Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

Chương 46



Hôm nay là ngày thứ bảy, Giang Yến đi sân bay tiễn đưa Tiểu Hạ.

Thời gian chuyến bay cất cánh còn rất dài, cậu và Tiểu Hạ tìm một tiệm cà phê ngồi. Tác dụng phụ của thuốc làm cho Giang Yến mất cảm xúc nhưng cậu vẫn cảm thấy khổ sở, Tiểu Hạ và cậu đều là hai kẻ rất đáng thương.

Tiểu Hạ không phải tên là Tiểu Hạ, tên đầy đủ của cậu ta là Hạ Thời, cậu ta nhỏ hơn Giang Yến năm tuổi. Cha của cậu ta là tài xế của Giang Sơn, lúc Giang Yến năm tuổi đã cùng với cha và dì giúp việc trong ở bệnh viện chờ Tiểu Hạ ra đời. Giang Sơn ôm cậu nhìn qua kính thủy tinh của phòng trẻ sơ sinh, chỉ vào Tiểu Hạ, nói cho cậu biết: “Đó là em trai.”

Bọn họ cùng lớn lên, cùng đi học. Năm Tiểu Hạ tám tuổi cả nhà chú Hạ đi ra ngoài thì bị tai nạn, cả chiếc xe rơi xuống vách núi, chỉ để lại Tiểu Hạ được mẹ che chở ở trong ngực. Tiểu Hạ gọi cậu là anh trai, ban đêm vụng trộm bò lên giường của cậu, chớp đôi mắt ngập nước hỏi: “Anh trai, em không có cha mẹ mọi người sẽ đưa em đến cô nhi viện phải không?”

“Sẽ không, em vẫn luôn là em trai của anh, em ở nhà của anh, anh trai sẽ chăm sóc em suốt đời.” Khi đó, Hạ Thời tám tuổi, Giang Yến mười ba tuổi, cậu nói với Tiểu Hạ, anh sẽ vĩnh viễn chăm sóc em. Buồn cười chính là, cậu mới là người được em trai chăm sóc nhiều nhất. Bây giờ cậu lại muốn cho Tiểu Hạ đi, đi Los Angeles thăm ba ba của mình.

“Xin lỗi.” Mắt Giang Yến long lanh nước: “Anh không thể nhớ sớm một chút để cho em lo lắng.”

Tiểu Hạ cũng là người ngớ ngẩn như cậu, cậu ta nhìn Giang Yến cười cười, liền quay đầu lau đi nước mắt: “Anh trai, chỉ cần anh sống vui vẻ thì em sẽ rất vui vẻ. Trước đây em cảm thấy bí mật quan trọng này một mình em cõng lấy là tốt rồi, em không muốn anh nhớ lại tất cả.”

“Nhưng mà anh vẫn nhớ lại.”

Giang Yến biết Tiểu Hạ khóc.

“Em không muốn anh nhớ lại, anh sẽ không vui.”

“Sẽ không.” Ngón tay Giang Yến gầy đi rất rõ ràng, cậu giống như trước vuốt tóc Tiểu Hạ: “Anh sẽ khá hơn, em và ba phải chờ anh, chờ anh mang Yến Hoa đi Los Angeles tìm hai người.”

Tiếng loa phát thanh vang lên thông tin chuyến bay của Tiểu Hạ. Giang Yến hoảng loạn móc tiền ra, đó là tiền cậu lấy từ Tần Sở, cậu đem tiền nhét vào tay Tiểu Hạ: “Em đến Los Angeles cùng ba sống cho tốt, tốt nhất tìm một trường học đăng kí đi học, nhớ ăn uống cho đầy đủ.”

Tiểu Hạ gật đầu, ôm cậu khóc một hồi lâu mới quay người rời đi.

Giang Yến đứng thẳng tắp, nhìn Tiểu Hạ cẩn thận bước đi, cuối cùng rồi biến mất ở cửa lên máy bay. Bên ngoài trời rất nắng, ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh chiếu vào gương mặt tái nhợt không huyết sắc của cậu. Cậu nhớ Lâm Nhuệ nói với cậu, Tiểu Hạ vì cậu ở góc tường trong văn phòng bệnh viện quỳ rất lâu, cậu ta nói anh của mình đã không nhớ rõ gì hết, thuốc có thể uống, nghiện cũng không có vấn đề, cậu ta chỉ cầu bác sĩ Lâm có thể trị liệu tác dụng phụ là suy gan cho Giang Yến. Lâm Nhuệ không nói lời nào cậu ta vẫn khóc, vẫn luôn khóc.

Cậu nhớ Tiểu Hạ hay ôm eo mình từ trong túi lấy ra lọ thuốc, bỏ thuốc vào miệng mình thường là những viên thuốc lớn, cậu nhớ khi còn bé Hạ Thời mềm mềm dẻo dẻo trốn ở trong lồng ngực của mình, nói với mình: “Anh ơi, trừ chú Giang ra em là thân nhân duy nhất của anh.”

Kỳ thực Giang Yến không nghĩ mình sẽ có một em trai như vậy, cậu ta còn nhỏ tuổi lại vì cậu giữ một bí mật khó khăn như vậy, chăm sóc cậu năm năm, bỏ phí một quãng thời gian rất dài, cậu vốn nên có một cuộc sống tốt đẹp hơn bây giờ.

Giang Yến không muốn để cho Tiểu Hạ ở lại trong nước, cậu không muốn chậm trễ Tiểu Hạ, cũng không muốn cậu ta nhìn thấy mình trở nên bất kham, cậu có lỗi với Tiểu Hạ đã quỳ gối ở văn phòng Lâm Nhuệ lâu như vậy, cậu không dám nói cho Tiểu Hạ, cậu không có uống thuốc trị liệu. Cậu cũng không dám nói, sau khi lấy lại Yến Hoa không biết mình còn có dũng khí đi gặp ba ba của mình không nữa.

Đi rất tốt.

Để lại cậu một mình rất tốt, như vậy cũng không sao cả, rốt cuộc không gì làm cậu lo lắng.

Hiếm thấy, đưa Hạ Thời đi, Giang Yến trở về nhà.

Tần Việt đang ở vườn hoa nhỏ tưới nước, Giang Yến mở cửa lớn đi vào, bước đến gần Tần Việt thì ngừng lại. Nhìn một hồi cậu chỉ một bụi cây mới được cắt sửa không bao lâu nói: “Nơi đó cũng cần tưới nước.”

Giữa hai người có ân oán quá lớn, huyên náo quá mệt mỏi nên không ai nhắc đến, ngược lại bảo trì bình tĩnh lạ thường.

Tần Việt bảo A Văn tìm người dọn dẹp biệt thự của Giang Yến sáng sủa sạch sẽ, gia cụ đổi mới, mua một chiếc xe Porches 911 mới để ở ga ra, chiếc đàn dương cầm để ở lầu hai phòng ngủ cũng cho người dốc lòng sửa.

Giang Yến nhìn một hồi, nhấc chân đi vào trong nhà. Từ sân bay về đến nhà làm Giang Yến hao tổn hết thảy tinh lực. Nhưng lần này cậu không uống thuốc, mà lên thang lầu, đi vào phòng ngủ, từ trong tủ lấy ra một cái áo ngủ màu đen rồi chui vào chăn.

Có lẽ chăn đã được người phơi nắng nên vừa mềm mại vừa ấm áp, Giang Yến ngủ rất nhanh.

Tần Việt ở trong vườn hoa nhỏ tưới nước, giữa trưa mặt trời rất ấm, cây cối dưới ánh dương quang tỏa ra sức sống tràn trề, ngẫu nhiên còn có tiếng chim hoàng oanh hót. Anh dọn dẹp xong hoa viên, ở buồng tắm lầu một tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo, cất bước đi tới lầu hai.

Giường đệm nhẹ nhàng lún xuống, Giang Yến nhíu lông mày, Tần Việt lấy tay vỗ sau lưng cậu, biểu tình trên mặt Giang Yến giãn ra, thuận thế cuộn mình tiến vào trong lồng ngực Tần Việt.

Đã rất nhiều ngày… đây là lúc hai người có một giấc ngủ hoàn chỉnh nhất.

Tần Việt mặc áo màu lam đậm cổ tròn, mặc quần dài màu nâu nhạt. Nghiêng người ngồi ở phía trước cửa sổ bàn học, đùi phải gác lên đầu gối chân trái, cúi thấp đầu viết một cái gì đó.

Rèm cửa sổ chỉ mở một bên, ánh trời chiều bao phủ toàn thân Tần Việt, tản ra không khí ấm áp nhu hòa.

Giang Yến mới vừa thức giấc, thần sắc còn mơ màng, cậu ngơ ngác nhìn một hồi, trừng mắt chống đỡ giường đệm ngồi xuống.

“Tỉnh rồi?”

Giang Yến gật gật đầu, còn nói: “Tần Việt, tôi muốn ăn táo anh có thể gọt cho tôi một trái không?”

Tần Việt để văn kiện xuống, tiếng bước chân xa dần, lập tức nghe tiếng mở tủ lạnh. Tần Việt ngồi ở cuối giường, rất nghiêm túc lấy dao gọt táo, vỏ rất dài một vòng một vòng xoay tròn mà rớt xuống, đến cuối cùng cắt một dao hoàn chỉnh thẳng thắn dứt khoát.

Giang Yến ăn rất kém, rất là gầy, Tần Việt đưa táo cho cậu, cậu chỉ ăn không tới nửa thì lắc đầu, biểu thị ăn không vô.

Tần Việt lấy nửa quả táo Giang Yến ăn không hết nhét vào miệng của mình, cắn mấy cái đã ăn xong, từ trên bàn lấy hai tờ giấy lau tay.

“Anh mua cho em xe mới, để ở trong nhà để xe, A Yến em muốn nhìn một chút không?”

“Được.”

Xe màu lam đậm, nước sơn rất sáng, giống y như chiếc xe trong trí nhớ lúc cậu mười tám tuổi.

“Kỳ thực, anh không cần thiết phải như vậy.” Giang Yến cúi thấp đầu đứng ở trước cửa ga ra, ảo não. Nhưng đến cùng vẫn còn tâm tính thiếu niên lại ngẩng đầu bật cười: “Ngược lại chúng ta có xe mới, thừa dịp thời gian còn sớm, đi ra ngoài đi dạo một vòng đi.”

Bọn họ đem xe ra sân, trải qua chỉnh đốn đường phố, thuận lợi lái đến đường chính.

Tay Tần Việt đặt ở trên tay lái, đột nhiên hỏi: “A Yến, khi còn bé em học trường nào?”

Giang Yến suy nghĩ một chút, chỉ đường cho Tần Việt.

Chạng vạng sáu giờ, những đám mây trên bầu trời thành thị chuyển sang màu vỏ quýt, mặt trời lặn tia sáng cũng trở nên ôn nhu không ít.

Trường Tiểu học của Giang Yến đã chuyển đến nội thành, nên học khu cũng trở nên hoang phế. Bọn họ dừng xe ở cửa trường học, dọc theo con đường đá đi vào trường học, đi khoảng 200 mét thì Giang Yến không đi nữa.

“Đó là cửa tiệm kia.” Giang Yến chỉ chỉ một cửa hàng cũ kỹ đối diện trường học, trước cửa có một bà lão đang ngồi xem báo.

“Trước đây tôi và Tiểu Hạ thường lén người trong nhà đến chỗ đó mua kem đávđậu đỏ. Cha nói kem đá đậu đỏ không sạch sẽ, tôi không tin, sau đó quả nhiên bị đau bụng xin phép nghĩ học hai ngày, nhưng lần sau tôi và Tiểu Hạ vẫn vụng trộm mua.”

Giang Yến cười: “Bây giờ nghĩ lại đó chỉ là đường hoá học thêm vào một chút nước, làm sao lúc đó lại cảm thấy ăn rất ngon.”

Tần Việt nhìn cửa hàng kia, không lên tiếng.

“Em chờ.” Tần Việt chạy xa: “Một lúc anh sẽ trở lại.”

“Được, vậy tôi ở trên thao trường chờ anh.”

Giang Yến đi dọc theo con đường đá xanh vào trường học, bức tường bên ngoài màu hồng ấm áp, xa xa có thể nhìn thấy tháp chuông cao vút, mơ hồ có thể nghe được tiếng chuông vào học.

Sân bóng rổ của trường không lớn, có lẽ thường có người đến chơi bóng, nhìn khá sạch sẽ. Giang Yến ngồi xuống lấy tay chống cằm, chờ Tần Việt tới tìm mình.

Trước đây cậu cũng như thế chờ Tần Việt tới, cậu ngồi xổm ở giáo đường Tinh Hà trấn chơi bắn bi, rốt cục ở cửa giáo đường xuất hiện một bóng người. Giang Yến nghe tiếng bước chân, quay đầu, cậu đã đợi được Tần Việt đến. Trong tay người kia còn cầm một cái túi của siêu thị, chắc là chạy vội nên hơi thở không đều, tóc tai không còn ngay ngắn, như một thiếu niên choi choi không hiểu chuyện.

Giang Yến có lúc nghĩ, nếu như Tần Việt không sinh ra ở Tần gia, hoặc là anh không phải con riêng, thì sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn hay không. Có thể anh sẽ giống như những người trẻ bình thường, cũng học đại học, có hai, ba bạn cùng phòng, buổi tối đi ra ngoài chơi game, ban ngày trốn tiết, sau đó tìm một người mình thích nói chuyện yêu đương. Sẽ không phải giống như bây giờ, cho anh một chút yêu thích anh liền vui vẻ y hệt một đứa trẻ.

Người khác đều cảm thấy Tần Việt luôn luôn sát phạt quả quyết là một người lạnh lùng, kỳ thực không phải. Thiếu hụt tình cảm lâu dài làm cho anh không biết nên ứng đối với tình cảm thế nào. Bởi vì từ xưa tới nay chưa có ai dạy anh, chính Tần Việt cũng chưa từng tiếp xúc tới. Mỗi một bước trong cuộc đời của anh đều được lập kế hoạch, không thể có một chút sai lệch.

“Anh hỏi thăm nhiều nơi đều nói không có kem đá đậu đỏ, em xem kem đậu đỏ này có được không?” Tần Việt đưa lưng về phía ánh nắng chiều, điều chỉnh hơi thở, đem kem đưa cho Giang Yến.

Giang Yến sửng sốt một chút, cong đôi mắt: “Có thể… cái này tôi đã ăn qua, mùi vị rất tốt.”

Tà dương đỏ au, bên ngoài sân luyện tập có đậu chiếc xe ô tô màu xanh lam. Hai người ngồi ở trên sân bóng rổ ăn kem đậu đỏ, hóng gió.

Giang Yến nói với Tần Việt, năm cậu học lớp ba lần đầu tiên cậu nhận được thư tình, là một tờ giấy nhỏ, phía trước viết câu: về nhà mới được đọc, phía sau viết câu: mình yêu bạn. Giang Yến lúc đó tương đối ngốc, chỉ nhìn phía trước, thông tin phía sau bị bạn học nhìn thấy, các bạn học cười phá lên. Giáo viên nói Giang Yến còn nhỏ không lo học liền lấy thước đánh vào bàn tay cậu, đánh cậu nhưng không hiểu sao giáo viên lại khóc.

“Lúc học anh tiểu học, có chuyện gì vui không?” Giang Yến hỏi anh.

Tần Việt nuốt kem trong miệng xuống, suy tư rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Hai người trầm mặc một hồi, Giang Yến còn nói: “Nếu như có thể bắt đầu lại từ lúc học tiểu học, anh sẽ làm gì điều gì?”

Tần Việt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chầm chậm nói:

“Muốn cùng một bạn không quen đánh một trận bóng rổ.”

“Không muốn học quá nhiều lớp bổ túc.”

“Không muốn du học, học ở quốc nội là tốt rồi.”

“Muốn đi cửa hàng Internet chơi game.”

“Muốn rời nhà trốn đi.”

“Nói cho mẹ biết không muốn về Tần gia.”

“Nói cho Tần Việt lúc 20 tuổi biết, phải luôn để ý đến em.”

Tần Việt phát hiện mình nói những câu nói này trong lòng không có chán ghét, chỉ là nói ra thì không dừng được. Anh là người sống nội tâm rất ít biểu đạt chính mình, nhưng khi ở cùng Giang Yến, không hiểu sao lại muốn nói tất cả suy nghĩ của mình, anh cũng không cảm thấy cuộc sống của mình không tốt, chỉ là không có tự do mà thôi.

“Tần Việt, đã đến lúc anh phải vì chính mình mà sống.” Giang Yến rất nghiêm túc nói.

Điện thoại Tần Việt chấn động, Giang Yến nhắc nhở anh nhận điện thoại.

Tần Việt nghiêng mặt lại nhìn Giang Yến hai giây đồng hồ, sau đó mới lấy điện thoại di động ra. Là mẹ Tần Việt, Hà Bích Vi gọi tới, bên kia chỉ nói nhất định anh phải về nhà ngay bây giờ.

“Anh phải trở về nhà một chuyến, mẹ anh nói có chuyện gấp.” Cúp điện thoại, Tần Việt nhìn Giang Yến áy náy cười, lại duỗi tay ra để sau cổ Giang Yến hôn trên trán của cậu một cái.

Ngoài ý muốn, Giang Yến không có từ chối, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tần Việt nháy mắt một cái: “Tôi đưa anh về nhà.”

Giang Yến như đưa ra quyết định, đứng lên.

“Được.”

Mặt trời rốt cục xuống núi, ánh sao rơi trên vai Tần Việt, anh đứng ở cửa lớn nói: “A Yến, anh đi vào.”

“Được.”

“Tần Việt, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

LEE: TRƯỚC CƠN BÃO TỐ THƯỜNG TRỜI YÊN BIỂN LẶNG