Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

Chương 42



Mặt trời rất nóng, Giang Yến lại cảm thấy cả người phát lạnh. Lâm Nhuệ thực hiện cam kết, thả cậu đi. Tài xế hỏi cậu đi nơi nào, cậu lắc lắc đầu, sau đó lại nói địa chỉ nhà cũ của mình. Giang Yến nhìn ngoài cửa xe, phố phường phồn hoa lùi dần về phía sau, cậu muốn nhanh chóng về nhà, cho dù không có ba ba ở nhà chờ cậu.

Nhà cha Giang Yến ở vùng ngoại thành của thủ đô, chiếm diện tích rất lớn, có một hoa viên nhỏ. Khi còn bé cậu rất nghịch ngợm, Giang Sơn phải để văn kiện xuống, ôm cậu xuống vườn hoa nhỏ cùng chơi đùa với cậu. Bây giờ nhà rất lâu không ai ở, bên trong hư hỏng hoang tàn, vườn hoa nhỏ không người quản lý cỏ dại mọc um tùm.

Giang Yến xuống xe, không có tiền trả nên đưa điện thoại di động cho tài xế, để trả tiền đón xe.

Bước chân có chút nặng nề, rõ ràng là nhà của mình, cậu lại không có chìa khóa. Giang Yến khàn cổ họng gọi: “Ba, con đã trở về.” Cậu biết sẽ không có người mở cửa, nhưng vẫn muốn gọi. Một lúc sau cậu mới leo tường vào. Đi ngang qua vườn hoa nhỏ, cậu tiện tay lấy cục đá, đập bể cửa thủy tinh ở đại sảnh lầu một đi vào bên trong.

Nhà đã năm năm không người ở, trong không gian yên tĩnh bụi bặm mịt mù tung bay theo bước chân Giang Yến. Giang Yến từng bước từng bước đi lên lầu. Căn phòng đầu tiên ở lầu hai là phòng của cậu, rèm cửa sổ vừa khớp che những tia sáng nỗ lực muốn chiếu vào, trong phòng bóng tối mơ hồ nhưng vẫn nhìn thấy chiếc đàn dương cầm.

Giang Yến kéo rèm cửa sổ ra, không gian chấn động mang theo một trận bụi bặm tung bay. Có thể gần đây quá mức uể oải, phản ứng của cậu hơi chậm chạp, bụi bặm đổ ập xuống cũng không biết tránh, đợi đến khi bị ho khan hai tiếng, mới chầm chậm tránh né.

Nắp đàn được cậu mở ra, Giang Yến đứng dùng ngón tay đứt quãng ấn trên phím đàn trắng đen, cậu tự nói với mình: “Giang Yến, mày đã 25 tuổi, mày nên lớn rồi.” Một phút sau đó, tiếng đàn im bặt đi, tay Giang Yến bỗng nhiên nặng nề buông xuống trên phím đàn, dương cầm phát ra tạp âm sắc bén, cậu giống như không vừa lòng, từ bên cạnh cầm lấy dao gọt hoa quả, từng dao từng dao trượt qua phím đàn: “Giang Yến, mày không thể tiếp tục như thế này, mày phải lớn lên.”

Phá đến khi cảm thấy hài lòng cậu mới bước chân hư vô phiêu tán đi xuống dưới lầu. Dưới lầu có một cái phòng bí mật, trước đây là nơi Giang Sơn dùng để rượu, khi còn bé Giang Yến thích nhất trốn ở đó, chờ cha mình tìm đến.

Bên trong ngoại trừ rượu mà Giang Sơn thu gom còn có một cái tủ bảo hiểm của cậu, trong đó để quà tặng mà lúc cậu 20 tuổi cha cậu đưa cho. Đó là một bản vẽ dụng cụ chữa bệnh mà cha và đoàn đội kỹ thuật đã tiêu hao không ít tâm huyết nghiên cứu chế tạo ra. Phía dưới bản vẽ là một áo sơ mi trắng lúc Giang Yến 15 tuổi từ Tinh Hà trấn mặc về, còn có rất nhiều sách của cậu khi còn bé.

Cậu lấy áo sơ mi ra, ôm vào trong ngực, dùng mặt cọ, lầm bầm lầu bầu: “Vợ ơi, nhóc nói nhiều muốn đi tìm anh báo thù, anh đem công ty của cha làm không ra hình thù gì, em muốn đi lấy về, còn có, anh làm em thương tổn, để em đi trải nghiệm sinh hoạt của Hứa Nhất, hiện giờ em không mặt mũi đi gặp ba ba, ba ở viện điều dưỡng năm năm em không có đi thăm.”

Rượu ở trong phòng ngổn ngang, Giang Yến mở không ít rượu đỏ, ôm áo sơ mi của Tần Việt uống rất nhiều. Cuối cùng cảm thấy chưa đủ hứng, ngoan ngoãn nằm nhoài xuống đất đầy bụi, đem thuốc còn lại đổ ra. Cậu uống rượu quá nhiều ngũ quan không rõ, nằm trên mặt đất lựa thuốc viên, cuối cùng đem những viên thuốc nhỏ uống sạch sẽ, ngất ngất ngây ngây uống rượu vào, lúc này mới lộ ra một nụ cười.

Thuốc uống quá nhiều làm cho thần trí Giang Yến mơ hồ, cậu một hồi gọi cha, một hồi gọi Tần Việt, cuối cùng đem áo sơ mi bỏ vào tủ bảo hiểm khóa lại, trở về trong phòng khách, trốn ở góc tường, dùng trán đập vào tường từng tiếng từng tiếng nói: “Mình không giết người, em trai còn sống nhưng tại sao nhớ tới mình lại quá thống khổ.”

Tần Việt ở bệnh viện tỉnh lại, Lâm Nhuệ nói với anh: Hứa Nhất giải phẫu hoàn thành, rất thành công.

Tần Việt không có biểu tình gì chỉ dặn dò A Văn an bài thật kỹ chuyện tiếp theo.

Lâm Nhuệ cân nhắc một chút còn nói: “A Yến bỏ đi.”

Sắc mặt Tần Việt rõ ràng phát sinh biến hóa, nhưng rất nhanh trấn định lại, anh yên lặng nhìn Lâm Nhuệ: “Tại sao để cho Giang Yến bỏ đi?”

“Tôi yêu cậu ta.” Lâm Nhuệ nói, trong lời nói không có ẩn nhẫn như lúc trước.

“Tần Việt, làm bạn bè tôi giúp cậu làm quá nhiều chuyện, nhưng hối hận nhất chính là giúp cậu tổn thương Giang Yến.” Lâm Nhuệ còn nói: “Cậu biết không? Cái thuốc đó uống lâu sẽ làm tổn thương gan, tôi giúp cậu ta trị rất lâu, đơn giản không bị thương tổn.”

“Tuy nhiên thân thể A Yến cũng thật sự chịu quá nhiều thương tổn, hai người chúng ta đều không thể được tha thứ.”

Tần Việt muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ khô cằn nói: “Giang Yến là của tôi, tôi sẽ chăm sóc em ấy, không cần cậu nhọc lòng.”

“Đem quần áo cho tôi.” Tần Việt không để ý bị trọng thương một bên mặc quần áo, một bên lấy điện thoại di động gọi cho Giang Yến.

Điện thoại bị ấn tắt năm lần, lần thứ sáu rốt cục có người thiếu kiên nhẫn nhận điện thoại.

Tần Việt chau mày, mới biết Giang Yến không có tiền đón xe, đem điện thoại di động đưa cho tài xế. Tần Việt lại hỏi người kia cậu tới chỗ nào xuống xe, thế mới biết Giang Yến trở về nhà.

Lúc Tần Việt tìm tới Giang Yến thì cậu đang nằm ở giữa một đống thuốc viên mơ mơ màng màng.

Nhìn thấy Tần Việt, cậu sợ trốn vào góc tường, trong miệng còn lẩm bẩm: “Anh tới báo thù tôi sao? Tôi nên trả cái gì tôi cũng trả xong rồi, tôi không nợ anh.”

Tần Việt đi tới góc tường ôm Giang Yến, Giang Yến liều mạng giãy dụa: “Lại muốn nhốt tôi sao? Tôi sẽ không để cho anh nhốt được tôi! Sẽ không để cho anh nhốt tôi!”

Cậu ở trong lồng ngực Tần Việt cào cấu, liều mạng muốn tránh thoát, bởi vì uống thuốc quá nhiều nên nửa tỉnh táo nửa điên cuồng: “Anh buông tôi ra! Anh cách xa tôi một chút! Tôi buồn nôn anh! Không ưa anh!”

Tần Việt nhịn đã lâu, cuối cùng nước mắt vẫn chảy. Giang Yến cả người đều suy yếu mặc dù giãy dụa cũng không có khí lực, quần áo bệnh nhân trắng xanh đan xen lăn dưới đất dính không ít bụi bậm, mặt cũng bẩn thỉu.

Anh cẩn thận từng li từng tí một dùng tay áo lau mặt cho Giang Yến, đau lòng đến mức tận cùng, mà cũng tức giận tột đỉnh: “A Yến, không phải em nói không tiếp tục uống thuốc nữa sao? Không phải em nói vì anh em sẽ không uống thuốc nữa sao!”

Giang Yến chỉ biết người trước mắt này là người cậu muốn trả thù, người này làm cho nhà cậu gia táng gia bại sản, cậu còn một lần lại một lần yêu người đó. Cậu muốn chạy trốn, nhưng người kia không chịu buông tay.

Giang Yến chỉ có thể gào khóc: “Anh cút đi, tại sao không thể cách xa một chút, anh thật đê tiện.”

Tần Việt cầm cố cậu ở trong lồng ngực của mình, hôn cậu. Giang Yến lại ói ra hết.

Tần Việt cực kỳ khó chịu, một người đã từng yêu anh như vậy, đã từng đuổi theo anh, hiện giờ luôn mồm luôn miệng bảo anh cút, buồn nôn anh đến mức ói ra. Tần Việt cảm thấy lòng mình đau đớn như kim đâm.

Giang Yến quậy một hồi cuối cùng cũng ngủ, Tần Việt ôm cậu lên lầu, để trên giường rồi gọi điện thoại cho A Văn, kêu hắn tìm người đến nhà Giang Yến làm vệ sinh sạch sẽ, thiếu cái gì mua cái đó, còn dặn dò hắn tìm một người tới chăm sóc Giang Yến.

Trong phòng khắp nơi đều là bụi bặm, không một chỗ sạch sẽ. Cũng may biệt thự không có cúp nước, Tần Việt đi đến phòng vệ sinh cởi áo, dùng kéo cắt ra, ngâm ở trong nước, vắt khô, sau đó trở lại giúp Giang Yến lau mặt.

Ngực Tần Việt quấn lấy vải băng đã thấm máu, anh ở trần lau mặt cho Giang Yến. Anh lau sạch rồi đi đến phòng khác, rốt cuộc tìm được một cái chăn bông sạch sẽ. Sắc mặt Giang Yến ấm hơn rất nhiều, sau khi Tần Việt đem cậu nhét vào chăn bông ấm áp.

Trong phòng mát mẻ nhưng Tần Việt cảm thấy lạnh nên lên giường ôm chặt Giang Yến, người trong ngực không yên ổn nói nói mơ, cậu nói Tần Việt tại sao anh không đi chết đi, còn nói em trai còn ở đây, cuối cùng đem mặt dấu trong lồng ngực Tần Việt khóc, nói mình không thể tiếp tục như vậy nữa. Còn nói, tất cả mọi người bắt nạt mình, lừa mình, chỉ có mình như một kẻ ngu si, cùng nhau xuống địa ngục hết đi.

Mỗi một câu nói của cậu cũng giống như một cây đao, từng đao từng đao đâm vào lòng Tần Việt.