Nhóm Nữ Phụ

Chương 26: ※013※



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Diễm Tình

Beta: Mặc
chapter content

“Một giọt nước mắt từ mắt Minh Sanh rơi xuống giường, càng nhiều càng nhiều nước mắt rơi xuống.”  ( Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

Làm biên kịch của [xxx], Mộc Nhã không cần lúc nào cũng ở hiện trường quay phim, nhưng vì có Minh Sanh tham gia, hầu như ngày nào các diễn viên đều thấy được bóng dáng của cô. Mọi người đều là người thông minh, đối với hiện tượng này đều ngầm mặc kệ. Minh Sanh là diễn viên giỏi, anh không vì có Mộc Nhã ở đây mà phân tâm, điều này khiến đạo diễn Smith đánh giá cao, cũng từ đấy khẳng định con mắt của Mộc Nhã.

Mộc Nhã nhìn hình ảnh tận tụy với công việc của Minh Sanh trước màn ảnh, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo thay cho anh. Cô thật may mắn, may mắn có thể gặp anh trên ngã rẽ của cuộc đời, và cũng rất vinh dự, vinh dự vì trong lúc cô dành tình yêu cho anh, tình yêu của anh cũng trọn chỉ mình cô. Thời gian một buổi sáng của Mộc Nhã cứ thế trôi qua, nhanh chóng đến giờ ăn trưa. Ban đầu, Mộc Nhã có chút lo lắng về cuộc sống trong kịch tổ, nhưng sau một hai ngày, cô biết được rằng trước đó đã nghĩ quá nhiều.

Một ngày quay chụp không phải một vấn đề lớn với Minh Sanh, nhưng bởi vì là lần đầu tiên đóng vai chính của một bộ phim nước ngoài, anh muốn làm tốt nhất, cho nên Minh Sanh đã rất cố gắng. Cố gắng đạt tới yêu cầu của đạo diễn, cố gắng trao đổi và diễn tập cùng các diễn viên, cố gắng phỏng đoán tư tưởng của nhân vật. Vì vậy mà trong một ngày trời, Minh Sanh chỉ vào lúc ăn trưa mới có thời gian riêng tư với Mộc Nhã, điều này khiến anh cảm thấy rất có lỗi.

“A Nhã, ăn cơm.” Minh Sanh cầm hai phần cơm ngồi trước mặt Mộc Nhã.

Mộc Nhã gật gật đầu, ra lời khuyên cho Minh Sanh về một chút vấn đề quay chụp, Minh Sanh rất chăm chú nghe. Với tư cách là biên kịch của bộ điện ảnh này, Mộc Nhã tự nhiên hy vọng bộ điện ảnh này có thể thu về nhiều lợi nhuận. Về nhân vật mà Minh Sanh đóng cô có những kiến giải riêng, nếu như những lời kiến giải này có phần tương đồng với qua điểm của Minh Sanh, nàng sẽ đề suất lên*. Đề suất ở đây theo mình hiểu là đề suất những ý kiến tương đồng này lên cho đạo diễn hoặc là Mộc Nhã sẽ giải thích cặn kẽ hơn về vai trò nhân vật mà Minh Sanh đóng cho Minh Sanh hiểu. Chả biết hiểu theo nghĩa nào nữa!!! (Nguyên văn là 在对待明笙所饰演的角色上她必然有自己的一番见解,如若这份见解与明笙表达出来的不尽相同时,她自然会提出来。Bạn nào muốn hiểu kỹ hơn thì có thể xem phần raw này nhé!! __ Mặc__)“Hôm nay có cá đấy, A Nhã.” Sau khi trao đổi ý kiến, Minh Sanh liền mở hộp cơm ra đưa cho Mộc Nhã, sau đó mới mở hộp cơm của mình.

Cá sao? Mộc Nhã không quá thích, cô từ nhỏ đã không thích ăn hải sản, vì cô cảm thấy ăn thế nào đều vẫn lưu lại mùi tanh. Cũng may sau khi lớn lên, cô không còn quá ghét nó, thỉnh thoảng ăn một lần, cũng chấp nhận được.

Khi mùi tanh mặn bốc lên, Mộc Nhã liền cau mày lại. Có gì đó khác lạ, rất khác. Cô rất không thích hải sản, nhưng còn không đến nỗi vừa thấy hải sản liền buồn nôn.”A Nhã, em làm sao vậy?” Thấy người yêu khác thường, thân là một nửa khác Minh Sanh tất nhiên là phải nhận ra?

“Em không sao, chỉ là không thích mấy món hải sản này cho lắm.”

“Không thích thì không cần ăn.” Minh Sanh có thế này mới nhớ Mộc Nhã chưa bao giờ làm đồ gì có liên quan đến hải sản, hóa ra là như vậy. Vừa nói Minh Sanh liền gắp hết hải sản trong hộp của Mộc Nhã ra, thay bằng những món ăn khác.

Dù vậy, Mộc Nhã vẫn không động đụa ăn hộp cơm này, Minh Sanh chỉ coi là Mộc Nhã không quen mùi, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng anh lại lo lắng, nhỡ buổi chiều Mộc Nhã đói thì làm sao? Nghĩ vậy, Minh Sanh quyết định một chút nữa gọi Trương Đình Minh đi đặt chút thức ăn, để phòng A Nhã đói bụng. ( Chồng tốt của năm chính là đây!! ?)

“Mộc Nhã, cần đưa chị về nhà không?” Lôi Gia Hãn thấy Mộc Nhã có chút mệt mỏi, hỏi. Từ lúc bộ điện ảnh này khởi động máy, Mộc Nhã đến kịch tổ đều sẽ ở đây cả ngày, sẽ không nửa đường rời đi, hôm nay lại ngoại lệ, Lôi Gia Hãn làm sao có thể không quan tâm?

Sơ suất quá a! Cô làm sao có thể quên thân phận của mình? Những ngày hạnh phúc làm cô vui đến quên cả trời đất, đến nỗi xem nhẹ chuyện vẫn luôn khiến cô sợ hãi. Cảm giác không khỏe truyền đến từ thân thể làm cho Mộc Nhã biết ngày lành sắp hết? Cô rất sợ, lại không thể nói ra lời nỗi sợ này với Minh Sanh, bởi vì cô không nghĩ để anh lo lắng. Huống chi đây là bí mật lớn nhất trong lòng cô.

“Mộc Nhã, Mộc Nhã?” Mộc Nhã dường như không nghe thấy gì, Lôi Gia Hãn tiếp tục kêu lên.

Mộc Nhã thế này mới khôi phục ý thức, nói:”Em nói cái gì cơ? Gia Hãn?” Nghĩ đến lập tức sẽ phải rời đi người yêu thương, toàn thân cô bắt đầu đau đớn, trong lòng là nỗi buồn đau khó nguôi ngoai, cô nên làm gì bây giờ? Mặc kệ cho một cái khác Mộc Nhã đi yêu Minh Sanh? Nhưng, như vậy cũng so với để Minh Sanh lại một mình tốt hơn, đúng chứ? Mộc Nhã chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Làm Gia Hãn đem vấn đề lặp lại lần nữa, Mộc Nhã nghĩ nghĩ:”Đi bệnh viện đi!” Mặc kệ sắp tới cô gặp phải cái gì, cô cũng không muốn buông bỏ, chẳng sợ chỉ có một chút hy vọng đi nữa, có hi vọng sẽ có kỳ tích. Mộc Nhã cũng không hy vọng vào việc hệ thống sẽ đột phát lòng từ bi để cô và Minh Sanh sống một đời một thế, cô chỉ hy vọng thời gian có thể lùi một chút, cho dù chỉ có một giây, cô cũng cảm thấy mãn nguyện.

Mộc Nhã chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cô sẽ mang thai đứa bé của Minh Sanh, cô nghĩ đây là lời nhắc nhở một cách gián tiếp của hệ thống. Tâm tình kỳ lạ nắm trong tay tờ giấy chẩn đoán, Mộc Nhã cảm thấy như là đang nằm mơ. Thẳng đến đi ra bệnh viện, Mộc Nhã vẫn như cũ không thể tin được đây là sự thật.”Mộc Nhã, chị không thoải mái ở đâu?” Lôi Gia Hãn lo lắng nhìn phía Mộc Nhã, vốn cậu cũng muốn cùng đi vào, lại bị Mộc Nhã từ chối.

“Gia Hãn.” Mộc Nhã đôi mắt đỏ hồng, ôm lấy Lôi Gia Hãn, khóc lên.

Điều này khiến Lôi Gia Hãn rất hoảng sợ, rốt cuộc là bệnh nặng đến mức nào mới làm cho Mộc Nhã chảy xuống những giọt nước mắt quý báu kia, trong lòng cậu cũng bởi vậy mà cảm thấy không yên.”Mộc Nhã, đừng lo lắng, hiện tại y học tiến bộ như vậy, nhất định sẽ không có việc gì, chúng ta tìm bệnh viện tốt nhất, nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn.”

“Gia Hãn, chị mang thai.” Mộc Nhã như thế khác thường hoàn toàn là vì quá vui mà khóc. Giờ khắc này cô đột nhiên muốn cảm ơn hệ thống, cũng cảm tạ ông trời, đồng thời càng cảm tạ tiểu thiên sứ trong bụng đã đến, bởi vì có đứa bé này, Mộc Nhã mới cảm thấy nhân sinh trở nên viên mãn*. Cái này thực chất cũng không cần giải đáp nhưng …. Viên mãn có nghĩa là vẹn toàn. Tức là A Nhã coi đứa bé như là nơi phó thác tinh thần. Còn về phần vì sao thì mời mn đọc tiếp:vGia Hãn nhất thời không kịp phản ứng,”Mang thai không phải thực nghiêm trọng …… Cái gì, mang thai, chị…… Vậy chị khóc cái gì a?” Thật sự là khó có thể lý giải.

“Tôi không thể vui mừng đến phát khóc sao?” Khóc ra hết những nỗi niềm trong lòng, Mộc Nhã cảm thấy thoải mái hơn.

Gia Hãn không biết nên nói gì, cậu đây là lần đầu tiên nhìn đến có người vì mang thai mà khóc đấy? Người khác hoặc là vô cùng vui mừng, hoặc là là lo lắng cùng hơi sợ hãi, không ai giống bà này vui phát khóc, đàn bà phụ nữ thật là sinh vật kỳ quái.

“Gia Hãn, cậu trước không cần nói cho A Sanh, chị muốn gây bất ngờ cho anh ấy.” Bởi vì cô và Minh Sanh thành đôi, quan hệ giữa Gia Hãn và Minh Sanh trở nên tốt lạ thường, tóm lại chỉ cần là có thể báo cho biết, Gia Hãn tuyệt đối là không hề giữ lại nói hết cho Minh Sanh. Cũng chính vì vậy, Mộc Nhã mới có thể lo lắng Gia Hãn sẽ nói chuyện mang thai này cho Minh Sanh.

Lôi Gia Hãn liếc mắt nhìn Mộc Nhã một cái, nói:”Loại chuyện này đây mới không lắm miệng đâu?” Cứ việc vừa rồi cậu quả thật cũng nghĩ làm như vậy.

Về nhà, Mộc Nhã ngồi vào trên sô pha, không tự giác nhẹ vỗ về bụng, biết rõ bảo bối còn nhỏ, chả thể cảm giác được cái gì, nhưng cô vẫn cảm thấy gần hơn với bảo bối. Đợi đến buổi tối khi Minh Sanh về nhà, đã thấy Mộc Nhã thế nhưng nằm ở trên sô pha ngủ. Anh thả nhẹ bước đi, nhẹ nhàng đem Mộc Nhã ôm vào phòng ngủ, lúc tắt đèn còn dâng lên một nụ hôn ngủ ngon.

Mộc Nhã vẫn muốn tìm cơ hội nói cho Minh Sanh chuyện mang thai, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp. Mà cũng bởi vì chuyện mang thai, Mộc Nhã bắt đầu ham ngủ, hay mệt mỏi, mỗi khi buổi tối Minh Sanh về nhà, cô đều đã ngủ, mà ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Minh Sanh đã đi kịch tổ. Rồi sau lại, Mộc Nhã xuất hiện tình trạng nôn nghén, rất tra tấn người a, cô cũng không quá để ý, bởi vì tuy có đau khổ nhưng cũng đều là niềm vui cùng hạnh phúc mang đến

“Chị còn không nói cho Minh Sanh?” Đều qua mười ngày, Lôi Gia Hãn không rõ Mộc Nhã rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Mộc Nhã vừa nôn xong đi ra từ toilet, thở dài:”Mấy ngày nay chị rất ít nhìn thấy A Sanh, chỉ biết anh ấy mỗi ngày buổi tối đều về nhà ngủ.” Minh Sanh bề bộn nhiều việc, bận đến nỗi ngày cả thời gian chờ cô tỉnh lại cũng không có, cứ việc có thể liên hệ qua điện thoại, nhưng chuyện quan trọng vậy phải giáp mặt mà nói chứ, có lẽ đợi một thời gian nữa, chờ đến khi bộ điện ảnh này quay xong? Lúc ấy bụng cũng đã dần lộ ra.

“Chuyện quan trọng như vậy, chị tốt nhất nhanh chút nói với Minh Sanh, em nghĩ anh ấy nhất định sẽ rất vui a.”

“Bỏ nó đi, mau bỏ đi……” Liếc mắt một cái nhìn đến đồ ăn mà Lôi Gia Hãn mang đến, Mộc Nhã lại muốn ói ra, cô vừa vẫy tay vừa mau chóng chạy vào buồng vệ sinh. Lôi Gia Hãn theo ở phía sau, lo lắng nói:”Mộc Nhã, cần mời người giúp việc không, chị xem chị mấy ngày nay, ăn cái gì phun cái gì, thân mình đều gầy một vòng, này không được a.”

“Ừ, ta cũng đang nghĩ như vậy, tốt nhất tìm người nào biết nấu cơm.” Mộc Nhã súc súc miệng, nói.

Bởi vì có nhiều ngày không có đi kịch tổ, thừa dịp hôm nay trạng thái tốt, Mộc Nhã liền muốn đi kịch tổ nhìn xem. Tuy nhiên mới đi được nửa đường, liền va chạm với một xe ô tô đang cố vượt đèn đỏ, chờ lúc cô tỉnh lại phản ứng đầu tiên là đứa nhỏ có còn không. Chờ cô hỏi xong, mới thấy được Minh Sanh đen mặt đứng một bên, cảm thấy xấu hổ, nói:”Thực xin lỗi, A Sanh.”

Minh Sanh lần đầu tiên biểu hiện sự giận dữ trước mặt Mộc Nhã,”A Nhã, nếu không phải ra tai nạn xe cộ, em tính khi nào thì mới nói cho anh biết chuyện đứa nhỏ?” Chuyện lớn như vậy, Mộc Nhã thế nhưng lại giấu anh lâu vậy, nghĩ lại Minh Sanh khó mà bình phục lửa giận trong lòng. Nhất là nghĩ rằng lần này tai nạn xe cộ, nếu mẹ con hai người có chuyện gì, anh một người nên làm sao bây giờ? Đồng thời anh càng tự trách, tự trách chính mình không đủ quan tâm Mộc Nhã, một lòng nhào vào việc quay điện ảnh mà không để ý sự khác thường của Mộc Nhã trong khoảng thời gian này.

“Đứa nhỏ có khỏe không?”

Minh Sanh hít sâu một hơi, nói:”Không có việc gì, nhưng thầy thuốc nói tốt nhất nằm viện quan sát một thời gian.”

Nghe vậy, Mộc Nhã rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.”A sanh, em cũng không định giấu diếm anh, chỉ là muốn tìm một cơ hội thích hợp cho anh sự bất ngờ.” Đứa nhỏ tốt lắm, đứa nhỏ phụ thân lại tức giận khó tiêu, Mộc Nhã chạy nhanh giải thích.

“Đứa bé đã là sự bất ngờ lớn nhất, A Nhã, vẫn là lỗi của anh, không có thể bảo vệ tốt hai mẹ con em”

“A sanh, bọn em đều tốt lắm.”

Minh Sanh không nói gì thêm, ngồi vào mép giường, gắt gao nắm chặt tay Mộc Nhã.

Từ sau khi Minh Sanh biết Mộc Nhã mang thai, nhưng ngày đau khổ của Mộc Nhã bắt đầu, bởi vì sau khi cô xuất viện Minh Sanh thế nhưng liên tục mời ba cái trợ lý mỗi thời mỗi khắc đi theo cô, sợ cô lại xảy ra chuyện gì. Bắt đầu xuất phát từ xấu hổ do giấu diếm anh, Mộc Nhã cảm thấy không có gì, tuy nhiên theo ngày càng dài, Mộc Nhã chịu không nổi, cô cảm thấy cô sắp điên rồi. Cho nên hôm nay sau khi Minh Sanh sớm kết thúc công việc về nhà đã nhận lấy sự tức giận của Mộc Nhã.

Lúc mang thai, lòng dạ đàn bà vô cùng mẫn cảm, trong khoảng thời gian này Minh Sanh mặc dù đang khẩn trương tiến hành quay chụp, nhưng anh vừa có thời gian liền đọc mấy bộ sách về nên cùng người vợ mang thai làm gì cùng với làm sao để làm một người cha tốt. Vì thế Minh Sanh rất từ tốn giải thích với Mộc Nhã, hy vọng Mộc Nhã có thể lý giải. Kết quả tự nhiên vẫn là Minh Sanh thỏa hiệp trước nước mắt của Mộc Nhã, mà lúc Minh Sanh nghĩ đến Mộc Nhã còn đang khóc, lại phát hiện giai nhân khóc mệt đã muốn ngủ. Anh đành phải cẩn thận ngủ, ôm hai cái bảo bối mà anh gửi gắm nhiều tình cảm nhất trên đời này chìm vào giấc ngủ.

Tháng thứ bảy Mộc Nhã mang thai, Minh Sanh quyết đoán giảm bớt thông cáo, trừ một chút công việc không bỏ được, anh chỉ ở trong nhà cùng Mộc Nhã, cho đến khi cô sinh sản.

Trong nháy mắt, đến ngày Mộc Nhã sinh sản, tự mình hộ tống Mộc Nhã vào phòng sinh, Minh Sanh cùng Trương Đình Minh, Lôi Gia Hãn đám người ở ngay ngoài phòng sinh lo lắng mà lại không yên chờ đợi. Theo thời gian một phần một giây đi qua, cũng không thấy phòng sinh có động tĩnh gì, Minh Sanh bắt đầu ngồi không yên. Trương Đình Minh an ủi:”Minh Sanh, đàn bà phụ nữ sinh đứa nhỏ đều là như vậy, em không cần lo lắng, mẹ con cô ấy sẽ bình an đi ra.”

Làm Mộc Nhã nổi trên không trung nhìn các bác sĩ đang cố gắng giải phẫu, cô biết cô đã không hề là Mộc Nhã, cô hiện tại là Ninh Tiêu Tiêu.

“Vì cái gì sẽ như vậy, hệ thống ngươi mau nói cho ta biết?” Nàng nhìn các thầy thuốc đã muốn bất lực, đôi mắt tràn đầy không tin, không phải đã nói là chân chính Mộc Nhã sẽ trở về sao? Vì cái gì Mộc Nhã sẽ chết? Nghĩ đến cuộc sống của Minh Sanh về sau, Ninh Tiêu Tiêu gấp đến độ nhịn không được khóc.

“Minh Sanh vận mệnh đã thay đổi, Mộc Nhã sinh tử còn quan trọng nữa sao?”

Thanh âm máy móc mà lạnh như băng vang ở bên tai Ninh Tiêu Tiêu, làm cho cô đau đến không muốn sống, người đàn ông cô yêu a, cứ như vậy từ nay về sau, dị thế cách xa nhau. Tại thời điểm này, nàng không thể không oán hận hệ thống, nếu nó có thể đem con gái bọn họ lưu lại, vì cái gì sẽ không thể đem Mộc Nhã lưu lại, đến cuối cùng cuối cùng cô thậm chí ngay cả một câu tạm biệt cũng không thể nói. Nếu có thể cho cô vài giây thời gian, cô sẽ nói cho Minh Sanh: Em yêu anh, A Sanh, hãy sống thật tốt.

Thầy thuốc vừa tuyên bố việc cứu giúp Mộc Nhã không có hiệu quả, Minh Sanh thiếu chút nữa không đứng được, nếu không được Lôi Gia Hãn đỡ.

Minh Sanh giãy khỏi cánh tay của Lôi Gia Hãn, từng bước một nặng nề đi tới trước giường Mộc Nhã giải phẫu. Anh lấy tay nhẹ nhàng vỗ về người yêu đã muốn rời đi, trong lòng sớm đau đến không thể hô hấp. A Nhã, em đã hứa với anh, chúng ta sẽ gần nhau cả đời, sao em lại có thể nuốt lời, chỉ để lại anh cùng con gái chúng ta ở trên đời. A Nhã, em trở về được không? Nếu là anh làm gì không tốt mới khiến cho em rời đi, anh nhất định sẽ sửa, chỉ cần em trở về, chỉ cần em trở về thôi, em muốn gì anh đều đồng ý. Em đã nói sẽ không rời đi mà, em còn nói qua chờ bảo bối sinh ra, chúng ta phải nàng dạy nàng, khiến nàng trở thành đứa bé hạnh phúc nhất trên đời này, em còn nhớ rõ sao? A Nhã……

Minh Sanh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng sớm lạnh lẽo của Mộc Nhã, thật lâu sau mới buông ra.”A Nhã, trở về, cầu em trở về……”

“Không cần đi qua.” Lôi Gia Hãn thấy một màn như vậy, tâm như đao cát, cậu muốn làm chút gì, lại bị người cũng không kém phần đau khổ Trương Đình Minh kéo lại. Rõ ràng tiến phòng giải phẫu còn tốt, vì cái gì trong nháy mắt mà người đã không còn? Phía trước mỗi lần sản kiểm thầy thuốc cũng không có nói cái gì a? Vì cái gì?

Một giọt nước mắt từ mắt Minh Sanh rơi xuống giường, càng nhiều càng nhiều nước mắt rơi xuống.

Một ngày, Minh Sanh đã muốn canh giữ ở bên người Mộc Nhã một ngày, mặc cho ai nói cũng không động đậy, thậm chí cơm cũng không ăn nước cũng không uống. Lúc bắt đầu anh còn có thể rơi lệ, hiện tại ngay cả lệ cũng không rơi được, dù người khác gọi anh anh cũng không đáp, Minh Sanh như vậy khiến người ta rất đau lòng.

Trương Đình Minh biết không thể vẫn tiếp tục như vậy, nếu còn như vậy thì người dù kiên cường đến mấy cũng sẽ sụp đổ.

Mộc Nhã đã đi rồi, nhưng lưu lại kết tinh tình yêu của hai người, đây là Trương Đình Minh lợi thế, anh phải phụ trách cho tính mạng của Minh Sanh, không thể cứ để cậu ta cứ như vậy tiếp tục suy sụp, anh tin tưởng Mộc Nhã cũng nghĩ như vậy. Cũng may đứa nhỏ thực khỏe mạnh, được thầy thuốc đồng ý, Trương Đình Minh đem đứa nhỏ nhét vào trong tay Minh Sanh, cái gì cũng không nói.

Minh Sanh nhìn đứa bé hồng hồng trong tay, trái tim vốn đã chết lặng nay lại bắt đầu đau đớn.

Anh hiểu được — Mộc Nhã đi rồi, đi rất nhẹ nhàng, sẽ không trở về nữa rồi.

“Đình Minh, em nợ A Nhã một hôn lễ.” Ôm đứa nhỏ đi ra, thân thể Minh Sanh rõ ràng thật suy yếu, nhưng anh vẫn kiên cường chống cự, dù Trương Đình Minh có nói thế nào. Mặc kệ thế nào, anh đều muốn tổ chức cho A Nhã một hồi hôn lễ long trọng, độc nhất vô nhị.