Nhóc Con Dễ Thương ! Em Là Của Tôi

Chương 10



Cái giọng này không lẫn vào đâu được... Tiểu Ngọc lén nhìn. Là tên sáng nay? Dù có biến thành tro nhỏ cũng nhận ra. Chẳng lẽ hắn chính là người thừa kế của tập đoàn điện tử Lima? Hu...hu...hu... Chết mình rồi. Nhỡ hắn trả thù mình chuyện sáng nay thì sao? Nghĩ đến đã thấy rợn cả người, nhỏ Ngọc giả vờ nghe nhạc, làm lơ mọi vật.

Hai nhân vật nam đã phát hiện ra mục tiêu. Có vẻ hai cô nhóc đang cố gắng trốn đây mà? Hai cậu nhóc cười gian, nham hiểm vô cùng. Cả lớp cứ nháo nhào cả lên. Con gái hò hét vì vui sướng. Con trai nhắm mắt, bịt tai, cố gắng chịu đựng tiếng hét như vịt đực của mấy bà ý. Đi đến đâu, nam sinh trường British được chào đón đến đấy. Quả thật rất nhộn nhịp không khác gì một cái chợ cấp cao. Chỉ tội 2 nữ nhân vật chính đang cố trốn tránh ai đó. Đúng thế! Hai nam nhân vật chính đang tiến về phía 2 cô bé đang ngồi, mặc cho bọn con gái có níu kéo thế nào đi chăng nữa.

Tiểu Hương than trời, trời không thương; kêu đất, đất chẳng giúp. Không biết hắn có nhận ra mình hay không nữa? Thật là khổ mà. Tại sao mình đụng phải ai thì không đụng lại đụng phải tên ác ma như hắn chứ? Cứ mỗi lần gặp hay chạm mặt anh ta thì y như rằng ông thần xui lại đến tìm mình? Ông trời ơi, tôi đã làm gì đắc tội với ông cơ chứ? Tại sao ông lại hạnh hạ tôi thế này? Chết, hình như hắn đang tiến về phía mình. Sao mình lại dại dột mà cho hắn biết địa chỉ nhà cơ chứ? Nhỡ hắn cố tình đến để ám sát mình thì sao đây? Anh ta vừa là hoàng tử vừa là đại ca của trường vừa là thủ lĩnh của hội Akuma trong thế giới đêm nhưng sao anh ta cứ nhắm vào mình vậy hả trời? Mình phải làm gì đấy? Có ai cứu tôi với? Help me.

Hắn cười nham hiểm, gian ơi là gian. Nhóc con, cô định trốn tôi hả? Không dễ như thế đâu. Đừng hòng thoát khỏi tay Trương Vĩ Thiên Ân này. Tất cả là tại cô mà thôi, đừng trách người khác. Tôi đã nghĩ ra cách để cô phải giật mình mà hoảng hốt rồi. Con nhóc kia, hãy chờ đó... Nụ cười của hắn khiến con gái đứng hình tại chỗ.

Tiểu Ngọc đang khóc thầm, mặt nhăn nhó như *** khỉ. Tại sao? Tại sao? Tại sao anh ta lại ở đây chứ? Thằng cha đó lại còn là người thừa kế tập đoàn Lima nữa ư? Sao mình lại đâm đầu phải hắn cơ chứ? Sao mình lại **** anh ta chứ? Đúng là ngu lâu khó đào tạo mà? Chẳng lẽ cuộc đời mình sẽ kết thúc tại đây ư? Mình không muốn, mình không muốn. Mong rằng anh ta sẽ không nhận ra mình. Hu...hu... hu... Tất cả là tại cái tính nóng nảy không chịu suy nghĩ này cả. Làm sao đây? Mình phải làm sao đây?

Hải Đăng ngoài cười tươi như ánh mặt trời trong... Con nhóc kia! Tìm được cô rồi. Sáng nay dám **** tôi thì phải nghĩ đến hậu quả đi chứ nhỉ? Tôi đã chuẩn bị cho việc

"chào mừng

" cô rồi. Hãy đợi đấy! Cô sẽ phải quỳ xuống mà xin tôi tha thứ.

Hai chàng trai chạy đến chỗ Tiểu Hương và Tiểu Ngọc đang ngồi. Thiên Ân kéo Tiểu Hương đi đâu đó mất mà không nói tiếng nào. Hải Đăng cũng như thế. Mọi người trong lớp nghi ngờ về quan hệ của bốn người này. Con gái sinh lòng ghen ghét, đố kị với hai cô bé.

Tại một nơi nào đó.

Lý Triết Vũ - hoàng tử tỏa nắng nhưng giờ thật lạnh lùng, miệng gằn từng tiếng.

- Cậu đã hạnh động rồi. Trương Vĩ Thiên Ân.

Khiến ai cũng phải giật mình, hoảng hốt.

Lớp 11A2 (dành cho quý tộc). Hà Mi - Maria đã nhìn thấy tất cả, thấy Thiên Ân lôi cô bé Tiểu Hương đi, cô ta nghiến răng ken két, mắt đỏ ngầu, tức giận.

- Tôi đã để yên cho cô rồi nhưng sao cô lại dám quyến rũ anh Thiên Ân hả? Tôi sẽ không để cô sống yên đâu, Đinh Ngọc Thiên Hương. Cô sẽ phải hối hận vì đã chọc tức tôi.

Thiên Ân lôi nó đến một cánh đồng hoa oải hương. Cô nhóc phồng má, trợn mặt nói.

- Sao anh lại đưa tôi đến đây?

Hắn không nói gì chỉ cười nhẹ - một nụ cười thật sự khiến Tiểu Hương có chút đứng hình. Cô bé lắc đầu.

"Mình không thể bị anh ta mê hoặc bởi nụ cười đó. Phải tìm cách trốn thoát.

" Thu tất cả những hình ảnh của Tiểu Hương vào tầm mắt, hắn tự nhủ:

"Sao cô ta lại đáng yêu như vậy chứ? Chẳng lẽ mình đã yêu con nhóc này?

" Cô bé vội vàng giật tay mình ra, chu môi ra.

- Đúng là cái đồ đáng ghét! Nếu không có chuyện gì thì tôi về được chứ.

- Không.

Hắn kiệm lời vô cùng.

- Này, anh lôi tôi ra đây để đứng như tượng à?

- Ngồi xuống.

Thiên Ân kéo Tiểu Hương ngồi xuống mặt cỏ. Gió thổi từng đợt, những bông hoa khẽ nghiêng mình tạo nên một khung cảnh lãng mạng vô cùng. Khuôn mặt Thiên Ân bỗng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, Tiểu Hương giật mình, cơ thể không tự chủ run rẩy khi nhìn thấy khuôn mặt đó. Khung cảnh vẫn vậy. Bình yên - Tuyệt đẹp. Nhưng đang có tâm hồn đầy vết thương, cần được hàn gắn. Vậy mà không ai biết được? Lặng ngắm cánh đồng hoa, biểu cảm của hắn vẫn vậy, Tiểu Hương chăm chú nhìn Thiên Ân. Cả hai đều im lặng...

Tiểu Ngọc bị Hải Đăng lôi đến khu vườn đằng sau trường. Nhỏ cố gắng vũng vẫy nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay rắn chắc đó. Tiểu Ngọc bất lực, mặc kệ hắn lôi đi. Hải Đăng cười. Ngồi xuống ngọn cỏ xanh mơn mởn. Chẳng ai nói với ai câu nào. Cảnh vật vẫn thế, khung cảnh vẫn vậy. Tiểu Ngọc phá tàn bầu không khí này trước tiên. - Anh muốn nói gì với tôi?

- Theo cô, tôi đang muốn gì?

- Sao tôi biết được cơ chứ?

- Tôi đang nghĩ cách

"chào mừng

" cô một cách đầy ấn tượng.

Tiểu Ngọc nổi da gà, ớn lạnh, lắp bắp.

- Anh định làm gì?

- Như tôi đã nói.

Bỗng nhỏ bật khóc òa, miệng van xin.

- Đừng. Xin anh đừng

"chào mừng

" tôi. Anh muốn tôi làm gì cũng được.

- Làm gì cũng được à?

Nhỏ có chút chột dạ nhưng phóng lao thì phải theo lao thui.

- Ừ.

- Được. Vậy cô hãy làm osin của tôi trong vòng 3 tháng.

- Tôi... tôi... tôi...

- Nếu cô không đồng ý thì...

Đăng cố tình kéo dài tiếng, nhỏ vội vã trả lời.

- Tôi đồng ý, tôi đồng ý mà.

- Địa chỉ nhà tôi.

Đăng nắm cho Tiểu Ngọc một tờ giấy nhỏ.

- Mai bắt đầu luôn. Lúc đi học về hãy đến nhà tôi ngay lập tức.

Nhỏ gật đầu lia lịa. Sau đó, Hải Đăng đứng dậy bỏ đi. Còn Tiểu Ngọc đang khóc than và nghĩ tới những ngày tiếp theo...

Một ngày xui xẻo, đúng không?

Về đến lớp, Tiểu Ngọc như người mất hồn. Nhỏ lo lắng nhìn Hải Đăng đang nói chuyện với vài đứa con gái khác. Không biết hắn sẽ làm gì mình nữa đây? Đúng là đồ độc ác. Ta sẽ trả thù.

Quay lại chỗ Tiểu Hương. Cô bé vẫn thế. Thiên Ân vẫn vậy. Chẳng nói thêm điều gì. Mọi vật cũng như thấu hiểu được hết tất cả nên cũng lặng im. Ở đây khiến cho con người ta cảm thấy yên bình, thanh thản đến nhường nào. Những kí ức đẹp về cha ùa về khiến tim cô bé bị bóp chặt. Tiểu Hương không thể nào quên được cơn ác mộng đã xảy đến với ba cô bé.

" Có phải ba đang dõi theo con đúng không? Tại con nên ba mới chết, ba có hận con không? Con có nên quên đi cơn ác mộng của ngày hôm đó hay không? Con nên làm gì đây? Ba hãy nói cho con biết với.

"

Nước mắt đầy ứ lại, rồi chảy từng giọt từng giọt ra ngoài, rơi xuống lòng bàn tay Tiểu Hương. Giờ gió có thể hiểu được lòng cô bé hay không? Tiểu Hương giống một con chim nhỏ bé, yếu ớt cần được bảo vệ, chở che.

Bỗng một bàn tay to khỏe lau đi những giọt nước mắt đang rơi. Là Thiên Ân. Ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Hương, cử chỉ nhẹ nhàng. Cô bé nhìn chằm chằm cậu nhóc.

Tại sao anh ta lại có những cử chỉ như vậy?

" Một cảm giác cô chưa từng gặp trào dâng trong lòng. Tiểu Hương mỉm cười, nhìn vào đôi mắt hút hồn đó, miệng mấp máy.

- Cảm...ơn...anh...

Thiên Ân không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn về một phía xa xăm nào. Hình như cô bé có chút thất vọng khi cậu nhóc không trả lời. Cúi đầu xuống, bàn tay Tiểu Hương nghịch từng bông hoa. Dường như có một ma lực nào đó khiến cô bé phải chú ý đến Thiên Ân. Một sức hút thần kì. Đôi mắt đó tuy lạnh nhưng lại ẩn dấu một nỗi buồn vô hạn. Dù không thể thấy nhưng cô bé có thể cảm nhận được. Vì đó là gì mà cô bé đã từng trải qua.

"Tại sao khi đến đây anh ta lại có vẻ buồn khổ đến thế? Hình như anh cũng có một quá khứ đầy đau thương giống mình vậy. Nơi này có thể là một nơi rất quan trọng đối với anh ta. Mình đã từng nghĩ anh là một công tử con nhà giàu, ăn chơi, hạnh phúc vô cùng nhưng nay nghĩ lại thì anh ta thật giống mình lúc trước. Anh ta đang chịu một vết thương rất lớn thì phải.

" Tiểu Hương đồng cảm, ánh mắt cũng chất chứa nỗi buồn. Cô bé lên tiếng.

- Nếu anh cảm thấy buồn thì có thể chia sẻ với tôi. Đừng giả vờ như không sao hết. Đây là nơi quan trọng đối với anh đúng không?

Thiên Ân sững người, mặt tối sầm lại, khuôn mặt không chút cảm xúc, miệng cười lạnh.

- Tôi chẳng sao cả. Với lại, nơi này không quen thuộc đối với tôi.

"Anh ta đang lảng tránh câu hỏi của mình

" Tiểu Hương vẫn kiên định đến cùng.

- Đừng tưởng tôi không biết. Anh nghĩ cứ giả vờ lạnh lùng thì sẽ che dấu được cảm xúc thật của mình hay sao?

- Cô thì biết gì chứ?

Hắn gào lên như một con thú bị chọc giận. Tiểu Hương không chút bận tâm, vẫn nói hết những gì mình nghĩ.

- Sao lại không biết? Anh đừng nghĩ chỉ có mình anh là đau khổ, buồn bã, tổn thương. Tôi biết cảm xúc lúc này của anh là gì vì... tôi đã từng trải qua.

Giọng cô bé nghẹn lại, cảm giác đau đớn lại quay về. Tim Tiểu Hương đau từng hồi. Thiên Ân quay sang nhìn cô bé, vẻ mặt này, ánh mắt này không có sự dối trá.

"Mình đã nghĩ cô ta có một gia đình êm ấm nhưng sao cô ta lại mang vẻ mặt đau khổ đến thế? Sao tim mình lại nhói đau?

"

- Cô đã từng trải qua?

- Đúng. Lúc đó tôi cũng giống như anh bây giờ và có một thời gian tôi còn bị trầm cảm.

- Chẳng lẽ gia đình cô không êm ấm?

- Không đã rất hạnh phúc, êm ấm nhưng chính ngày định mệnh đó, chính cơn ác mộng đó đã cướp đi ba tôi.

Nói đến đó, Tiểu Hương khóc nấc lên từng hồi. Sự đau khổ như hòa lẫn vào dòng nước mắt tuôn lã chã.

- Tại tôi... Tất cả là tại tôi. Hu... hu... hu... Ba ơi, con nhớ ba. Con xin lỗi, xin lỗi ba.