Nhóc Con Dễ Thương ! Em Là Của Tôi

Chương 21



Hôm sau.

Tôi thức dậy lúc 6h30, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, sau đó, tôi vơ cặp sách chạy xuống nhà. Tôi suýt ngã ngửa ra khi thấy Kin đã ngồi ở đó từ lúc nào còn đang nói chuyện với mẹ tôi nữa chứ. Nhìn thấy tôi, anh dịu dàng mỉm cười, thúc dục

- Xuống ăn sáng đi nhóc!

Nhớ về nụ hôn hôm qua, mặt lại đỏ bừng, tôi không trả lời mà khẽ gật đầu, ngồi vào bàn chậm rãi ăn. Mẹ nhìn tôi, cười ẩn ý. Tôi lại vào thế bị đồng rồi. Ăn xong, tôi toan đạp xe đến trường thì Kin ngăn lại. Tôi nhìn anh, lắc đầu khó hiểu, liền hỏi.

- Sao anh lại không để nhóc đi học?

- Hôm nay nhóc phải đi học cùng anh.

What? Shock... Tôi hét lên với tần suất có thể làm nổ tung một ngồi nhà.

- Tại sao ạ?

- Nhóc không nhớ anh đã xin học vào trường đó hả?

Nghĩ lại, tôi gật gù, gãi gãi đầu.

- Nhóc quên!

Và thế là tôi ngồi trên chiếc xe mô tô đen, ôm chặt lấy eo Kin, bon bon đên trường. Nhiều ánh mắt ghen tị dõi làm tôi hơi khó chịu.

Đến trường, Kin đỡ tôi xuống xe. Mặt tôi tái xanh như tàu lá chuối, thở hổn hển, mặt nhắm tịt lại. Kin lo lắng, ân cần hỏi.

- Nhóc có sao không?

Tôi mệt mỏi khẽ lắc đầu.

- Anh xin lỗi. Chắc tại anh đi nhanh quá đúng không?

Tôi gắng gượng mãi, mới nặn ra một câu.

- Nhóc...không...sao...đâu... Anh...đừng...lo.

Thế rồi, Kin đỡ tôi về lớp sau đó lên phòng hiệu trưởng để quyết định vào lớp nào. Tôi nằm dài trên bàn, nghe những lời dị nghị của con gái trong lớp.

- Cô ta đúng là cáo già mà.

- Đúng vậy! Các hotboy đều bị cô ta quyến rũ.

- Đồ hồ ly linh!

Đúng là bị tra tấn mà. Tôi lấy hết chút sức lực còn lại, gằn tiếng, lạnh lùng nói.

- Ngậm cái miệng lại. Hãy xem lại bản thân các người đi đã rồi hẵng nói tôi.

Rồi tôi ngồi phịch xuống bàn. Đúng lúc đó, Tiểu Ngọc đến. Khuôn mặt tươi tắn, đôi môi mỉm cười toe toét, nhỏ chẳng biết trăng sao là gì. Tôi đập cái bốp vào vai Ngọc, nhỏ bừng tình, tươi cười, hỏi.

- Sao vậy Hương?

- Thôi cái bản mặt đấy đi cái. Làm mình ớn quá.

Tự dưng, nhỏ phụng phịu, nói.

- Đừng có cấm mình mà.

- Thôi, thôi, được rồi. Bạn muốn làm gi cũng được.

Tôi gục xuống bàn, lấy I-pop ra mở âm lượng to nhất để chẳng phải nghe những lời dị nghị của mấy đứa con gái nữa. Bực mình thật!

Reng...Chuông vào lớp reo lên. Tôi lôi sách vở của tiết đầu tiên ra, cất I-pop vào, huơ huơ tay trước mặt Tiểu Ngọc nhưng nhỏ chẳng có phản ứng gì, vẫn cười như điên. Tôi hít hơi, hét vào tai Ngọc.

- NÀY!

Nhỏ giật mình, bừng tỉnh, không cười nữa nói.

- Lại có chuyện gì hả Hương?

- Dạ, vào lớp rồi thưa cô.

- HẢ? Sao mình không biết nhỉ?

- Cười từ nãy tới giờ nên có biết cái gì đâu.

Nhỏ gãi đầu, cười trừ. Tôi nhún vào, bó tay với con nhỏ này luôn. Ngươi xưa nói không sai mà:

"Yêu quá hóa rồ

". Tiết học bắt đầu...

Giờ nghỉ trưa.

Tôi rủ Tiểu Ngọc đi ăn nhưng nhỏ nói không thấy đói và nằm xuống bàn ngủ một giấc, thành ra tôi cũng ngại, chẳng muốn đi nữa. Bất ngờ, bóng dáng Kin bước vào lớp, gọi lớn.

- Nhóc! Xuống căng tin với anh không?

Bọn con gái xúm quanh Kin, dính như đỉa. Nghe thấy Kin gọi tôi, ánh mặt ghen ghét chỉa thẳng vào người tôi như một lưỡi dao vô hình. Nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý. Và tất nhiên, hai chúng tôi tìm được một chỗ ngồi lý tưởng thưởng thức đồ ăn ngon lành. Không để ý có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nhưng trong đó lại có một người cười độc ác với một âm mưu xấu xa. Người tôi như có kiến bò, mọi ánh mắt đều chĩa vào tôi như sinh vật có một không hai. Tôi biết họ ganh tỵ vì tôi được ngồi với hotboy nhưng cũng không nên quá đáng như thế chứ. Nhìn thấy đồ ăn mà tôi chẳng buồn động vào, cứ ngồi chống tay xuống bàn, nhâm nhi uống nước. Kin đã gọi mấy lần mà tôi cũng chẳng biết. Đến mãi lúc sau, tôi mới trả lời.

- Có chuyện gì hả anh?

- Nhóc sao vậy? Sao mặt có vẻ trầm tư thế?

- Dạ, không có gì.

Tôi lắc đầu, nhún vai như chẳng có gì nhưng Kin đâu biết tôi đang bực mình vô cùng. Tuy tôi rất muốn ngồi ăn với Kin nhưng bị soi mói thế này thì tôi không thể chịu đựng được. Tôi đứng dậy, bỏ đi chẳng nói lời nào. Tiếng Kin vẫn còn vang bên tai.

- Nhóc, em còn chưa ăn gì mà?

Xin lỗi anh, bây giờ em cần sự yên tĩnh. Tôi dải bước nhanh, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người ngay cả Kin.

Khi sực tỉnh, tôi đã thấy mình đi đến khu vườn sau vườn. Sao tôi lại đến nơi này? Là cái gì đã thúc dục tôi. Đúng, là vì cảnh vật ở nơi đây làm tôi thấy bình yên, tâm hồn tĩnh lặng. Tôi dang tay đón những hương sắc của cây cối, của gió,... Mái tóc được những cơn gió vờn thích thú. Tôi cất tiếng hát, tất cả mọi vật đều đung đưa theo bài hát

aisatsu ni tomadou

anata wo miteiru dake de

Tôi vẫn cứ hát, tiếng hát hòa vào gió, vào mây, vào đất trời. Cảm giác thật tuyệt vời! Dường như tôi đang bay trên bầu trời trong xanh kia. Bỗng có tiếng động ở sau lưng, tôi giật mình quay người lại. Kin? Anh mỉm cười, giọng nói có phần trách móc.

- Sao nhóc không ăn mà lại bỏ ra đây?

- Tại nhóc thấy khó chịu khi bị xoi mói.

- Anh xin lỗi. Tại anh mà nhóc...

Tôi bịt miệng Kin lại, khẽ nói.

- Không phải tại anh. Là tại bọn họ thôi.

Đột nhiên, mặt anh xụ lại như trẻ con bị cướp mất đồ ăn.

- Mà anh đang nghe nhóc hát sao nhóc lại ngừng?

- Nhóc giật mình ý mà.

- Nhóc hát cho anh nghe được không?

Tôi gật đầu, tiếng hát lại vang lên trong không gian yên tĩnh này. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.