Nhóc Hãy Đợi Anh

Chương 1



Trường trung học Trung Văn là một trong những trường cấp 3 trọng điểm củathành phố A. Hôm nay là ngày hội của các nhà giáo và cũng là ngày trường Trung Văn chọn làm ngày kỷ niện 30 năm thành lập trường.

Khungcảnh ngôi trường hôm nay thật đông vui , náo nhiệt hơn hẳn mọi năm. Cõlẽ là ngày kỷ niệm tròn 30 năm nên những thế hệ cựu học sinh đi trướckhông muốn bỏ lỡ để tụ hội.

Trên sân trường được trang hoàng rựcrỡ bằng cờ và hoa. Rất nhiều lẵng hoa chúc mừng được xếp thẳng hàng ởhai bên bục sân khấu. Đám học sinh nam đồng phục áo trắng quần đenchỉnh tề , đám học sinh nữ thướt tha trong tà áo dài trắng tinh khôi.Các lớp được ngồi ngay ngắn quy củ theo hàng lối, màu áo như những cánhbướm dợp trắng sân trường.

Những tốp cựu học sinh đang tụ họpthành từng nhóm hàn huyên. Có già, có trẻ nhưng ai nấy trên mặt đều lộnét hân hoan. Những người già dường như muốn như được là đám học sinh áo trắng kia quay lại thưở cắp sách. Đám học sinh non trẻ kia lại ước aobao giờ mình lại được như bọn họ không còn phải đeo đám sách vở đứng đóthật oai nghiêm trưởng thành.

Triệu Khôi Nguyên cũng là một học sinh của ngôi trường này cách đây 6 năm trước. Nhìn nét mặt của đámthanh niên mới lớn anh lại hồi tưởng đến những tháng ngày năm ấy. Khóanăm đó anh và Trần Vũ Thanh là một cặp bài trùng nổi tiếng khắp trường,hai tên làm mưa làm gió, gây đủ trò tai quái nhưng vẫn được thầy cô cưng hiều và bạn bè vị nể vì thành tích học tập xuất sắc của mình. Nhớ ngàynào hai tên nhóc còn vẽ ra viễn cảnh mai này trở thành nhà Toán học nổitiếng có được giải Noben. Hiện tại thì cuộc sống đã rẽ sự nghiệp của họsang hai hướng khác nhau. Anh vẫn tiếp tục con đường học vấn, sang nămanh tiếp tục sang Mỹ học MBA. còn tên Vũ Thanh kia lại học sư phạm, bâygiờ lại được quay lại đây giảng dạy trên chính ngôi trường này.

Tiếng trống nổi lên dường như cắt đứt dòng hồi tưởng của anh và mọi người,tiếng trống như thúc dục lôi kéo tất cả quay lại sân chính. Các cựu họcsinh được bố trí ghế ngồi xung quanh vây lấy đám học sinh áo trắng ởgiữa.

Là buổi lễ lớn nên ban giám hiệu nhà trường đã tổ chức hếthoành tráng với nhiều tiết mục văn nghệ đặc sắc. Riêng màn phát biểu khá dài của thầy hiệu trưởng khiến cho đám học sinh có vẻ chán ngán, có đứa muốn ngủ gật. Đến khi thầy hiệu trưởng chuyển bài diễn văn cho một cựuhọc sinh xuất sắc và bây giờ lại về đây làm công tác giảng dạy thì sântrường bỗng lao xao hẳn lên.

Vũ Thanh bước lên phát biểu khiếncho đám học sinh nổi lên tiếng hò hoét, huýt sáo ầm ĩ. Chúng phấn khích khi biết khi thầy giáo dạy Vật lý đẹp trai trẻ tuổi kia lại là đàn anhcủa chúng. Đám nữ sinh bày tỏ ánh mắt ngưỡng mộ với người đứng trên khán đài kia một cách lộ liễu.

Màn phát biểu nào chẳng như nhau nhưng có khác là người đang diễn thuyết kia lại quá đẹp trai và hấp dẫn . Cho dù bài phát biểu có buồn tẻ đến đâu thì đám nữ sinh kia cũng nuốt lấytừng lời. Nhìn thấy nhiệt huyết của lũ trẻ mà lớp cựu học sinh lớn tuổicảm thấy tiếc nuối cho thời thanh xuân đã qua.

Kết thúc buổi lễkỷ niệm, đám học sinh tản mát rất nhanh, chỉ còn lại tùng tốp cựu họcsinh còn lưu luyến chưa rời. Lớp của Khôi Nguyên tam muộn nhất vì họcòn giúp Vũ Thanh dọn dẹp sân khấu. Mọi người quyết định dọn xong kéonhau đi nhậu vì lâu lắm rồi mọi người không tụ họp đông như vậy.

Lớp khá đông nên để thuận tiện mọi người đều gửi xe lại trường và kéo đếnmột nhà hàng gần đó. Đã là buổi trưa nên ai đấy đều cảm thấy đói. Thứcăn được mang lên nhanh chóng và tiếng chạm cốc vang lên cành cạch.

Vũ Thanh và Khôi Nguyên từ lúc đi học đến giờ vẫn luôn gắn bó, tình bạncủa hai tên này khiến nhiều người gưỡng mộ. Hai tên này rất được cácbạn nữ ưu ái, có nhiều cô nàng cùng lớp đến giờ vẫn thầm thương trộmnhớ. Tình cảm năm xưa đã không thể tiến tới nên bây giờ các cô cũng chỉcó thể ngưỡng mộ từ xa.

Trong căn phòng đông người, mùi bia rượu , mùi thuốc lá lẫn lộn khiến cho Khôi Nguyên cảm thấy thiếu khí. Sẵn việc giải quyết cái bụng đang tức anh ách, anh chuồn ra ngoài hít chút không khí. Tấp nước lên mặt cho bớt nóng, anh ghé sát cửa sổ châm điếu thuốc, làn gió mát từ ngoài thổi vào khiến anh dễ chịu, anh đưa đôi mắt mônglung theo làn khói thuốc.