Nhóc Lười, Tôi Yêu Em

Chương 50



Khi yêu ai đó đừng viết tên họ vào hình trái tim.

Mà hãy viết nó vào một vòng tròn…

Vì vòng tròn không có điểm đầu cũng chẳng có điểm cuối.

Bạn không biết tình yêu bắt đầu khi nào.

Và tốt nhất là không nên có điểm kết thúc …

Đang ngồi trên phòng chơi Gunny say sưa thì Hoạ Mi như chợt nhớ ra điều gì khi nhìn thấy hàng chữ chúc mừng sinh nhật của một người chơi loa lớn trên sever gửi tặng một người vợ ảo trong game, nhỏ vội out game lật đật chạy xuống tìm Nhật Duy nói chuyện. Lúc này Nhật Duy đã nấu cơm xong đang chuẩn bị dọn ra bàn ăn nhìn thấy Hoạ Mi tới gần với vẻ mặt kỳ lạ nhưng hắn vẫn tỏ vẻ tỉnh bơ vẫn tiếp tục công việc của mình, đồng hồ điểm 8h tối.

-Này - Hoạ Mi gọi to

-…

Nhật Duy vẫn giả vờ tỉnh bơ không nghe thấy, chẳng thèm liếc nhìn nhỏ cũng như lên tiếng, khiến Hoạ Mi rất bực bội đành phải gọi tên hắn dù chẳng thích tẹo nào. Hừ

-Nhật Duy, tôi có chuyện muốn nói với anh – Hoạ Mi lớn tiếng gọi to hơn, ánh mắt oán giận.

-Sao? – Lúc này Nhật Duy mới đưa mắt liếc nhìn nhỏ, lạnh lùng hỏi

-Tôi có ý tưởng này rất hay muốn anh cùng hợp tác thực hiện. – Hoạ Mi ra vẻ bí mật

-…? – Nhật Duy nhìn Hoạ Mi khó hiểu không biết nhỏ lại định giở trò gì nữa, dạo này thấy nhỏ hay nổi điên bất thình lình lắm.

Hoạ Mi lén đưa mắt nhìn ra ngoài phòng khách chỗ Lệ Hoa đang ngồi xem phim hoạt hình, vừa tới gần chỗ Nhật Duy vẻ mặt mờ ám.

-Cúi đầu xuống, ghé tai lại đây. – Hoạ Mi nói nhỏ ra hiệu

-Cô định làm trò gì? – Nhật Duy nhíu mày dò xét

-Haiz, thì anh cứ làm theo lời tôi đi là biết liền. – Hoạ Mi mỉm cười gian xảo.

Chẳng biết nhỏ định giở trò gì, thôi thì cứ làm theo ý nhỏ thử xem sao? Khi thấy Nhật Duy cúi đầu, Hoạ Mi nhanh chóng kiễng chân nói nhỏ vào tai hắn điều gì đó, nghe xong hắn liền nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt sửng sốt.

-Bây giờ mới làm liệu có kịp không?

-Yên tâm đi, mới có hơn 8h tối thôi còn sớm chán. – Hoạ Mi cười đắc ý.

-Thôi được rồi, thử thực hiện ý tưởng đó của cô xem sao. – Nhìn vẻ mặt tự tin của Hoạ Mi Nhật Duy đành phải đồng ý.

Chẳng biết hai người này định làm gì, chỉ thấy Nhật Duy dặn dò Lệ Hoa vài câu gì đó, sau đó lôi xe máy ra chở Hoạ Mi phòng vù ra phố chả kịp ăn cơm luôn.

Khoảng nửa tiếng sau Hoạ Mi chạy nhanh vào nhà nhìn Lệ Hoa mỉm cười.

-Em à, hôm nay chị với anh trai em có một điều bất ngờ muốn dành tặng em, thế nên bây giờ em chịu khó tạm lấy khăn bịp mắt một lúc nhé. – Hoạ Mi vừa nói vừa chìa ra một chiếc khăn màu đen nhỏ.

-Hai người định làm gi? – Lệ Hoa nghi ngờ

-Thì muốn tặng em một niềm vui bất ngờ thôi. Ngoan, mau nghe lời Hoạ Mi buộc khăn bịp mắt lại đi. – Nhật Duy nhìn Lệ Hoa dịu dàng.

-Được rồi, nhưng hai người phải nhanh nhanh lên đấy. – Thấy anh trai mình đã lên tiếng, Lệ Hoa cũng không muốn anh mình buồn đành ngoan ngoãn nghe lời.

Khoảng 20 phút sau.

-Bỏ khăn che mắt ra được rồi. – Hoạ Mi sau khi chuẩn bị xong xuôi liền nhanh tay gỡ khăn bịp mắt cho Lệ Hoa.

Lệ Hoa sau khi được gỡ bỏ khăn, mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn xung quanh phòng, phòng được trang trí bằng rất nhiều những quả bóng bay màu hồng, đỏ, dây nơ trang trí đủ màu sắc. Đặc biệt trước mặt cô bé hiện tại đang đặt một chiếc bánh gato xinh xắn bên trên có cắm 6 cây nến nhỏ đang cháy, nhìn rất lung linh, rực rỡ. Trên mặt bánh có ghi dòng chữ “Happy Birthday bé Lệ Hoa tròn 6 tuổi” được vẽ rất cầu kỳ, …

-Happy birthday Lệ Hoa! Chúc em sinh nhật vui vẻ, mãi luôn xinh đẹp, dễ thương nhé. – Hoạ Mi nhìn Lệ Hoa cười tươi chúc mừng sinh nhật cô bé

-Chúc em sinh nhật vui vẻ! – Nhật Duy nhìn em gái mình mỉm cười ấm áp

-A, cảm ơn hai người nhá, lần đầu tiên em được tổ chức một buổi sinh nhật hoành tráng như thế này, em thấy rất vui – Lệ Hoa xúc động.

-He he, tặng em món quà này, tuy nó chẳng đáng giá bao nhiêu nhưng nó là tấm lòng của chị em đừng chê cười nhé. – Hoạ Mi đưa tặng cô bé một hộp quà nhỏ có thắt nơ màu đỏ kèm theo một bó hoa tươi rất đẹp bên trên bó hoa có đặt một cái thiệp chúc.

-Cảm ơn chị, Hoạ Mi – Lần đầu tiên Lệ Hoa bắt đầu có chút cảm tình với Hoạ Mi, cô bé liền cảm ơn bằng tất cả sự chân thành. Từ nhỏ đến lớn anh trai vốn lạnh lùng cũng chẳng lãng mạn nên chỉ tặng quà cho cô bé thôi chứ chưa bao giờ cô bé được tổ chức một buổi sinh nhật ấm cúng như thế này. Tất cả cũng là nhờ có Hoạ Mi…

-À, em mau thổi tắt nến đi, rồi nhớ nhắm mắt chắp tay ước một điều nhé.

Căn phòng trở lên tối đen như mực, chỉ còn ánh sáng le lói từ mấy cây nến soi sáng khắp căn phòng, đủ để nhìn rõ mặt từng người. Hoạ Mi thì cảm thấy rất vui sướng hài lòng với ý tưởng của mình, Nhật Duy mỉm cười ấm áp, Lệ Hoa ánh mắt sáng long lanh, cười ngọt ngào chuẩn bị thổi nến ước một điều.

Thời gian như ngừng trôi, im lặng đến mức ngay cả chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy. Lệ Hoa ước xong liền thổi vù một cái tắt hết cả 6 cây nến, cô bé liếc nhìn Hoạ Mi rồi Nhật Duy mỉm cười tươi như hoa, rực rỡ như ánh mặt trời…

“Bụp…bụp…bụp”

Đúng lúc Lệ Hoa vừa thổi tắt nến xong, đèn lại được bật lên, Hoạ Mi liền cầm cái ống tròn dài màu da cam mở nắp từ trong ống tròn ấy tung ra một đống giấy li ti đủ màu sắc rơi lả tả từ trên cao xuống nhìn như pháo hoa. Đầu tóc Hoạ Mi, Lệ Hoa, Nhật Duy ai nấy đều dính đầy những mảnh giấy li ti trông rất buồn cười.

-Lệ Hoa à, em vừa ước điều gì thế, bật mí cho chị biết được không? – Hoạ Mi cười sáng lạn nhìn Lệ Hoa đang lấy tay xua những mảnh giấy còn dính trên đầu xuống hỏi

-Hi hi, em không nói đâu? Nói ra để điều ước mất linh à – Lệ Hoa cười gian

-Thật không chịu nói hả? – Hoạ Mi liền đưa tay cù vào sườn cô bé khiến Lệ Hoa cười nắc lẻ

-Muốn em nói cũng được thôi, nói xong đừng có đánh em nhá – Lệ Hoa vừa cười vừa cố trốn tránh.

-Ok, nói nhanh đi em, nếu không đừng trách chị không nương tay. Ka ka – Hoa Mi nhìn Lệ Hoa cười đe doạ đưa tay ra chuẩn bị cù tiếp

-Hắc, thực ra em chỉ ước anh trai em mau sớm có người yêu thôi. – Lệ Hoa nhìn anh trai mình cười ẩn ý.

-Oh – Hoạ Mi tỏ vẻ kinh ngạc liếc nhìn về phía Nhật Duy.

-Thế mà chị cứ tưởng anh trai em có người yêu rồi cơ?

-Ha ha, có rồi em đã mừng, hi hi, chị muốn em mai mối cho không?

-He he, thôi chị không dám với cao đâu, ngã đau không gãy chân thì cũng chết người tới lúc đó ai sẽ thương xót chị đây – Hoạ Mi lè lưỡi

-Thôi hai người đừng chém gió nữa, mau cắt bánh ăn đi. – Nhật Duy đỏ mặt cúi xuống cắt bánh cố tình đánh trống lảng.

-Ôi, không ngờ anh trai em cũng biết xấu hổ cơ đấy. Ha ha

-…

Từ buổi sinh nhật này trở đi, Lệ Hoa đã thay đổi thái độ của mình đối với Hoạ Mi, yêu quý hơn, quyến luyến hơn. Và dần đã coi Hoạ Mi như chị dâu tương lai thật sự rồi.

Đôi khi chỉ những việc làm nhỏ bé, nhưng chứa đựng đầy tình cảm yêu thương, tất cả đều xuất phát từ trái tim sẽ dễ dàng thay đổi thái độ của một ai đó. Khiến người ta từ ghét mình chuyển sang có cảm tình tốt hơn một chút, người ta đã quý mến mình sẽ càng quý mến nhiều hơn…

Một hôm đang trên đường đi học về, Hoạ Mi chợt gặp một người phụ nữ có thai đang vất vả đi bộ dưới trời nắng gắt, khuôn mặt toát mồ hôi, dáng vẻ mệt mỏi. Đường vắng vẻ thỉnh thoảng có vài chiếc xe máy lướt qua rất nhanh chẳng có ai dừng lại có ý muốn giúp đỡ người phụ nữ đang mang thai đây.

-Em ơi làm ơn chở chị về cùng một đoạn được không? – Thấy Hoạ Mi đạp xe cùng chiều đi tới gần chị ta liền mở lời nhờ giúp đỡ.

-Cũng được, nhưng nhà chị ở đâu ạ? – Hoạ Mi dừng xe

-Ở khu chung cư Cao Minh – Chị ta khó nhọc trả lời, chắc là vừa phải đi bộ một quãng đường xa lắm

-Chị lên xe đi. – Hoạ Mi cảm thấy cũng không xa lắm liền nhận lời chở chị ta về.

-Sao chị lại đi bộ thế? Người nhà chị đâu? – Vừa chở Hoạ Mi vừa hỏi chuyện.

-Haiz, chị bán quần áo online qua mạng em ak, vừa rồi chị đi taxi đem hàng cho khách hàng xong thì cũng đã 12h trưa. Đi ra đường lớn còn đang loay hoay mở túi lôi điện thoại ra gọi taxi thì chị đã bị hai thằng lưu manh đi xe máy ngang qua giật phát rồi bỏ chạy luôn. Vừa mất tiền vừa mất điện thoại chị không biết làm sao để về nhà được nữa, đi bộ suốt quãng đường vừa rồi chị liên tục nhờ người ta cho quá giang nhưng họ bận bịu công việc nên cũng chẳng có ai muốn giúp đỡ chị. Họ cứ thế phóng vụt đi luôn… - Chị ta nói như muốn khóc.

-May mà gặp được em, không thì chị cũng chẳng biết đến bao giờ mình mới bò được về đến nhà nữa. Cảm ơn em nhiều lắm, em thật tốt bụng – Chị ta xúc động vội cảm ơn rối rít.

-Con người ta giờ sống thật vô cảm, đi xe buýt còn chẳng chịu nhường ghế cho người già, phụ nữ mang thai, trẻ em, người tàn tật nữa là nói chi đến việc cho người đi bộ quá giang. – Hoạ Mi ngao ngán lắc đầu.

-Uh, em nói đúng lắm. Hôm nọ chị đi khám thai ở bệnh viện có mấy cái chỗ ngồi ở ngoài hành lang đến muộn người ta ngồi hết mất rồi, chị phải đứng suốt chẳng ai có lòng muốn nhường cả. Một cô ý tá đi ngang qua bảo một cái anh chàng trạc ngoài 25 tuổi đang ngồi trên ghế chơi điện tử trên điện thoại nhường ghế cho chị. Thì anh ta trợn mắt nói “Tại sao phải nhường, ai ngồi trước thì là chỗ của người đó”. Nghe xong chị thấy buồn quá, mà không phải có mình chị đâu mấy người nữa bụng to 6, 7 tháng mà vẫn còn phải đứng nữa là…- Chị ta kể giọng buồn hiu.

-Ý thức rõ kém, mà thôi càng nói càng thấy ngán ngẩm. Mà chị tên gì ạ? – Hoạ Mi chán không buồn nói cái chuyện đó nữa, liền chuyển chủ đề.

-Băng Hạ, còn em? – Băng Hạ từ tốn trả lời

-Tên hay quá, em là Hoạ Mi, à, mà chị mang thai được mấy tháng rồi? – Hoạ Mi cười nhẹ

-5 tháng rồi.

-Oh, còn 4 tháng nữa là sinh rồi còn gì? Mà chồng chị đang làm gì ạ?

-Chị là mẹ đơn thân em à – Băng Hạ xót xa

-Da?

-Mẹ đơn thân tức là không có chồng mà vẫn có con ý, tự sinh con, và tự nuôi con một mình, em hiểu không? - Băng Hạ giọng cay đắng, khoé mi rưng rưng

-…