Nhóc Lười, Tôi Yêu Em

Chương 40



Đợi chờ là hạnh phúc...

...Hay chỉ là kết thúc của niềm tin!!

Đến với nhau là cả một đoạn đường dài vất vả...

Vậy mà chỉ cần lùi một bước, quay lưng lại...đã trở thành người xa lạ...

Quan trọng đến mấy...cứ cách xa...là lại trở thành xa lạ...như chưa từng quen biết...

Yêu thương mấy...cứ im lặng rồi cũng sẽ trở thành nhạt nhòa...!!

Sáng hôm sau Hoạ Mi đang ôm gối bông ngủ ngon lành thì nghe thấy tiếng Nhật Duy gọi dậy ăn sáng, bình thường hắn ta có thèm quan tâm tới bất kỳ ai bao giờ đâu nhi? Lạnh lùng và băng giá chẳng bao giờ coi trọng bất kỳ cô gái nào vậy mà bất ngờ lại thay đổi 180 độ đối xử với Hoạ Mi rất ân cần, dịu dàng mặc dù vẫn còn giữ vẻ ngoài lạnh băng (Chắc mọi người thắc mắc lắm phải không? Đợi đọc ngoại truyện sẽ rõ thôi).

- Muộn học rồi cô có dậy nhanh lên ăn sáng rồi đi học không ha? – Nhật Duy đứng ngoài gõ cửa, quát tháo om sòm.

- Im để người ta ngủ tý đã. – Hoạ Mi theo bản năng cựa mình mở mắt ra lại nhắm tiếp lười biếng không chịu dậy?

- Cô định tự dậy hay để tôi phá cửa vào gọi dậy? – giọng lạnh băng, đe doạ.

- Hả? – Hoạ Mi giật mình kinh hãi mở to mắt chợt nhận ra hình như người gọi mình dậy chẳng phải chính là tên biến thái Nhật Duy sống cùng nhà, tàn nhẫn, máu lanh đó sao? Trời ơi, hôm nay hắn tự dưng hảo tâm đánh thức mình dậy có lẽ ngày mai mặt trời sẽ mọc đằng tây mất.

- Dậy chưa?

- Ơ đợi tý, ra liền. – Hoạ Mi hoảng hốt vội nhảy ngay xuống giường, mở cửa thật nhanh. Tên dở hơi này tự nhiên thay đổi thái độ mình càng phải cẩn thận hơn mới được, không biết hắn lại đang có âm mưu gì để “chơi” mình nữa đây. Nguy hiểm vãi @_@

- Thời tiết hôm nay có tuyết rơi hả? Sao anh lại tốt bụng đánh thức tôi dậy thế? – Hoạ Mi mỉm cười ngọt ngào, vẻ cảnh giác nhìn Nhật Duy hỏi.

Nhật Duy đứng im lặng không nói gì chỉ lướt nhìn Hoạ Mi từ đầu xuống chân, vẻ mặt không biết là đang vui hay đang buồn nữa nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy hai bên má hắn có một đám mây hồng hồng.

- Mau ra ăn sáng. – Hắn lạnh nhạt phán một câu rồi quay người bỏ đi

Còn Hoạ Mi thì đứng ngẩn ngơ, trông bộ dạng mình kỳ quái lắm sao mà hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt thâm sâu khó dò như vậy nhi? Mà ăn còn làm cả bữa sáng cho mình ăn luôn nữa sao? Ở cùng với nhau suốt nửa tháng số lần thấy hắn xuất hiện ở nhà chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà…chắc tên dở hơi biết bơi này uống lộn thuốc con mẹ nó rồi, phải cẩn thận hơn mới được.

- Hoạ Mi vừa bước vào phòng ăn thì nhìn thấy Lệ Hoa cũng đã ngồi ăn sáng ngon lành từ lâu rồi, đang uống dở cốc sữa.

Nhìn thấy nó máu trong người nhỏ lại muốn sôi sùng sục, tức giận muốn bốc khói nhất là khi nhớ lại cái vụ ma quỷ trong nhà vệ sinh đêm qua. Mẹ nó chứ, lợi dụng lúc mình đang ngủ say nó lẻn vào phòng cầm bút màu vẽ nhằng nhịt lên khuôn mặt dễ thương của mình, bỗng chốc biến mình thành một con ma nữ kinh dị bản thân mình cũng còn thấy khiếp sợ may chưa lên cơn đau tim mà chết đột tử. Lau chùi mãi mới sạch, rát hết cả da thịt, thù này không trả mình thề không phải người…Hừ. (chết cười đoạn này^^!)

- Cô…mau vào ăn đi còn đứng đó nhìn ngắm cái gì? – Nhật Duy vừa nhìn thấy Hoạ Mi liền cảm thấy bối rối, gượng gạo hỏi.

- Biết rồi, không cần anh phải nhắc nhở tôi đói tự khắc sẽ ăn. – Hoạ Mi cáu kỉnh, ánh mắt giận dữ nhìn Lệ Hoa chằm chằm

Lệ Hoa quay người lại đằng sau thấy Hoạ Mi đang nhìn mình bằng ánh mắt căm hận bốc lửa, như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống mình ngay ý chợt cảm thấy rùng mình sợ hãi, lạnh người. Chưa bao giờ cô bé nhìn thấy ánh mắt ai tức giận lại đáng sợ như vậy, đang định mở miệng nói gì đó chợt Lệ Hoa lại chuyển sang vẻ mặt tò mò nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt khó hiểu.

- Chị cứ thế mặc áo ngủ ra ăn sáng sao? – Lệ Hoa chỉ chỉ vào cái áo ngủ màu trắng mỏng có hình chú gấu kitty phía trước ngực.

- Thì sao? – Hoạ Mi bực bội đi thẳng vào ghế ngồi ăn sáng không thèm liếc nhìn Lệ Hoa lấy một cái.

- Nhưng…sao đằng sau cái quần màu trắng của chị lại có vệt gì đo đỏ thế kia? – Lệ Hoa còn khá ngây thơ nên nhìn Hoạ Mi ngơ ngác hỏi.

- Sao?

Hoạ Mi hét to, bật dậy như cái lò xo, vẻ mặt biến đổi liên tục hết trắng lại xanh rồi cuối cùng là một màu hồng. Nhìn sang Nhật Duy thì thấy hắn ta cúi mặt thản nhiên ăn suất bánh mỳ kẹp thịt của mình, giả vờ tỉnh bơ với mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Hoạ Mi nuốt nước bọt phi nhanh vào nhà vệ sinh nhanh hơn cả một cơn gió lốc

- Anh nè, chị ta lại lên cơn điên gì nữa thế? – Lệ Hoa mắt chữ O, mồm chữ A vẻ mặt vô cùng kinh ngạc cô bé thật không hiểu bà chị thần kinh không được bình thường này lại bị làm sao nữa. Thật hết thuốc chữa rồi ^~^

- Anh cũng không biết, nhưng đợi đến lúc em lớn lên tý nữa chắc sẽ biết thôi. Mau ăn đi còn đi học – Nhật Duy mỉm cười xoa đầu Lệ Hoa.

- Dạ, - Lệ Hoa ngoan ngoãn nghe lời, cười tươi như hoa.

Hoạ Mi đến lớp mang một vẻ mặt không biết dùng từ ngữ nào diễn tả cho đủ, từ ngày ở chung với anh em Nhật Duy nhỏ sắp phát điên đến nơi rồi. Cứ tình hình này không sớm thì muộn nhỏ cũng phải vào bệnh viện tâm thần điều trị mất…hic, có ai xui xẻo như ta không?

- Có chuyện gì khiến cưng không vui thế? Có phải bị tên biến thái kia giở trò gì quá đáng rồi không? – Thuỷ Tiên ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của Hoạ Mi không khỏi lo lắng

- Thôi, xin mày đừng nhắc đến hắn ta nữa được không? Không tao lại phát điên lên mất – Hoạ Mi nhăn nhó

- Thì có chuyện gì phải kể ra biết đâu tao giúp đỡ được gì thì sao, chứ cứ giữ trong lòng dễ sinh bệnh lắm, mà lại mau già nữa chứ - Thuỷ Tiên mỉm cười, đưa ra trước mặt nhỏ một cây kẹo mút.

- Uh, thì…

- Hi, chúc mọi người buổi sáng tốt lành, Mi ăn sáng chưa đi xuống căng tin mua đồ ăn sáng cùng Trung đi. – Hoạ Mi đang định nói gì đó thì cậu bạn Trung không biết từ đâu xuất hiện, nhìn nhỏ mỉm cười tươi rói, gạ gẫm.

- Đúng đó mau xuống căng tin mua đồ ăn sáng đi, tiện thể tao cũng muốn mua mấy thứ đồ ăn vặt cắn tạm cho đỡ buồn. – Chưa kịp để Hoạ Mi phản ứng, Thuỷ Tiên đã trả lời thay còn nháy mắt với nhỏ nữa chứ.

- Oh, vậy cũng được tụi mình mau đi thôi. – Mặc dù không thích đi lắm đâu, nhưng Trung đã nhiệt tình như vậy chả nhẽ lại từ chối, hơn nữa ra ngoài đi dạo một lát có lẽ tâm trạng nhỏ sẽ khá hơn chăng.

Cả bọn 3 đứa đang từ tầng ba đi xuống căng tin đang nói chuyện rất rôm rả thì thấy học sinh ở tất cả các lớp trong trường đổ xô ra cửa chen chúc nhau lao xuống dưới sân trường, nhất là các cô bạn nữ sinh. Có chuyện gì thế?

- Này bạn, cho mình hỏi chút, sao tất cả mọi người nhất là các bạn nữ lại lao xuống sân trường đông vậy? – Hoạ Mi tò mò vội túm lấy một cô bạn chạy qua hỏi han.

- Bạn chưa biết gì sao? Hoàng tử đẹp trai, học giỏi, tài năng từ trường Galaxy mới chính thức chuyển sang trường mình sáng hôm nay sao? – Nói xong không kịp để Hoạ Mi hỏi gì thêm cô bạn đó đã vội vùng chạy.

- Mau chúng ta cũng cùng xuống xem đi? Xem anh chàng đó đẹp trai đến mức nào mà khiến tụi con gái trường mình điên đảo đến thế - Hoạ Mi vừa nói vừa chạy thật nhanh xuống cổng trường.

Vừa đi tới gần cổng trường, Mi, Trung, Thuỷ Tiên vẻ mặt ba người đều hết sức sửng sốt, kinh ngạc. Chưa bao giờ trường Thục Khuê lại đông vui náo nhiệt đến như vậy, các học sinh trong trường nhất là các bạn nữ sinh người cầm hoa, người cầm hộp quà được buộc nơ trang trí rất đẹp đang chen chúc nhau ở cổng trường. Ai cũng muốn mình là người đầu tiên được nhìn thấy dung nhan “hoàng tử đẹp trai”, người đầu tiên được tặng quà. Ồn ào, náo nhiệt hơn cả lễ hội. Cảnh tượng hoành tráng thật khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tỵ…

Tách đám đông đang chen chúc nhau mở rộng một lối đi là một chiếc xe Lamborghini màu vàng chói, nhìn rất sang trọng và đắt tiền từ từ tiến sâu vào bên trong sân trường. Từ trong xe có 4 người đàn ông mặc áo vest đen chắc là vệ sĩ bước ra xua đám đông tránh xa, một người đàn ông cúi người mở cửa xe cung kính mời chủ nhân ở trong xe bước ra.

Chủ nhân chiếc xe khẽ gật đầu, chầm chậm ra khỏi xe, khiến tất cả đám đông xung quanh lại có dịp reo hò ầm ĩ phải trầm trồ kinh ngạc trước vẻ đẹp rực rỡ, dịu nhẹ hiền hoà như ánh trăng của người con trai ấy. Một thân hình to lớn, vạm vỡ cao ít nhất mét tám, khuôn mặt đẹp hoàn hảo, da trắng hồng mịn màng như tuyết, đôi mắt màu xanh da trời trong suốt như pha lê, lông mi dài cuốn hút, sống mũi cao, mái tóc đen mượt, đôi môi mềm mại như cánh hoa đào …(Đây là “hoàng tử lạnh lùng” giả mạo tình cờ gặp gỡ Hoạ Mi trong một lần cô nàng chẳng may hất cốc coca vào thẳng mặt anh ta và còn bị Hoạ Mi cho ăn tát nữa, được miêu tả rất chi tiết có gì mọi người đọc lại để nhớ rõ hơn nhé ^~^, Nhật Duy là “hoàng tử lạnh lùng” thực sự và có vẻ đẹp lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm ^^!)

- Woa, trời ạ sao trên đời này lại có người con trai đẹp đến như vậy nhi?

- Phải gọi là đẹp mê hồn luôn…

- Không biết anh ấy tên là gì nhi? Đi xe loại sang đắt tiền thế này chắc nhà phải giàu có lắm nhi?

- Tại sao đang ở trường quý tộc Galaxy lại tự nhiên chuyển sang trường mình học thế nhi?

- Mà có ai biết anh ấy sẽ vào học ở lớp nào không?

- …

Các nữ sinh càng điên đảo đắm say hơn nhất là khi anh ta nở một nụ cười ấm áp như gió xuân gửi tới tất cả những cô gái đang có mặt tại đó thay cho lời chào, các cô bắt đầu lại chen chúc nhau cố gắng làm sao tới thật gần anh ta để tặng hoa, tặng quà.

- Anh ơi anh tên gì thế?

- Anh chàng đẹp trai, hoa hồng nhung này là do em mới mua đó anh mau nhận đi.

- Ui, nhận hoa, quà của em trước đi.

- …

Nhìn cảnh tượng các nữ sinh trong trường vây quanh tranh nhau tặng hoa, quà cho anh ta. Hoạ Mi liếc mắt nhìn sang Thuỷ Tiên

- Mày còn nhớ cái anh chàng bị tao hất nhầm cốc coca vào mặt lần trước không? – Hoa Mi cắn móng tay bực bội hỏi.

- Còn nhớ chứ sao không? Đó chính là “Hoàng tử lạnh lùng” của trường Galaxy đó, các học sinh của trường khác không phải ai cũng có diễm phúc được biết đâu? – Thuỷ Tiên trầm mặc nói.

- Sao mày biết? – Hoạ Mi nghi ngờ.

- Có gì không biết chứ, mày quên tao là ai sao? Đợt hè vừa rồi chẳng qua tao không thích thì vào trường Galaxy thôi chứ để vào được đó tao thừa sức.

- Uh nhưng mà liên quan gì đến chuyện mày biết anh ta?

- Mày gà vãi, gia đình tao có mối quan hệ làm ăn khá thân thiết với gia đình anh ta, cha tao vẫn nhắc tới hắn luôn. Tao từng có dịp theo cha tao đến nhà hắn dự tiệc gặp mặt hẳn hoi sao lại không biết chứ?

- Thế hắn có biết mày không?

- Đương nhiên, nếu không mày nghĩ cái vụ mày đâm xe vào hắn ở cầu Thanh Diệp, hắn lại dễ dàng nghe lời tao đưa mày vào bệnh viện điều trị thế à. Đừng có nằm mơ giữa ban ngày – Thuỷ Tiên liếc nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt khinh bỉ.

- Thế tại sao hắn ta lại chuyển sang trường mình học nhi? – Hoạ Mi thắc mắc.

- Ai biết, nhất định sẽ không đơn giản như những gì chúng ta đang trông thấy đâu. – Thuỷ Tiên ánh mắt nhìn xa xăm

- Này, đợi đã hai người quen biết anh chàng đó à – Trung đứng nghe hai người nói chuyện chả hiểu gì cả không cam chịu bị bỏ rơi vội hỏi.

- Tình cờ gặp gỡ, không quen cũng chẳng thân – Hoạ Mi nhìn về phía đám đông trả lời, chợt có linh cảm bất an rất lo lắng không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đây?

- …

Từ chương này trở đi rắc rối, phiền phức sẽ xuất hiện ngày càng nhiều, không biết Hoạ Mi có đủ can đảm để vượt qua không?