Nhóc Con Dễ Thương ! Em Là Của Tôi

Chương 28



Mơ hồ. Tôi gần như lịm đi trong vòng tay của Thiên Ân. Hắn bế tôi ra khỏi cái nơi đáng sợ đó, bỏ lại sau lưng là sự tức giận của Maria, và tôi loáng thoáng nghe được câu cuối cô ta nói.

- Thiên Ân, anh là của tôi. Tuyệt đối tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu, Đinh Ngọc Thiên Hương.

Cùng với ánh mắt chất chứa hận thù và tiếng cười man rợ. Giờ, tôi đang yên vị trên giường bệnh. Tên điên Thiên Ân bị tôi sai đi mua đồ ăn rồi. Má bên trái của tôi đã được bác sĩ giỏi nhất băng bó. Đáng lẽ, tôi từ chối nhưng hắn ép quá nên đành đồng ý cho qua chuyện. 

Mà công nhận, chẳng có một chút đau đớn gì khi băng cả. Nhưng mà oa oa oa... mặt tôi bây giờ nhìn cứ làm sao ý, trông sờ sợ. Giống đầu gấu cực luôn. Còn một vấn đề đáng lo ngại. Vết thương này còn lâu nữa mới lành, thế thì tôi làm sao dám về nhà cơ chứ? 

Mẹ mà biết, chắc sẽ lo lắng, không khéo lại ảnh hưởng đến công việc thì chết, Tôi ngồi trầm ngâm suy nghĩ chẳng để ý có người bước vào. Thơm quá! Mùi cháo gà. Ở đâu? Ở đâu? Quay mặt lại, tôi nhìn tháy cái bản mặt siêu siêu đáng ghét của tên điên Thiên Ân. 

Cũng tại hắn mà tôi mới trở thành thế này. Tôi muốn đạp cho hắn bẹp dí, now - ngay bây giờ. Nhưng nể tỉnh hắn mua cháo gà nên tôi tạm tha chứ không giờ này hắn không còn ở đây rồi. Hơ... hơ... Ôi! Thức ăn yêu quí! Chị đến đây! Tôi nhảy xuống giường, giật phắt bát cháo trên hắn ăn lấy ăn để. Ngon quá! Kỉ lục. Vâng, chưa đầy 2 phút sau, bát cháo bóng loáng không còn gì bên trong. 

Tôi lấy giấy, lau miệng, tay còn lại xoa cái bụng no căng. Rầm... Suýt nữa, tôi đâm đầu xuống đất. Tên điên kia cứ ngồi nhìn tôi chằm chằm rồi tự dưng cười. Chẳng lẽ tại tôi không cho để phần đồ ăn nên hắn tức quá hóa điên à? (Ặc. Bà này ngây thơ quá) Cái điệu nhìn quái dị, tôi buộc phải cất tiếng vàng oanh.

- Này, anh sao vậy?

Im lặng. Tôi huơ huơ tay nhưng hắn vẫn ngồi im như tượng. Đúng là đồ dở hơi. Và thế là tôi đập cái bốp vào người hắn, hét.

- NÀYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY!

Hơ... hơ... Tự dưng hắn bật dậy, hốt hoảng, nói.

- Có chuyện gì vậy? Em thấy đau hả? Để tôi đi gọi bác sĩ.

Oh my god. Hắn nghĩ cái quái gì vậy? Định trù tôi chết chắc? Haizzzzzzz.... Chẳng biết nên làm gì với hắn nữa? Tôi thở hắt ra, lấy hết sức, phóng loa.

- STOP!

Tên điên Thiên Ân đứng im, quay lại như rô bốt. Nhìn hắn buồn cười quá đi mất, tôi hắng giọng.

- Tôi không bị sao hết. Chẳng qua tại anh cứ nhìn tôi nên đành phải làm cách đó thôi!

- Vậy hả?

- Ừ. Mà anh đã ăn gì chưa?

- Em quan tâm hả?

- Tôi chỉ muốn cảm ơn thôi. Đừng hiểu lầm.

- Ừ. Lúc nãy khi đi mua cháo cho em tôi đã ăn rồi.

Bỗng dưng, không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Chẳng còn một tiếng động. Đột nhiên, giọng hắn trầm xuống, sự đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt hoàn hảo.

- Về chuyện hôm nay, tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã để em tổn thương. Tôi nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.

Tôi nghe lầm chăng? Tim như lỡ một nhịp. Tôi xúc động vô cùng nhưng không bộc lộ ra ngoài, mỉm cười tinh nghịch.

- Lần này anh đã cứu tôi nên tôi tha cho đó. Chứ không thì đừng hòng nha. Và tất nhiên là không có lần sau rồi.

Hắn cũng bật cười, khẽ xoa đầu tôi như con cún. Oa oa oa. Lợi dụng vừa thôi nha. Mặt tôi nghiêm lại.

- Nhưng mà...

- Nhưng mà sao?

- Với một điều kiện.

- Được. Nếu em muốn thì 100 điều kiện cũng được.

- Anh phải cho tôi ở nhờ, OK?

Hắn tròn mắt nhìn tôi, mặt đần như phỗng, rồi hét lên.

- HẢAAAAAAAAAAAAAAAAA? Em... nói... gì... vậy?

- Cho. tôi. ở. nhờ. nha,

- Sặc. Sao tự dưng em lại đưa ra cái điều kiện quái dị vậy hả?

Tôi gãi gãi đầu, cười xòa.

- Cũng không có gì. Tại tôi sợ mẹ biết sẽ lo lắng. Lúc đầu, tôi định đến nhà Tiểu Ngọc cơ nhưng lại sợ nhỏ mách lẻo với mẹ. Nên sự lựa chọn cuối cùng là đến nhà anh thôi. Hơn một tuần. Thế nào? Anh có đồng ý không để tôi còn biết lối tìm người khác?

- Thôi được.

- Yeah!

Tôi nhảy cẫng lên mặc cho hắn nhắc là nguy hiểm. Thế là chẳng phải lo lắng nữa rồi. Nhưng mà... Haizzz. Tôi thấy sờ sợ. Số phận nó vậy rồi. Chấp nhận đi, Thiên Hương!

Theo như kế hoạch, tôi đã gọi điện nói dối mẹ là phải học ở nhà bạn mấy ngày nên không về được. Mẹ tôi đã tin và chấp nhận. Thiên Ân thì sai người đến lấy đồ đạc mang đến nhà hắn. Hoàn thành! Mọi thứ không nằm ngoài dự tính. Mẹ tôi không có một sự nghi ngờ nào! Mai tôi sẽ được xuất viện. 

Vui quá! Không bị giam cầm bởi nơi này nữa rồi. Tranh thủ thời gian, tôi đi dạo lòng vòng khu vườn sau bệnh viện. Một đám trẻ khoảng 6, 7 tuổi tung tăng chạy nhảy. Và tôi cũng gia nhập vào cũng chơi với bọn trẻ. Chúng đáng yêu lắm! Cuối cùng, mệt, mấy chị em ngồi xuống thở dốc. Dường như thời ấu thơ của tôi sống lại trong một khoảnh khắc. Bỗng chú nhóc tên Jun kéo tay tôi, cười, hỏi.

- Chị, chị đã có người yêu chưa ạ?

- Chưa. Nhưng sao em lại hỏi vậy?

- Thế thì tốt. Từ nay, chị là của em nga~.

HẢ? Nhóc Jun nói gì vậy nhỉ? Hơ... hơ... Chắc tôi nghe nhầm.

- Em đùa hả, Jun?

- Dạ, không. Em chấm chị rồi.

- Jun, em nói gì lạ vậy?

- Hì. Em quyết định rồi đó. Chị không thay đổi được đâu nha. Với lại khuôn mặt chị sắp lành đúng không? Em nhất định sẽ đến thăm chị. Mà nhà chị ở XXXYYY đúng không? Vậy nha. Em đi đây.

Đó là địa chỉ nhà hắn mà sao nhóc Jun lại biết cơ chứ? Tôi đang định nói thì chẳng thấy bóng dáng nhóc Jun đâu. Chỉ còn lại 4 đứa trẻ bên cạnh. Tôi chẳng thể hiểu nổi.

Ngày hôm sau.

Yeah! Tôi sắp xuất viện, không phải ở nơi ngột ngạt này nữa. Oa oa oa. Giớ mới nhớ, tôi không thể về ngôi nhà thân yêu được mà phải ở nhờ nhà tên đáng ghét Thiên Ân. Mà nhắc đến hắn tôi lại bực mình. Mới sáng sớm, hắn đã đến khua múa không cho ai ngủ, hớn ha hớn hở như trẻ con mới được cho kẹo đã thế lại còn cười - một nụ cười cực cực ki quái đản làm tôi rợn tóc gáy, da gà thay nhau nổi lên. 

Lúc đó, tôi đã nghĩ về nhà hắn ở nhờ có phải là quyết định đúng hay không? Tôi sợ có ngày sẽ phát điên khi ở ngôi nhà đó. Nhưng đâu còn cách nào khác, vì thế tôi đành hy sinh mà thôi. Vì đồ đạc không nhiều nên đúng mười lăm phút sau, tôi chào tạm biệt lũ trẻ rồi lên xe.

Bánh xe từ từ lăn, phóng đi. Tôi mở cửa kính, hít thở không khí trong lành của thiên nhiên, của đất trời. Bầu trời cao rộng. trong xanh, không một gợn sóng. Gió thổi, vờn tóc tôi một cách thích thú. Dù gì cũng đã cuối thu chuẩn bị sang đông, những chiếc lá vàng úa trên cây lần lượt rơi, vương trên người tôi. Tia nắng ban mai tinh nghịch nhảy nhót trên khuôn mặt hồng hồng. Phải chăng thiên nhiên đang mừng tôi an toàn trở về? Tôi mỉm cười, quay đầu lại phía sau. 

Tên đáng ghét kia đang cười, có một vầng hào quang tỏa sáng. Dường như hắn là một vị thiên sứ giáng xuống trần gian mang lại niềm vui, hạnh phúc ọi người. Tôi ngẩn người, mắt không dời cứ nhìn hắn như thế. Tim như lỡ một nhịp, mặt dần dần đỏ, tôi hắng giọng.

- Này, im lặng được không? Nụ cười quái đản quá!

Mặt tên đáng ghét sầm lại, sát khí bao phủ khắp chiếc xe. Tự dựng tôi thấy sờ sợ. Hắn lên tiếng, giọng có pha chút bất bình.

- Em cứ phải trêu chọc tôi thì mới chịu được hả?

Sặc. Trúng tim đen. Tôi im lặng, chẳng nói được gì thêm. Bầu không khí im lặng đáng sợ. Trong tim tôi xen lẫn giữa sự phân vân và khó chịu. Tại sao? Tính cách của hắn lúc thì lạnh, lúc thì ấm. Làm sao mà hắn lại thay đổi nhanh đến thế? Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra trong quá khứ và tuổi thơ của hắn? Có lẽ hắn cũng gặp hoàn cảnh giống tôi? Đây có phải là định mệnh hay không?

Chiếc xe dừng trước ngôi nhà to, lỗng lấy, nguy nga như một tòa lâu đài của tên đáng ghét Thiên Ân. Tôi bước xuống xe, liếc mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đằng sau, hắn đang xách đồ, khuôn mặt có chút bực tức. Hơ... hơ... Đáng lẽ bác tài xế phải làm việc đó nhưng mà tôi lôi chuyện bị thương ra nên hắn bắt buộc phải làm thay. Công nhận làm người bệnh cũng vui ghê! Nhân dịp này, tôi phải tìm nhiều cách hành hạ tên đáng ghét đó mới được. Cánh cửa bật mở. Hàng loạt người hầu xếp thành hai hàng, cúi đầu, đồng thanh.

- CHÀO MỪNG CÔ CHỦ THIÊN HƯƠNG!

What? Chuyện gì xảy ra vậy nè? Sao người hầu của hắn lại biết tên tôi trong khi tôi chưa từng nói? Mà tôi lại được gọi là cô chủ? Tôi đâu có phải là em gái của tên đó đâu? Chẳng lẽ hắn bảo với họ tôi là vợ của hắn chắc? Oa Oa oa, không chịu đâu, tôi không muốn bị coi là người đã có chồng.Tôi quay sang, trừng mắt nhìn hắn, thì thầm.

- Chuyện này là thế nào hả?

Mặt hắn lạnh như tiền, phẩy phẩy tay, khẽ nói chỉ đủ cho tôi nghe thấy.

- Cô hiểu lầm rồi. Không như những gì cô nghĩ đâu. Tôi đã nói với họ cô là em họ hàng xa từ Hàn Quốc sang. Do khuôn mặt bị thương nên mẹ cô đã đưa cô về đây và nhờ tôi tìm người chữa trị cho đến khi không còn một vết sẹo trên mặt.

Vậy hóa ra là do mình tưởng tượng hết hả? Tôi cúi gầm mặt, gật gù.

- À, à. Hiểu rồi. Thế mà tôi cứ tưởng...

Cốc... Một trái ổi mọc trên đầu. Chưa kịp nói thì hắn đã cốc vào đầu tôi một cái, nghiêm mặt.

- Tưởng tượng bậy bạ! Mà sau này nhớ gọi tôi là anh, hiểu chưa?

- Never. Tôi không đồng ý. Tại sao tôi lại phải làm thế?

- Nếu không thì tôi phải nói chuyện em bị thương với mẹ em mới được?

Hắn thản nhiên, nháy mắt. Tôi giận run người, kìm nén sự tức giận.

- Anh... anh... Được. Tôi... đồng ý

- Vậy có phải tốt không?