Nhóc Con! Anh Yêu Em!

Chương 1: Tiểu công chúa chào đời



"Oa..oa.."

Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên. Nữ bác sĩ trẻ bế em bé còn đỏ hỏn đưa tới trước mặt sản phụ.

"Chúc mừng chị! Là một tiểu công chúa rất dễ thương!"

"Cảm ơn bác sĩ Nguyên!"

Người mẹ trẻ nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng chỉ hai phút sau, nụ cười đó đã biến mất. Chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào, đau đến xót xa.

"Mạng chị bạc. Cầu xin em hãy nuôi cháu giúp chị. Kiếp sau, chị nguyện làm trâu ngựa để đền đáp."

"Chị yên tâm! Em sẽ thay chị nuôi cháu khôn lớn!"

Người mẹ trẻ nén xúc động. Quay mặt nhìn đứa con bé bỏng. Tay cô run run lần sờ gương mặt con. Môi mấp máy khẽ đặt lên má thiên thần nhỏ một nụ hôn. Nụ hôn duy nhất của tình mẫu tử. Nụ hôn vĩnh biệt thiên thu.

****

Mười lăm năm sau.

"Lục Minh! Vào gọi Tiểu Ninh đi con!"

"Dạ!"

Rất nhanh, Lục Minh đã đến bên chiếc giường trong phòng dành cho khách. Cậu chéo chân, nhàn nhã đứng nhìn con mèo lười còn đang say ngủ.

Con gái, con đứa gì mà vô duyên thế không biết! Đã sang nhà người ta học nhờ, nằm nhờ mà còn tham ngủ.

Cậu nhếch một bên mép. Khinh thường kẻ vô duyên kia. Lẽ ra, cậu kệ nó. Nhưng sợ người vô can như cậu sẽ bị vạ lây. Nên đành bố thí chút sức.

"Tiểu Ninh! Trời sáng rồi!"

"..."

"Tiểu Ninh! Trễ học!"



"..."

Bình thường nói chuyện với nó, cậu phải vận dụng tới tám, chín phần công lực. Nhưng hiện giờ, theo ước lượng, cậu chỉ dùng có hai phần. Không khéo, con nhỏ còn tưởng có người đang hát ru nó ngủ ấy chứ! Cho nên, nó vẫn ngủ say sưa.

Quái, mọi ngày nó toàn sang đợi mình. Hôm nay sao thế? Không lẽ do chiếc giường?

Lục Minh bèn đưa tay vén góc màn. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống.

Ấm thật! Thảo nào con nhỏ ngủ ngon như vậy! Nhìn vẻ mặt nghiêng nghiêng của nó. Cậu lại không nỡ gọi.

Thôi nhân tiện xem thử, nó có tật xấu gì khi ngủ hay không? Như mớ nè! Cười khùng nè! Còn có...

Mắt cậu chuyển hướng chăm chăm nhìn vào khóe miệng con nhỏ. Không có gì! Con này đúng sạch sẽ như khi nó thức.

Chỉ có điều, cậu lại vô tình khám phá ra một điều đặc biệt: Đó là miệng Tiểu Ninh rất đẹp!

Hai môi đỏ hồng, căng mộng như quả đào tươi mà mẹ cậu thường hay mua.

Mà khoan! Hình như có gì đó không đúng thì phải? Con trai mà nhìn chằm chằm vào miệng con gái là đồ gì nhỉ?

A, đúng rồi! Là biến thái! Đồ biến thái!

"Cái gì? Mình mà đồ biến thái hả?"

Biến thái vì con nhóc thối này sao? Không đời nào!

Lục Minh nhắm mắt, lắt đầu. Bực bội nhìn đi hướng khác.

Trời sui, đất khiến như thế nào, cậu lại nhìn trúng đôi hàng mi dài cong cong đang rung rinh của con nhỏ.

Thấy rồi mới biết. Lông mi của Tiểu Ninh rất đẹp. Đen, dài cong cong như rẻ quạt.

Thường ngày, cậu cũng hay nhìn vào đôi mắt nó. Vì thú thật, đôi mắt Tiểu Ninh đẹp lắm. Phải nói chính xác là đẹp mê hồn trận. Nên tả như thế nào ấy nhỉ?

Đôi mắt tròn to. Hai con ngươi như hai viên kim cương đen long lanh. Mỗi lần, cậu nhìn vào như thấy cả ngàn sao đêm hè nhấp nháy.

Hôm nay, lại phát hiện ra: Hàng mi của nó cũng xinh đẹp không kém!

Càng nhìn, cậu lại càng ảo não, thầm than: Có nhìn thôi cũng bị ma ám!

Bởi, cậu ý thức, có mấy lần tay cậu đưa lên định chạm thử vào hàng mi ấy. Nhưng sợ con nhỏ bất chợt thức giấc. Nên đành thôi.

Khi tay cậu còn đang do dự ở trên khoảng không. Á thì....hai mắt con nhỏ mở to.

"Đồ biến thái!"

Nó co chân đá thẳng vào Lục Minh. Cậu nhanh trí, một tay túm chân, một tay bụm miệng nó lại. Quát khẽ.

"Ai biến thái?"

"Cậu biến thái!"

"Im mồm! Có tin tui đập miệng bà biến dạng không?"

Bắt gặp ánh mắt hung hăng của Lục Minh. Tiểu Ninh bèn gật gật đầu. Thù này sẽ ghim lại đó!

Thấy con nhỏ ngoan ngoãn. Lục Minh rút bàn tay đang chặn miệng nó lại. Liếc nó một cái. Nhân tiện ban bố lòng tốt.

"Đi vệ sinh đê..ê! 6 giờ 30 rồi đấy!"

"Cái gì? 6 rưỡi rồi á?"

"Đã nhảy sang 31,32.."

"Xê ra!"

Con nhỏ cuống cuồng đẩy Lục Minh qua một bên. Biến đi như làn gió.

Năm phút sau. Tiểu Ninh vừa ngoạm miệng bánh mì vừa quăng chiếc balo về phía Lục Minh.

"Cậu bỏ sách, vở tớ vào cái!"

Lý gì đây trời? Đã ngủ chực, ăn chực rồi còn sai chực! Không lẽ con nhỏ tưởng nó là công chúa chắc?

Dù không mấy cam tâm nhưng Lục Minh vẫn phải gom sách vở bỏ vào balo cho con nhỏ.

Ba chuyện vặt. Ông mày không chấp!

"Đi thôi! Trễ quá rồi!"

Con nhỏ đeo vội khăn quàng, đưa mắt ra hiệu cho Lục Minh.

Cậu bỏ balo của mình vào giỏ xe. Đeo balo con nhỏ lên phía trước ngực. Thong thả dắt xe ra ngõ.

"Bịn chặt vào!"

"Ok, cậu chạy đi!"

"Hôm nay bà nặng thế?"

"Mới uống hai ly nước!"

"Chứ không phải ăn nhiều à!"

"Ăn cái đầu cậu!"

Do sợ trễ, bản cô nương chỉ gặm có nửa ổ bánh mì.

"Đầu tui sao bà ăn?"

"Ăn hết!"

"Không ấy...tui đổi cái khác cho bà ăn dễ hơn?"

"Cái gì?"

"Cù loi!"

"Lục Minh...inh!"

"Á...a! Bà dại hả?"

Dừng xe. Đưa tay gỡ năm móng vuốt đang bấu vào sườn non.

"Trễ rồi còn dừng lại!"

"Ai bỉu bà..."

"Vậy cho nhớ!"

"..."

Xin lỗi, không ai nhớ ngu!

"Còn không đạp nhanh!"

"Đang bị thương!"

Không biết người phía trước có phải là đàn ông không? Cấu có cái mà tính ăn vạ!

"Lục Minh, hôm nay ông mà để tui đến trễ, là ông biết tay tui!"

Ngồi sau, Tiểu Ninh không ngừng khủng bố vào lưng Lục Minh. Không đau nhưng hơi...khó chịu. Con nhóc cứ cào cào như thế làm lòng dạ Lục Minh cậu cứ thấy cồn cào, bức rức.

Không biết do vô tình hay cố ý. Lục Minh bất chợt tăng tốc. Con nhỏ mất đà, ụp mặt vào lưng cậu. Vòng tay cũng nhanh chóng xiết chặt vào eo. Một cảm giác ấm áp, thỏa mãn lan nhanh đến từng milimet tế bào.

"Cậu đi kiểu gì vậy?"

"Không phải cậu sợ trễ sao!"

"..."

Con nhỏ ngậm họng. Nó đâu biết phía trước, môi Lục Minh đã kéo cong một vòng tỏ vẻ vô cùng hài lòng. Có vậy chứ! Tiểu Ninh!