Nhóc Câm Chọc Hồng Trần

Chương 9: Tay cầm tay, xuống núi



Thu Anh Đào lén lút ngồi lên mép giường, nhìn chăm chú khuôn mặt tuyệtmỹ đang say sưa ngủ mà sắc tâm nổi lên, nàng hoạt động quai hàm hình như có ý định cắn ai đó một miếng, đôi mắt quét qua thân hình của Mộ GiaiNam… Ngón tay thon dài mịn màng, nếu không nhìn y mặt thì còn tưởng làbàn tay đẹp của nữ nhân, Thu Anh Đào duỗi một ngón tay, không kìm lòngđược chạm nhẹ lên… Cảm giác thật không tệ, chậc chậc, tên tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng) này mà đưa tới hiện đại chắc chắn sẽ là một ngôi saochói loá, báu vật, đúng là báu vật.

Mộ Giai Namđang ngủ cảm thấy có gì đụng vào mình hơi ngứa, đảo tay cầm lấy bàn taynàng. Thu Anh Đào mắt mở to, vì ngăn ngừa bại lộ hành động lén lút củamình, vội vàng kéo tay ra, nhưng thật không may, tay nàng bị bàn tay lớn kia giữ lại rất chặt. Thu Anh Đào nuốt nước miếng, đang lúc tay chânluống cuống không biết làm thế nào, cửa phòng bỗng dưng mở ra, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng: “Ca, ca bị thương?!”

Mộ Giai Kỳ mồ hôi đầm đìa xông vào phòng, kinh ngạc thấy Mộ Giai Nam bìnhyên chìm vào giấc ngủ, mà Thu Anh Đào quỳ gối bên giường mười ngón tayđan xen với hắn… Rơi vào mắt Giai Kỳ là tư thế ái muội mập mờ như thế…Thu Anh Đào lắc đầu, máu chó thật là máu chó, vì sao tất cả các thể loại tình huống không cách nào giải thích được đều bị người khác nhìn thấythế này! Chuyện này mà không nói rõ ràng ra đợi người khác hiểu lầmchắc?!

Mộ Giai Kỳ trong mắt có một tia ai oán,hắn cúi đầu xuống mắt không thấy tâm không phiền, nói: “Nữu Nữu, nếunàng thật tâm thích đại ca… Ta cam nguyện (cam chịu, nguyện ý) buôngtay, chỉ còn lại một mình ta… cô độc sống hết quãng đời còn lại! Saunày, ta, sẽ không, lấy vợ!”

“…” Mặc dù lời nàynghe rất oanh liệt, nhưng biểu lộ của Mộ Giai Kỳ chẳng ra đâu vào đâu,Thu Anh Đào nhướng một bên lông mày lên, hừ, nói cứ như nàng chân đạphai thuyền, là ai nói nhìn thấy khuôn mặt của nàng ăn không nổi ấy nhỉ?

Thu Anh Đào cười tủm tỉm gật đầu, thật tốt quá, ngựa tốt không ăn cỏ đã ăn, ngươi cứ một mình cô độc chết đi.

Mộ Giai Kỳ thấy thế lại hít một ngụm khí: “Ta đối với nàng tình cảm sâu nặng, nàng lại, tâm tư ác độc!”

Bạn hữu này còn chẳng có tư chất làm diễn viên hạng ba, Thu Anh Đào thuậntay từ trong túi quần móc ra tờ giấy “già trẻ đều dùng được”… Cút!

Mộ Giai Kỳ thừa kế truyền thống tốt đẹp của ca ca, nhìn thấy chữ ” cút”không có chút phản ứng, hắn khinh thường khẽ hừ: “Nàng đã tuyệt tình như thế, thì đừng trách ta không giữ lời! Thiên hạ nào thiếu hoa thơm cỏlạ, ta đi đây—-” Dứt lời, Mộ Giai Kỳ tràn trề sinh lực đi tán gái, ThuAnh Đào khoé miệng giật giật, không đúng, bạn hữu này đang diễn tiểuphẩm! Cô độc còn chưa đến một phút đồng hồ.

Lúcnày, Mộ Giai Nam bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh giấc, hắn ngây ngốc mở mắtra, mà một sợi tóc vướng vào lông mi hắn, hắn theo bản năng đưa tay lêngạt ra, đồng thời cầm luôn tay Thu Anh Đào đưa lên… Hắn nhìn chăm chúbàn tay nhỏ bé đang nằm trong tay mình sửng sốt… Mộ Giai Nam không tàinào hiểu được, sao mình trong lúc vô ý thức lại khinh bạc Ngưu Tiểu Nữuthế này?

… Mộ Giai Nam nghiêng người nhìn NgưuTiểu Nữu, hai má nàng non nớt lộ ra vài phần trẻ con, đôi mắt to đen láy long lanh trong suốt, xinh xắn đúng là rất xinh xắn… Chẳng lẽ, hay là,lẽ nào… hắn trong thâm tâm thích “ấu nữ”*?

(*): Nữ vị thành niên, còn nhỏ.

Thu Anh Đào rút tay ra, nàng bất an vân vê góc áo: Ông trời phù hộ, Mộ Giai Nam ngàn vạn lần đừng chất vấn nàng tại sao lại có thể hạ thủ với soáica, da mặt nàng mỏng lắm mỏng lắm.

Mộ Giai Namcảm thấy lòng bàn tay trống không, lập tức thu hồi suy nghĩ, hắn lườibiếng nằm thẳng: “Người vừa ra đời đã không nói được sao?”

Thu Anh Đào tùy tiện gật đầu, nàng không có trí nhớ của thân thể này.

Mộ Giai Nam có chút hăng hái ngồi dậy: “Chờ lúc nào ta rảnh sẽ mang ngươitới “Yến Hoàn Sơn” tìm Yến Quy đại sư trị bệnh, nhưng mà lão nhân gianày rất cổ quái, chỉ đành tới thử thời vận thôi.”

Thu Anh Đào vừa nghe có cao nhân có thể trị được bệnh câm, vội vàng rútgiấy bút nghiên mực trong túi nhỏ, phải nói rằng làm câm ở cổ đại thậtkhông dễ dàng gì, muốn nói gì đó thì trước tiên phải đi mài mực… Nànggiơ tờ giấy lên: Nói ta biết phương hướng, tự ta đi.

“Yến Hoàn Sơn giống như một mê cung, ngươi đi vào…” Mộ Giai Nam hừ mũi khinh thường, kỳ thật hắn cũng thấy ngạc nhiên với ý nghĩ của mình, tuỳ tiệncười lên trông như gian thương: “Như vậy đi, ngươi thuê ta dẫn đường.”

Thu Anh Đào nhếch miệng, đưa ra một tờ giấy: Ngươi thật tham tiền.

Mộ Giai Nam nhún nhún vai: “Ta với ngươi không quen không biết, ta việc gì phải giúp ngươi.”

Thu Anh Đào nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy hắn giống một tên lừa đảo, sau đó hờ hững xoay người tựa vào thành giường, Mộ Giai Nam ngẩng đầu lênkiên nhẫn thăm dò, nói ra bảng giá cực thấp: “Một trăm lượng, thế nào?Yến Hoàn Sơn thế núi hiểm yếu, ta còn phải bảo vệ an toàn cho ngươinữa…”

Thu Anh Đào vẫn không thèm để ý tới, đưa tay về phía sau lắc lắc trước mặt hắn.

“Năm mươi…” Mộ Giai Nam nói một nửa lập tức im bặt, hắn điên rồi, lại còn vội vàng tới Yến Hoàn Sơn chịu chết.

Nghĩ như thế, Mộ Giai Nam đầu lại đặt xuống gối, nói: “Thôi thôi, coi như ta chưa nói gì hết, xem ra người cũng quen làm người câm rồi.”

Thu Anh Đào bĩu môi xoay người nhìn hắn, rồi mím môi quay lại… Mộ Giai Namthấy hết sự cô đơn trong đáy mắt nàng, thở dài không nghĩ ngợi nói: “Chờ thương thế của ta tốt hơn sẽ dẫn ngươi đi.”

ThuAnh Đào nghe lời này coi như có thành ý, thái độ lập tức chuyển tốt lên, hưng phấn đứng dậy, để bày tỏ sự cảm tạ, nàng giang rộng hai tay địnhôm, nhưng nhớ tới nữ nhân cổ đại hình như không nhiệt tình như vậy, haitay chuyển hướng, nắm lấy hai tay của Mộ Giai Nam lắc lắc thật mạnh.

Mộ Giai Nam cười mà không nói gì, hắn mạo hiểm vì nữ nhân không quen biết, thậm chí còn hi vọng nàng có thể thuận lợi chữa khỏi, đây là lần đầutiên hắn có suy nghĩ như vậy.

Thu Anh Đào đangrất phấn chấn thì nhớ tới khóa cùng xích ở cổ tay vẫn chưa mở được, nàng nâng cổ tay lên: Cái thứ quỷ quái này lúc nào mới nhả nàng ra?

Mộ Giai Nam nhìn xuống cổ tay mình, nâng cổ tay lên cười rất quỷ dị với nàng: Không biết.

Thu Anh Đào khoanh tay trước ngực ngồi bên cạnh giường… Mặc dù là một mỹnam tử, nhưng cứ bị buộc cùng một chỗ thế này cũng quá bất tiện, hơn nữa Mộ Giai Kỳ và Nguyễn Linh Nhi còn thay nhau oanh tạc, nàng cũng khôngmuốn xác mình bị vứt trong khe núi nào đó đâu.

Mộ Giai Nam ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng quả thật bị “Bắt yêu cô” buộc lại rất bất tiện, nghĩ vậy, hắn chịu đựng sự đau đớn ở bả vai mặcáo vào, nhưng mà bị vướng xích sắt, nên hắn phải xé một ống tay áo, hình tượng bị tổn hại rất nhiều.

“Xuống núi tìm changươi đi.” Mộ Giai Nam vừa nói vừa đứng lên, Thu Anh Đào chẳng hiểu gìnhìn hắn, lão đầu kia vốn rất mẫn cảm về vấn đề nam nữ, mình vô duyên vô cớ ở cùng một chỗ với sơn tặc, như vậy không phải rất có vấn đề sao.

Mộ Giai Nam cũng không giải thích nhiều, kéo khoá sắt ra khỏi phòng, nhưng miệng vết thương bị tác động khi lôi kéo nên hơi đau, hắn khẽ thở:“Ngươi lên núi cùng lắm mới có một ngày mà đã ầm ĩ đến máu chảy thànhsông, đúng là cao nhân.”

“…” Nói cái gì, rõ ràng là hắn bắt cóc con tin, tự mình chuốc lấy cực khổ thì có.

※※ ※

Trên đường xuống núi, vì hai người ý kiến bất đồng, nên dọc đường đi khôngphải xích sắt vướng vào cành cây thì vướng vào hòn đá, sợi dây xích dàirủ xuống mặt đất làm lá khô bay tán loạn, mắt thấy hoàng hôn sắp buôngxuống, Mộ Giai Nam không còn kiên nhẫn cầm dây xích quấn quanh cổ taymình, kéo Thu Anh Đào bước từng bước tới gần, cuối cùng nắm lấy, mườingón tay ở cùng một chỗ.

Thu Anh Đào tay đã bịgiữ chặt, chẳng lẽ cứ tay cầm tay xuống núi thế này sao? Dân chúng cổxưa tư tưởng bảo thủ, nàng càng khó gả ra ngoài rồi.

Mộ Giai Nam chỉ muốn mau xuống núi, nắm tay Thu Anh Đào bước nhanh hơn,chẳng nghĩ tới những việc khác, bởi vì có câu nhi nữ giang hồ không câunệ tiểu tiết mà.

Sau nửa canh giờ.

Mộ Giai Nam thân là thủ lĩnh sơn tặc lại công khai đi lại trong thành,chẳng những không ai để ý tới, mà còn tận lực trốn tránh, Thu Anh Đàosuy nghĩ, đúng là thời loạn nhiều giặc Oa, hình như dân chúng chỉ tránhmỗi nàng.

(Người Trung quốc gọi người Nhật Bản là Oa, giặc Oa là bọn hải tặc người Nhật Bản, thường quấy phá vùng venbiển Triều Tiên, Trung quốc.)

Trước cổng chínhcủa Ngưu Thị tiêu cục, tiêu sư thấy Đại tiểu thư nhà mình cùng một namnhân xa lạ tay trong tay về nhà, vội vàng đi gọi Ngưu Đại Ngưu ra xem,mà Ngưu Đại Ngưu đối với khuê nữ cứ ba năm ngày rời nhà trốn đi có nhìnthấy nhưng không thể trách, lần này mới một ngày đã về nhà lại thấy quábất ngờ, nghe xong tiêu sư thêm mắm dặm muối nói khuê nữ cướp một namnhân trở về lại càng cảm thấy chấn động.

Ngưu Đại Ngưu vội vàng hấp tấp chạy tới cửa, trước hết đánh giá Mộ Giai Nam: “Lão phu đã gặp tiểu huynh đệ ở đâu chưa?”

Mộ Giai Nam gật đầu rất nho nhã lễ độ, cũng vô liêm sỉ nói tiếp: “Ngưutiêu đầu thật có mắt nhìn, ta chính là Mộ Giai Nam thường xuyên cướp bóc tiền bạc trên núi.”

“Hả?! Là ngươi—-” Ngưu ĐạiNgưu mắt đầy lửa giận, nhanh kéo Thu Anh Đào ra sau lưng, nhưng dây xích giữa hai người vẫn còn quấn trên cổ tay Mộ Giai Nam, nên vừa dồn sứckéo đã kéo cả hai người ra sau lưng mình, Ngưu Đại Ngưu ngẩng đầu thấytrước mắt trống trơn, vừa quay đầu đã phát hiện hai người vẫn còn dínhvới nhau. Ông giận đến mức nổi trận lôi đình, tiến lên đẩy Mộ Giai Nam:“Sơn tặc các ngưới có để yên cho ta hay không? Triều đình quản khôngđược các ngươi cứ khoa trương thế hả? Ngươi tiểu tử đần độn mau thả khuê nữ của ta ra!”

“…” Thu Anh Đào thấy lão đầu nhìn không rõ tình huống đã nổi trận lôi đình, kéo đi kéo lại làm nàng chóng hết cả mặt, nàng nhíu mày, nhặt một tảng đá trên mặt đất, điên tiết,đột nhiên ném tới cái chiêng đồng lớn cách đó không xa. Sau một tiếngchiêng rung trời, rốt cục mọi người cũng chú ý tới nàng… Đợi tất cảkhông ầm ĩ nữa, Thu Anh Đào giơ cổ tay lên cho Ngưu Đại Ngưu nhìn chorõ. Ngưu Đại Ngưu dụi dụi mắt nhìn “Kim thủ trạc” (Vòng tay bằng kimloại), ông lấy đoản kiếm chém lên, đoản kiếm vang lên tiếng nứt răngrắc, đôi mắt ti hí mở lớn: “Chẳng lẽ là Thiên Sơn huyền thiết?”

“Vẫn là Ngưu tiêu đầu biết phân biệt hàng tốt hàng xấu…” Mộ Giai Nam uể oảitháo mấy vòng xích sắc trên tay rồi ngồi xuống: “Tiểu nữ nhà các ngườiham chơi không may đeo luôn “Bắt yêu cô” vào cổ tay, ta không tìm đượcchìa khóa, đành phải xin Ngưu tiêu đầu tương trợ.”

Bà nó! Thấy nàng không giải thích rõ ràng đường nên bắt nạt hả, rõ ràng là tên chết tiệt Mộ Giai Nam này không có việc gì làm đi “bắt yêu” thì có!

Ngưu Đại Ngưu khẽ giật mình, đôi mắt nhỏ lại nheo lại dò xét khuôn mặt MộGiai Nam… Ngưu Đại Ngưu có một thanh chuỷ thủ Thiên Sơn huyền thiết dàiba tấc, nhưng ông chưa bao giờ khoe ra bên ngoài, sao tiểu tử này lạibiết ông có pháp bảo?

Mộ Giai Nam tự tin nâng mắt lên, thần thần bí bí giải thích, nói: “Người giấu đồ đúng là không tốt lắm.”

“…” Ngưu Đại Ngưu trợn mắt há hốc mồm thở gấp, hắn nói lời này tức là hắnđã biết chuỷ thủ giấu trong hốc dưới gầm giường sao? Tiểu tử này tuổitrẻ mà khí thế ngang ngược, rốt cuộc là có lai lịch thế nào?

Thu Anh Đào thấy hai người dùng mắt trao đổi với nhau, nàng chẳng hiểu gì cả.

Việc đã đến nước này, Ngưu Đại Ngưu vội ho một tiếng, lệnh cho tiêu sư luihết. Đợi đến khi bốn bề vắng lặng, mới dẫn Mộ Giai Nam vào phòng ngủ,ông tìm kiếm dưới gầm giường một lúc lâu, cuối cùng từ một hốc sâu lấyra một hộp gấm, ông cẩn thận từng li từng tí mở hộp gấm ra, phát hiệntrong hộp có thêm một tờ giấy, nét mực vẫn còn mới — Nam ca đã đến đâychơi.

“…” Ngưu Đại Ngưu cầm tờ giấy đập mạnh lênmặt bàn: “Đồ không có vương pháp! Ngưu Thị tiêu cục là nơi ngươi muốnđến thì đến hả? Còn dám nói lời cuồng ngôn tự xưng là Nam ca? Ngươi têntiểu tử đần độn này—” Ông vừa nói vừa đánh một quyền vào ngực Mộ GiaiNam.

“…” Mộ Giai Nam cũng không tránh, giữ lấymiệng vết thương ở bả vai, ra vẻ người vô tội chớp mắt mấy cái, hắnkhông “lấy” đi xem như đã giữ thể diện rồi đấy.

“…” Thu Anh Đào nhướng người nhìn tờ giấy, bật cười, Mộ Giai Nam đúng là loại không biết xấu hổ bình thường mà.

Ngưu Đại Ngưu một mực cung kính nâng chuỷ thủ lên, thấy khuê nữ với đạo tặcbị buộc cùng một chỗ tất nhiên trong lòng thấy không thoải mái, nhưng Mộ Giai Nam cũng coi như hiểu chuyện, không làm những hành động vô lễ vớiNgưu Tiểu Nữu. Ngưu Đại Ngưu bỗng dưng nghiêng đầu trừng mắt với Mộ Giai Nam: ” Nữu Nữu tại sao lại tới hang ổ của sơn tặc? Ngươi giải thích rõràng cho lão phu.”

“Chuyện này…” Ánh mắt Mộ GiaiNam nhẹ lướt qua Thu Anh Đào: “Ngưu đại tiểu thư muốn mở mang kiến thứcvề kết cấu sơn trại, yêu cầu này đương nhiên là rất không hợp lý, nhưngxuất phát từ tình cảm và sự kính ngưỡng của ta với Ngưu tiêu đầu, nênmới đưa nàng ấy lên núi du ngoạn.”

Thu Anh Đào khẽ hừ, thêu dệt! Toàn là thêu dệt! Xem ngươi tâm địa gian xảo đến mức nào.

Ngưu Đại Ngưu liếc nhìn Thu Anh Đào, lập tức toàn bộ tức giận hóa thành dịudàng: “Khuê nữ à, có cha làm chủ cho con, nếu tiểu tử này ức hiếp con cứ nói cho cha!”

Thu Anh Đào lai hừ lần nữa, thôiđi ông! Phòng ngủ cũng để người ta đem làm nhà trọ đi tới đi lui tới tám trăm lần, còn bảo vệ ai chứ.

Mộ Giai Nam thấy Ngưu Đại Ngưu chậm chạp chưa động tay, hắn chọc chọc Thu Anh Đào dưới bàn, ý bảo nhanh lên.

Thu Anh Đào bị chọc cũng thấy phiền, bỗng dưng đứng lên, đoạt lấy chuỷ thủtrong tay Ngưu Đại Ngưu, dùng toàn lực chém xuống “Bắt yêu cô”, “răngrắc” một tiếng, mặt bàn lập tức nứt ra một khe hẹp, Ngưu Đại Ngưu đaulòng nhắm mắt lại… Chuỷ thủ độc nhất vô nhị trên đời của ta!

Mộ Giai Nam giật bắn người lui về phía sau… Ngưu Tiểu Nữu là nữ nhân lỗ mãng nhất hắn từng gặp qua.

Mặc dù sức tung ra không nhỏ, nhưng Thu Anh Đào rất mất mặt đã chém trượt,nàng không làm thì thôi chứ đã làm thì phải làm cho xong, lại giơ caochuỷ thủ trong tay một lần nữa, Ngưu Đại Ngưu và Mộ Giai Nam đều vộivàng đưa tay ra ngăn lại, bọn họ đều là người yêu quý thiên binh thầnkhí.

Thu Anh Đào tức giận ném chuỷ thủ lên bàn, không phải chỉ là con dao gọt trái cây thôi sao, có cần phải khẩn trương thế không?