói vì Hoài Bích nên phải làm một người đàn ông tốt dám làm dám chịu, nhưng trên thực tế, anh lại sợ phải thay đổi, sợ rằng nếu đi cùng em thì sau này sẽ phải từ bỏ những thứ mà anh không nỡ đánh mất. Từ đầu đến cuối, anh chỉ suy nghĩ cho bản thân mình! Nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng anh đã phụ bạc cả hai người phụ nữ. Hoài Bích từng hỏi anh một câu: “Đã bao giờ anh động lòng với người con gái khác chưa?” Anh không dám trả lời, vì anh thực sự đã thích em mất rồi.”

Ngay từ đầu, trong tim anh đã có hình bóng của Nhan Khai Thần. Giờ anh không muốn trốn chạy nữa, nhưng không muốn trốn chạy thì anh có thể làm gì? Chẳng lẽ giấu nàng đi và cả đời lén lút quan hệ với nàng sao? Còn Hoài Bích? Cô yêu anh đến thế, sẵn sàng vì anh mà hi sinh tất cả, lẽ nào thứ cô đổi được lại chỉ là sự phản bội của anh? Khang Thiếu Đình vô cùng hoang mang và rối bời. Một bên là vợ, một bên là tri kỉ, anh chẳng biết nên chọn ai bỏ ai. Lòng tham khiến anh cảm thấy mình thật vô liêm sỉ. Nhưng có một số thứ chỉ cần bắt đầu biến chất là không thể trở về nguyên dạng được nữa, giống như đoàn tàu chệch khỏi đường ray thì chỉ còn cách tiếp tục đi sai hướng. Bây giờ, anh không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn lặng lẽ ngồi bên cạnh và đợi nàng tỉnh lại…

Một đêm trôi qua, Nhan Khai Thần vẫn chưa tỉnh lại. Mặc dù các bác sĩ nói không còn gì đáng ngại nhưng Khang Thiếu Đình vẫn vô cùng lo lắng. Cả đêm, anh không dám chợp mắt, liên tục để ý tình hình truyền dịch, đồng thời quan sát xem nàng có phản ứng xấu nào không. Ôm nỗi lo lắng, sợ hãi suốt đêm, đến sáng hôm sau, anh vẫn chưa dám thở phào nhẹ nhõm. Đang uể oải dùng đầu ngón tay xoa bóp ấn đường cho tỉnh táo hơn thì Khang Thiếu Đình nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa ra đã thấy Phó quan Vương xách hộp cơm đứng bên ngoài.

“Sao ông lại đến? Đây là gì vậy?” Khang Thiếu Đình hộp cơm, hỏi. Anh biết người như Phó quan Vương không thể suy nghĩ chu đáo như vậy được. 

Phó quan Vương cười ngượng, vội vàng lấy mấy đĩa điểm tâm thanh đạm và một chén canh trong hộp ra, ân cần mời: “Quân đoàn trưởng, ngài thức cả đêm chắc đã mệt rồi, ăn chút gì đi kẻo nguội. Hộp cơm này do mợ Cả đặc biệt chuẩn bị cho ngày đấy, mợ ấy sợ ngài thức đêm tổn hại đến sức khỏe nên vừa sáng ra đã dặn nhà bếp làm. Ngài dùng xong bữa sáng thì về nhà nghỉ ngơi một lát, tôi ngồi đây trông thay cũng được.”

“Không cần đâu! Ông cứ để đó, giờ tôi chưa muốn ăn.” Anh còn lòng dạ nào mà ăn được nữa, thậm chí còn chẳng dám động đến hộp cơm, mỗi chấm đỏ trên những chiếc đĩa tinh tế này cứ như con mắt của ai đó, nhìn chòng chọc khiến anh muốn nổi cả da gà. Anh quay sang Phó quan, hỏi tiếp: “Ở nhà có biết chuyện tối qua không? Tư lệnh có hỏi riêng ông không?”

“Có ạ. Tôi cũng kể lại sự thực, nhưng Tư lệnh không nói gì, để tôi đi. Phu nhân và mợ Cả vẫn chưa biết rõ sự tình, ngỡ ngài đang vướng công chuyện nên không về nhà được.” Phó quan thành thực thuật lại.

Nhưng có một số từ mang đầy ẩn ý khiến Khang Thiếu Đình không còn đất dung thân, anh định đi lảng đi bằng cách chú ý đến người nằm trên giường bệnh, nhưng hình như không hiệu quả cho lắm nên chỉ biết cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm vào bàn tay mà mình đang nắm chặt như muốn tìm kiếm niềm tin rằng lòng anh chỉ hướng về một mình nàng. Lát sau, anh quay sang nói: “Phó quan, ông cứ về trước đi! Nhớ chuyện hôm qua tôi nhờ ông làm. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì không cần đến. Lúc cần tôi tự khắc sẽ tìm ông.” 

“Thế sao được? Lỡ có người muốn ám sát ngài thì sao? Kiểu gì cũng phải sắp xếp mấy cảnh vệ theo sát ngài mới được.” Phó quan vội vàng khuyên can.

Nhưng Khang Thiếu Đình đã quyết định, vả lại anh tin nàng cũng không hi vọng có người khác đến làm phiền. “Cho dù bây giờ, sát thủ đứng ngay ngoài cửa thì tôi cũng không rời nửa bước. Nếu ông còn coi tôi là Quân đoàn trưởng thì hãy phục tùng mệnh lệnh của tôi!”

Khi nào nàng chưa tỉnh lại thì anh sẽ không rời bỏ nàng. Chắc Phó quan Vương cũng cảm nhận được tình cảm giữa họ, biết có khuyên can thế nào cũng vô ích nên ông ta chỉ biết tuân theo chỉ thị.

Có lẽ trên đời quả thực tồn tại cái gọi là trùng hợp ngẫu nhiên, khi Phó quan Vương vừa bước ra thì chạm trán ngay bác sĩ thực tập La Tuyết Quyên đang đến khoa ngoại để tìm trưởng khoa. Thoáng trông thấy Phó quan Vương, cô ta liền hiếu kì hỏi dò y tế trực ban. Khi nghe nói tối qua có một sĩ quan trẻ ôm một cô gái bị trúng đạn đến đây cấp cứu, cô ta lập tức đoán ra vị sĩ quan đó là Khang Thiếu Đình. Vì sợ cô gái anh ta đưa đến là Đỗ Hoài Bích, La Tuyết Quyên vội vàng giở bệnh án ra xem, không ngờ lại phát hiện bệnh nhân tên là Nhan Khai Thần. Cô ta sinh nghi, thêm vào đó lại nghe thấy các y tá mô tả rất sống động cảnh Khang Thiếu Đình cả đêm không rời khỏi phòng nửa bước, rồi chăm sóc cô gái ân cần, chu đáo ra sao, càng khiến cô ta cảm thấy có vấn đề. La Tuyết Quyên khẽ khàng đi đến phòng bệnh, nhìn qua cửa kính, thấy người con trai đó quả nhiên chính là Khang Thiếu Đình. Hơn nữa, anh lại còn nắm chặt bàn tay của cô gái kia.

Dù La Tuyết Quyên có tức giận đến mức giậm chân bành bạch thì cô ta vẫn chỉ là người ngoài, chỉ còn cách giấu phát hiện bất ngờ này vào bụng. Giờ phút này, trong đầu Khang Thiếu Đình chỉ còn duy nhất Nhan Khai Thần, nào để ý động tĩnh ngoài cửa. Đặc biệt khi thấy cuối cùng, Nhan Khai Thần đã mở mắt thì nét mặt vốn nặng trình trịch của anh lập tức được thay thế bằng niềm vui không gì sánh nổi.

Nhan Khai Thần nhìn anh, đuôi mắt hấp háy nét cười. Nàng thều thào nói: “Xin lỗi! Làm anh phải lo lắng rồi. Chắc em ham ngủ quá, mãi giờ mới chịu tỉnh.”

“Anh chỉ sợ em không tỉnh lại nữa. Không sao là tốt rồi!” Khang Thiếu Đình nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, lấy gối chặn sau lưng nàng rồi hỏi: “Có đói không? Có muốn uống nước không? Hay em muốn ăn gì để anh làm cho?”

“Ừm… Rót cho em ít nước. Miệng em khô quá!”

Anh hỏi một tràng khiến Nhan Khai Thần không biết trả lời ra sao, nhưng lòng nàng lại thấy vui vui. Khang Thiếu Đính nói: “Nước ở đây lạnh quá! Để anh ra phòng y vụ xin ít nước ấm, nhân tiện hỏi luôn xem em có phải kiêng ăn gì không. Em đợi chút nhé!” Anh giúp nàng quấn chặt chăn rồi cầm phích nước đi thẳng đến phòng y vụ.

Thấy anh đã đi, Nhan Khai Thần vô thức muốn sờ vào vết thương sau lưng, vừa nhấc tay đã thấy vết thương nhức nhối đến mức không thể chịu nổi, nàng đành hạ tay xuống. Có điều, nàng vẫn cảm thấy rất rõ ràng vết đạn đó rất gần tim, thậm chí có khoảnh khắc nàng không thể lý giải vì sao mình phải mạo hiểm tính mạng như vậy, có lẽ vì nàng quá đỗi khát khao giành được sự công nhận từ ai đó, cũng có lẽ vì nàng muốn tự hủy hoại bản thân. Nghĩ lại mọi việc làm trong suốt thời gian qua, nàng không cảm thấy vui sướng nhưng cũng chẳng cảm thấy mình bỉ ổi. Thói đời kẻ mạnh thì sống kẻ yếu thì chết, từng chuyện nàng đã trải qua trong cuộc đời chẳng phải đều chứng minh tính vững chắc của triết lý này hay sao? Ngay cả kẻ hiếu thắng như Tăng Cửu Nhã cũng phải nhờ vả nó, có lần hành động nào cô ta không phải đặt cược tất cả cuộc đời mình vào đó? Giờ tuy cô ta đã moi được không ít tin tình báo tác chiến của quân Nhật và lập được chiến công hiển hách, nhưng trước mặt chúng, cô ta cũng phải vô cùng nhập vai mà hi sinh hết thẩy. Trong thế giới chém chém giết giết của đàn ông, những chuyện phụ nữ có thể làm vô cùng ít ỏi. Bởi vậy, Tăng Cửu Nhã cũng thế mà Nhan Khai Thần cũng vậy, đều muốn nhanh chóng có một chỗ đứng để chứng minh giá trị của mình. Đặc biệt, sau khi kẻ đó rời khỏi cương vị công tác thì giọng nói hoài nghi về khả năng của Nhan Khai Thần vẫn văng vẳng bên tai nàng, vì nàng là nữ đặc công cao cấp duy nhất ở Vũ Hán. Không phải người đàn ông nào cũng chấp nhận ngang hàng với một phụ nữ. Giờ nàng đã ngộ ra, muốn giành được sự thừa nhận trong xã hội nam quyền thì cách duy nhất là mình cũng phải liều mạng giống như họ.

Chính vì vậy nên nàng mới ra sức vũ trang cho chính mình. Chỉ có điều… khi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Khang Thiếu Đình xách phích nước sôi bước vào, nàng bắt đầu thấy có lỗi với anh.

“Khai Thần! Anh vừa mới hỏi bác sĩ, ông ấy nói tình hình hiện giờ của em khá tốt. Nếu trong tuần này, vết thương không có chuyển biến xấu thì có thể về nhà điều dưỡng. Tạm thời em chỉ được ăn đồ lỏng, vận động vừa phải thôi. Còn về nơi ăn chốn ở, anh đã sai người đi tìm rồi, em không cần lo lắng.” Dứt lời, Khang Thiếu Đình lấy hai chiếc cốc đổ nước qua lại cho bớt nóng. Khi nước nguội, anh đưa lên môi thử nhiệt độ rồi mới đưa cho Nhan Khai Thần uống. Sau đó, anh lấy thuốc, bảo: “Em uống thuốc đi đã, đợi anh hâm nóng lại canh cho em ăn. Uống loại thuốc này không được để bụng rỗng.”

“Cám ơn anh!” Nhan Khai Thần nhìn quầng thâm quanh mắt anh, vì thức đêm nên dưới cằm anh lộ ra vệt xanh đen do râu mọc. Nàng không kìm được, vô thức giơ tay ra sờ bộ râu hơi lởm chởm của anh, thấy anh ngọ nguậy, nàng biết anh không quen, liền rụt tay lại, nói: “Xin lỗi! Em vô ý quá!”

Khang Thiếu Đình lúng túng cười trừ rồi đặt cốc nước xuống bàn. Thực ra, anh nhích ra vì anh không muốn để nàng bắt gặp hình ảnh tiều tụy của mình, không muốn khiến nàng lo lắng, chứ không phải vì anh không thích sự động chạm của nàng.

Để nàng khỏi nghĩ ngợi, anh lại ngồi xuống giường, dùng khăn mặt lau sạch son phấn còn sót lại trên mặt nàng. Nhớ lại dung nhan diễm lệ của nàng tối hôm đó, lòng anh chợt thấy xót xa. “Khai Thần, sau này em đừng thế nữa. Nơi đó không phải chỗ em nên đến. Anh vẫn thích em như trước đây hơn, giản dị và chẳng bị ai để ý đến.”

“Hứ! Anh đang an ủi hay giễu cợt em đấy?” Nhan Khai Thần bĩu môi, nói, vừa tức vừa buồn cười. Nàng tưởng Khang Thiếu Đình sẽ cuống quýt giải thích, ai ngờ anh chỉ cúi đầu, mãi hồi sau mới nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Chắc em không biết thực ra em rất quyến rũ, cho nên anh không muốn để người khác phát hiện ra điểm đó, chỉ muốn để một mình anh nhìn mà thôi.”

Bản thân Khang Thiếu Đình cũng không hiểu vì sao mình lại đỏ mặt khi bị Nhan Khai Thần nhìn chăm chú như vậy. Anh vội vàng nhìn đi nơi khác, bối rối định đứng dậy hâm lại canh, nào ngờ chưa kịp đứng lên thì Nhan Khai Thần đã nắm lấy tay anh. Bàn tay dâm dấp mồ hôi bị nàng nắm chặt đến nỗi nóng bừng lên. Anh không suy nghĩ được gì nữa. Đột nhiên, lòng bàn tay anh cảm nhận được một luồng hơi ấm, anh quay đầu lại thì nhìn thấy bàn tay mình được đôi bàn tay nàng bao bọc rồi áp vào tim. Lúc này, anh không thể phân biệt được âm thanh mình đang nghe thấy là nhịp mạch của mình hay tiếp đập của trái tim Nhan Khai Thần. Cảm giác êm ái, mềm mại này mang đến cho anh sự thoải mái, bình yên không thể diễn tả bằng lời. Có lẽ vào giây phút này, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa, tình cảm thể hiện một cách vội vàng chẳng bao giờ bằng lặng lẽ nhìn nhau.

“Em…” Nhan Khai thần vốn đã chuẩn bị rất nhiều cho màn kịch này, nhưng không biết sao giờ đây nàng không thốt ra nổi một lời nói dối. Cảm giác bị người khác nhìn đắm đuối là điều nàng không bao giờ ngờ đến và càng không dám mơ tưởng. Dù cho người phụ nữ có kiên cường đến đâu thì cũng không thể kháng cự được cảm giác ấm áp khi được ai đó yêu thương. Chính vì vậy, nàng đành nới lỏng tay, trở về với vai diễn của mình. “Không phải anh bảo đi hâm canh cho em sao? Em đói sắp chết rồi đây này.” Nàng muốn tỏ ra bình thản một chút, nhưng thấy nụ cười thuần khiết của anh, mặt nàng bất giác sầm xuống. Nàng nhanh chóng phủ định tình cảm đang đâm chồi nảy lộc trong lòng. Nàng quyết không được đi vào vết xe đổ của ba năm trước. Chính vì thế, khi Khang Thiếu Đình ân cần mang canh nóng đến, chuẩn bị bón cho nàng thì nàng quyết từ chối, mặc dù biết làm như vậy sẽ khiến anh mất mặt nhưng nàng vẫn nhất định muốn tự mình ăn. 

“Được rồi! Thế thì em cẩn thận một chút nhé! Đừng làm vết thương bị đau.” Khang Thiếu Đình đưa thìa cho nàng, còn mình thì bưng chén canh. Bát canh nóng làm anh khó chịu nhưng anh vẫn cười, dỗ dành nàng: “Ăn nhiều một chút, thịt trong canh anh đã cắt nhỏ ra rồi, chắc không ảnh hưởng gì đâu.”

Nhan Khai Thần mỉm cười một cách khách sáo, nghe lời anh thận trọng ăn từng miếng. Nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy anh vẫn chăm chú nhìn mình, nàng lại thấy mất tự nhiên. “Đại thiếu gia! Đừng nhìn chằm chằm người ta như thế! Nhìn vậy ai còn dám ăn?”

Khang Thiếu Đình cười rất tươi, nói: “Mặt anh đâu đến nỗi làm em mất khẩu vị! Chẳng gì cũng đẹp trai ngời ngời thế này!”

“Lần đầu tiên phát hiện, hóa ra da mặt anh cũng không mỏng nhỉ? Chẳng biết xấu hổ gì cả!” Nhan Khai Thần chu môi, quay người sang chỗ khác uống cạn chén canh rồi trả chén cho Khang Thiếu Đình. 

Chắc tại canh nóng nên Nhan Khai Thần cảm thấy sau lưng toát mồ hôi, chả trách cứ thấy dấp dính không thoải mái lắm. Thấy Khang Thiếu Đình đăm đăm nhìn mình với vẻ nghi hoặc, nàng liền bảo: “Đại thiếu gia, phiền anh lấy hộ chậu nước nóng. Em muốn lau người.”

Khang Thiếu Đình “ừm” một tiếng rồi bưng chậu nước ấm đến bên giường. Vừa quay người lại đã thấy Nhan Khai Thần trút bỏ áo bệnh nhân, để lộ vết thương được băng bó trắng toát. Tấm lưng trần trơn láng cộng thêm lớp vải băng vướng víu lại tạo ra mĩ cảm khác lạ. Trong mắt anh, bị thương là đặc quyền của đàn ông, giống như hàng ngày anh vẫn nhìn thấy bao tướng sĩ băng bó đầy mình nhưng vẫn xông pha trận mạc, do đó, dải băng trên người biểu thị cho lòng kiên cường và nghị lực bất khuất của người lính. Giờ thấy dải băng trắng tinh đó lại quấn trên da thịt một cô gái, vô hình trung khiến sự can trường tanh mùi máu đó được phác thêm một nét vẽ mềm mại đặc biệt. Nhưng nghĩ đến vết sẹo kia sẽ vĩnh viễn nằm lại trên lưng nàng, cảm giác dằn vặt sục sôi trong lòng thúc giục anh bất chấp tất cả lao đến ôm lấy nàng. Anh nghẹn ngào: “Khai Thần, anh xin lỗi vì đã khiến em chịu khổ. Anh hứa sau này sẽ không bao giờ để em phải như vậy nữa.”

“Nhưng em đâu cần sự áy náy của anh”, nàng nói. Sau này là khi nào Nhan Khai Thần cũng không biết, nàng chỉ né người sang một bên theo phản xạ. Vào khoảnh khắc đó, cơ thể nàng dường như phản đối hành vi thân mật này.

“Anh làm em đau à?” Khang Thiếu Đình cuống quýt nới lỏng tay, ngỡ mình chạm vào vết thương của nàng.

“Không… Chỉ có điều …” Nàng cũng có những quá khứ không thể giãi bày, trong khi hành động của anh lại làm nàng chìm vào hồi ức. Dù vũ trang cẩn thận đến đâu thì trong mỗi con người luôn có một góc yếu đuối mà người khác không thể bù đắp được. Cố nặn một nụ cười, nàng tự lừa gạt mình: “Chỉ có điều… Em thấy vết sẹo xấu xí quá, không muốn để anh nhìn thấy, nên anh đừng…”

Đột nhiên, nàng sững người. Vết thương ngâm ngấm đau trên lưng cứ như bị ủi nóng trong nháy mắt, bắt đầu bỏng rát, ngay cả mảnh ấm áp bị thiếu hụt giờ cũng được tìm thấy và lấp lại đầy đủ, nó khiến nàng không thấy đau nữa, đồng thời cũng khiến nàng không thể nhúc nhích nổi. Có lẽ trong cuộc đời, nàng sẽ quên rất nhiều chuyện, nhưng nhất định sẽ ghi nhớ từng có một người đàn ông không dành nụ hôn đầu cho môi nàng, mà là lên vết thương đang băng bó chằng chịt trên vai.

Thấy Nhan Khai Thần đã ngủ say, Khang Thiếu Đình mới lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Lúc về đến nhà, anh mỏi rã rời, chỉ uể oải trả lời những câu hỏi thăm ân cần của Hoài Bích rồi đổ người xuống giường, ngủ thiếp đi. Cuối cùng, Hoài Bích phải giúp anh cởi áo khoác và lau mặt.

Cô  thở dài cúi xuống, nhặt đôi giày anh tiện tay quẳng ra xa đặt dưới chân giường. Đang định mang áo đi giặt thì chợt phát hiện áo khoác của anh có mùi là lạ, gí sát mũi ngửi mới biết là mùi thuốc sát trùng. Cô chột dạ, vội vàng gọi anh: “Thiếu Đình! Thiếu Đình! Anh thấy khó chịu ở đâu à? Sao trên người lại có mùi thuốc? Thiếu Đình?” 

Khang Thiếu Đình hé mặt, ậm ừ đáp: “Không có gì… Đi bệnh viện thăm người bạn… Anh ngủ một lát, lúc nào tỉnh táo sẽ nói chuyện với em sau.” Nói rồi, anh quay người ngủ tiếp.

Hoài Bích chán nản, ngồi thẫn thờ cạnh giường. Suốt đêm qua, cô đợi anh về, mấy lần nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, cứ ngỡ là anh, kết quả đợi mãi mà cánh cửa phòng vẫn đóng chặt. Đến tận bây giờ anh mới về, cô tươi cười chạy ra đón, thế mà anh lại lạnh nhạt đi lướt qua vai cô, thậm chí còn chẳng buồn nói một câu tình cảm.

Mặc dù cô biết gần đây anh phải giải quyết rất nhiều chuyện, lẽ ra cô nên thông cảm với anh nhưng hai chữ “vợ hiền” đâu dễ làm, bởi tiền đề của hai chữ ấy là phải hi sinh bản thân. Có điều, quay sang nhìn người đàn ông đang ngủ say sưa trên giường, cô lại thấy thương. Cô khẽ khàng giơ tay vuốt má anh, hai quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ ràng. “Thôi, anh ngủ ngoan nhé!” Cuối cùng, cô chỉ có thể buông bỏ nỗi lo lắng. Dặn người hầu thu dọn quần áo xong mới nhớ ra mình chưa ăn cơm tối, cô uống vội mấy ngụm cháo yến rồi cũng lên giường đi nghỉ. Cô quay người, không nằm sát vào anh như mọi ngày mà quay lưng về phía anh. Không gian yên tĩnh làm cô lại nghĩ ngợi lung tung. Biết rõ nhạy cảm chỉ là thứ cảm xúc thừa thãi nhưng cô thực sự chỉ muốn lay anh dậy mà trách móc anh vài câu, mà nũng nịu, hờn giận với anh, để anh quan tâm đến mình nhiều hơn. Trong lúc mơ màng, dường như anh cảm nhận được sự lạc lõng của cô, cánh tay rắn chắc liền ôm lấy cô, bờ ngực ấm áp khiến cô chợt thấy xao động. Cô quay người lại, định nhiệt tình đáp trả tình cảm của anh, nhưng lại phát hiện mắt anh vẫn nhắm. Thì ra anh chưa hề tỉnh dậy.

Đêm đó hồ như là một điềm báo, những hôm sau, anh đều đi sớm về khuya, về đến nhà cũng chẳng nói với cô được mấy câu, vẻ mặt lúc nào cũng mệt mỏi. Trên quần áo vẫn phảng phất mùi thuốc sát trùng. Ban đầu, Hoài Bích cho rằng mùi thuốc dính ở bệnh viện nên cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng mấy lần La Tuyết Quyên cứ ngập ngừng trong điện thoại, bảo cô phải để ý đến Khang Thiếu Đình hơn. Câu nói nửa đùa nửa thật của cô bạn càng làm cô cảm thấy bất an. Chính vì vậy, cô không thể không gọi điện đến văn phòng của Khang Thiếu Đình, kết quả bên đó nói anh ra ngoài từ rất sớm.

“Mợ Cả, mợ tìm tôi có chuyện gì à?” Phó quan Vương vừa về đến phủ, Hoài Bích đã sai người mời ông đến nói chuyện.

“À, cũng không có chuyện gì to tát! Tôi chỉ muốn hỏi có phải dạo này công việc của Quân đoàn trưởng rất bận rộn không thôi. Tôi thấy gần đây, anh ấy gầy đi trông thấy.”

“Đúng là gần đây công việc rất nhiều. Từ sáng đến giờ Quân đoàn trưởng không ngừng phê công văn.”

“Thế à?” Hoài Bích điếng người, gượng cười, nói tiếp: “Vậy nhờ ông giúp tôi mang ít canh bổ dưỡng cho anh ấy, khuyên anh ấy đừng lao lực quá.”

“Vâng!” Phó quan Vương đáp. So với người tình mới của Quân đoàn trưởng, ông ta có thiện cảm với Đỗ Hoài Bích hơn, chỉ có điều, đó là chuyện riêng của cấp trên, ông ta không tiện tham gia. Phó quan Vương mang đồ ăn đến căn nhà nhỏ trên phố Đông Đại, trong nhà chỉ có một mình vú Tứ đang ngồi trong vườn giặt quần áo, hỏi ra mới hay Quân đoàn trưởng thấy trời nắng đẹp, liền cùng Nhan Khai Thần đi dạo loanh quanh.

Phía nam phố Đông Đại có một tòa nhà thuộc chính phủ, trước đây là nơi ở của các quan lớn, sau này bị chính phủ Quốc dân Đảng trưng dụng thành trụ sở Bộ Thương mại, nhưng một phần hoa viên trong đó được tu sửa thành công viên. Đến mùa hoa nở, không ít tao nhân mặc khách đến đây du ngoạn, tùy hứng thi triển thơ ca. Bây giờ chưa đến tháng Mười một nên hoa đào vẫn chưa nở rộ, trông khu vườn khá tiêu điều. Nhưng Khang Thiếu Đình lại thích cảnh sắc thanh tịnh này, bởi vậy mới đặc biệt dắt Nhan Khai Thần ra đây tản bộ. Anh bước đến chỗ mấy gốc cây ngân hạnh, giơ tay đỡ mấy phiến lá rụng lả tả. Dưới ánh mặt trời, chiếc là khô vàng hình cánh quạt nom diễm lệ chẳng kém gì cánh hoa rơi. Chắc ngân hạnh trút lá là cảnh sắc khiến ta nuối tiếc và lưu luyến mùa thu nhất.

“Mọi người chỉ biết vịnh tùng cúc trúc mai, nhưng nếu họ được nhìn thấy lá vàng bay rợp trời thế này thì chắc chắn sẽ hiểu được vẻ đẹp của ngân hạnh.” Khang Thiếu Đình ngẩng mặt đón vầng sáng chói mắt, để mặc lá ngân hạnh rơi vào mặt. Hồi nhỏ, anh thường đi nhặt lá rụng với em trai rồi thi xem ai nhặt được nhiều hơn. Bây giờ nghĩ lại, chuyện đó như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Nhan Khai Thần nhìn anh, trong lúc mơ màng, nàng chợt nảy sinh ảo giác dường như ánh mặt trời đang ở ngay phía trước. Nàng mỉm cười, chống cằm ngồi tư lự trên phiến đá. Chỉ lát sau, trong lòng nàng đã chứa đầy những chiếc quạt nhỏ, chiếc nào cũng tinh xảo. Nàng từ từ đứng dậy, phủi hết “ý thu” trong lòng rồi bước đến giữa tán cây.

Thảm lá vàng ruộm phủ trên nền cỏ xanh non, trông giống như sự giao thoa màu sắc giữa hai mùa. Mỗi khi giẫm một bước lên cỏ, mỗi khi đón lấy một phiến lá, nàng đều cảm nhận được niềm hân hoan nhảy nhót tận đáy lòng. Bất ngờ quay đầu lại, nàng luôn thấy có một người đứng phía sau, mỉm cười với mình, cảm giác lúc  ấy phiêu bồng chẳng khác nào những phiến lá đang liệng qua trước mắt. Vẻ đẹp của thiên nhiên khiến nàng hiểu được cách mở lòng đón nhận. Còn Khang Thiếu Đình đã dạy nàng cách dang rộng hai tay, ôm lấy người mang cho ta hạnh phúc, dẫu hạnh phúc ấy chỉ tồn tại trong khoảnh khắc.

Có lẽ sẽ đau, có lẽ sẽ hối hận, có lẽ chỉ là phút giây bồng bột, nhưng ít nhất ngay lúc này, nàng muốn mỉm cười lao vào vòng tay anh, kiễng chân lên, hôn mạnh vào đôi môi ấm nóng và ẩm ướt kia. Phóng túng và buông thả.