Nhóc Câm Chọc Hồng Trần

Chương 27: Cổ đại cũng có fan đoàn



Mộ Giai Nam tựa hồ đối với thành trấn này rất quen thuộc, hắn đánh xengựa đi đến trước cửa một khách điếm có vẻ thượng đẳng, điếm tiểu nhịkinh ngạc nhìn “Sơn đại vương” đại giá quang lâm, nhất thời cúi đầu khom lưng nhiệt tình đón chào, hắn và Thu Anh Đào vừa rảo bước đi đến cửakhách sạn, thì ngay cả chưởng quầy cũng chạy ra nghênh đón khách quý:“Mộ trại chủ khó được dịp xuống núi, đã mang đến vinh hạnh cho tiểu điếm của kẻ hèn này a!”

Tuy rằng sau lưng tiếng ủnghộ khen tặng ồn ào không ngừng, nhưng Mộ Giai Nam vẻ mặt sung sướng thân mật mỉm cười, cũng không có vẻ gì là khiêm tốn. Thu Anh Đào khó lý giải nhướng mày, Mộ Giai Nam nhìn sao cũng giống như cục trưởng cục thuếnha, đi đến chỗ nào cũng đều có người nhiệt tình tiếp đón, nàng lầntrước đưa tiêu có đi qua nơi này, thiếu chút nữa không tìm được kháchđiếm để trọ, nếu nàng nhớ không lầm, thì cũng đã tới khách điếm này tìmnơi ngủ trọ, nhưng thái độ thực không giống với hiện tại, ra vẻ cho dùlúc này thực sự không còn phòng, thì chưởng quầy cũng có thể đem phòngngủ của mình mà tặng cho Mộ Giai Nam. Còn phải nói một câu: ủy khuất cho ngài rồi.

Mộ Giai Nam là cái loại nam nhân làmngười ta trước mắt sáng ngời, thân hình cao gầy, dung mạo xinh đẹp đúnglà chiếm rất lớn ưu thế, vô luận đi đến nơi nào củng có thể làm loá mắtmọi người. Đương nhiên, nói lời này là có căn cứ, Thu Anh Đào từ ngoàicửa đi đến trước bàn ăn còn không quá hai mươi bước, ngoài cửa đã tụ tập bảy, tám cô nương trẻ tuổi, tựa hồ vây xem người cũng là một xu thếnha, chỉ thấy các nàng xấu hổ cười cười, cả người e thẹn nhìn Mộ GiaiNam, thuận tiện ánh mắt ghen tị lại hướng đến Thu Anh Đào vài lần.

Các cô nương này khe khẽ nói nhỏ, đừng thấy rằng đã qua thời gian ăn cơm,nguyên bản mấy bàn cơm lúc trước trống rỗng nháy mắt đã ngồi đầy nhữngcô nương trẻ tuổi, tiếng cười nhẹ nhàng lan tràn khắp đại sảnh lầu một,Thu Anh Đào uống một ngụm trà, lòng thầm cảm thán, những cô nương nàycũng thật là háo sắc nha!

Các cô nương cũng không thể ngồi không, đành phải gọi vài món ăn, đám tiểu nhị vội vàng dâng đồ ăn, châm trà, chưởng quầy đương nhiên cười đến toe tóe, đắc ý vênh váocười nói: “Mộ trại chủ ở lại mấy ngày đi, tiểu điếm sẽ miễn toàn bộ chiphí ăn ở cho người a!”

Mộ Giai Nam ngoài cườinhưng trong không cười, khóe miệng dương dương tự đắc, Thu Anh Đào bĩumôi một cái, nàng hiện tại đã hiểu Mộ Giai Nam vì sao đi đến chỗ nàocũng được hoan nghênh, bạn hữu Mộ Giai Nam mà đi đến đâu thì ở đó làm ăn buôn bán rất có lời nha, giống như “hồng ngưu lang” đi triển lãm kháchvậy!

Đợi tất cả đồ ăn được mang lên, Mộ Giai Namcũng không vì ánh mắt của những người bốn phía mà ảnh hưởng đến khẩu vị, ngược lại còn ăn rất thoải mái, trong khi đó Thu Anh Đào không được tựtại như vậy, nàng cứ mỗi một miếng thức ăn vào miệng, thì giống như cóthể nghe được âm thanh nguyền rủa “Nghẹn chết ngươi”.

Mộ Giai Nam biết nàng ngày thường ăn rất nhiều, sao hôm nay nàng nói đóibụng cả một ngày, vậy mà nàng lại ăn chậm chạp, biểu tình quái dị, MộGiai Nam tìm tìm trong dĩa thịt nướng, cuối cùng cũng tìm được một miếng toàn thịt mỡ gắp bỏ vào trong chén Thu Anh Đào: “Thịt mỡ thịt mỡ, ngươi yêu nhất đây.”

Thu Anh Đào nhìn miếng thịt trắng bóng, thiếu chút nữa ói ra, nàng bỏ đũa đem bát cơm đẩy ra, người nàylà cố ý ! … Mộ Giai Nam không rõ cho nên nâng mí mắt, hắn vẫn cho rằngNgưu Nữu Nữu khí lực lớn là liên quan đến ẩm thực: “Làm sao vậy? Chẳnglẽ còn muốn ta uy? Ha ha a…”

Thu Anh Đào nguyênbản là tức giận, nhưng chung quanh lại nghĩ là hai người bọn họ đang“Liếc mắt đưa tình” vô trách nhiệm bát quái một phen, phải nói là trungquốc ngôn ngữ văn hóa chính là bác đại tinh thâm, “Trăm khoanh vẫn quanh một đốm” huống chi nữ nhân đương nhiên đối với nữ nhân càng dò xét hơn, chưa tới mười phút, nàng đã nghe không dưới hai mươi câu tổn hại đến sự “Xinh đẹp” của nàng.

Thu Anh Đào không thể nhịnđược nữa, nhìn sang những nữ nhân các bàn bên cạnh, nhưng ánh mắt nàngxẹt đến bàn nào, thì bàn ấy liền dường như không việc gì xảy ra, bọn họchỉ tự nói tự cười với nhau, giống như tự nàng suy nghĩ nhiều mà thôi…Lúc này, Mộ Giai Nam hơi hơi nhíu mày, gắp lên một miếng thịt nướng:“Nhìn như thế nào miếng thịt này cũng nhiều mỡ mà …”

Thu Anh Đào bỗng nhiên linh cơ chợt lóe, trong mắt bốc lên ngọn lửa báothù, nàng tức khắc cầm lấy chiếc đũa gắp lên một miếng thịt nướng, đưalên miệng lấy lại bình tĩnh, cắn răng một cái đem miếng thịt nhắm ngayphần béo ngậy hung hăng cắn một miếng, sau đó nàng đem phần thịt bỏ vàochén Mộ Giai Nam, sau đó thể hiện biểu tình ôn nhu “Thỉnh chậm dùng”.

“…” Mộ Giai Nam đưa ánh mắt hiểu ý sang Thu Anh Đào, cũng thuận theo vui vẻ đem miếng thịt cho vào miệng thỏa mãn nhai nuốt.

Hành động này làm cho các thiếu nữ xung quanh tức điên lên, có mấy người còn tức giận đến mức quăng lại tiền cơm căm giận rời đi, Thu Anh Đào miệngngậm thịt mỡ tuy cảm thấy ghê tởm, nhưng trong lòng cũng rất thõa mãn,nàng hai tay ôm ngực đắc ý mỉm cười. Khi nàng tỏ thái độ thị uy nhìn một vòng xong ngoái đầu nhìn lại, nhất thời khóe mắt mở lớn, đáy mắt bắn ra biểu tình khiếp sợ… Bởi vì cái tên Mộ Giai Nam thối kia còn không biếtxấu hổ, cư nhiên đem mấy miếng thịt mỡ chia đôi phần mỡ với phần thịt,chỉnh tề đặt phần mỡ vào chiếc dĩa nhỏ đẩy đến trước mặt nàng, hắn còncắn chiếc đũa hướng nàng làm tư thái “Thỉnh hỗ trợ chia đôi”.

“…” Thu Anh Đào ôm nỗi hận trừng mắt nhìn Mộ Giai Nam, lúc này mặc kệ thếnào, thì cũng có mấy chục ánh mắt chờ xem nàng làm trò cười, nàng lúcnày đứng giữa lựa chọn danh dự và khẩu vị… Cuối cùng nàng quyết định,khí thế như tử sĩ cầm lấy đôi đũa, ôm niềm tin thấy chết không sờn đemtừng miếng thịt mỡ cắn nuốt… Mộ Giai Nam giống như đứa trẻ chờ ăn, mộttay chống má cười tủm tỉm: “Thấy ta tốt không, ta đã đem những miếngthịt không mỡ ăn dùm ngươi rồi đó, ha ha a…”

Nàng cũng không ngẩng đầu, nếu không muốn bày ra gương mặt vặn vẹo run rẩy, thầm nghĩ nói một câu: mụ nội nó D!

Đợi sau khi Mộ Giai Nam một mình cơm no rượu say, hắn từ quầy lấy một cáichìa khóa phòng đưa cho Thu Anh Đào: “Ta đi ngủ trước, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi.” Nói xong, hắn thẳng hướng cầu thang đi tới, Thu AnhĐào ôm miệng đầy thịt béo không thể nhịn được nữa, thấy Mộ Giai Nam rốtcục cũng cút đi, nàng vội vàng đứng lên hướng nhà vệ sinh chạy tới… Chỉchốc lát, phía sau hậu viện liền truyền ra thanh âm nôn mửa.

Một vị mới từ hậu viện đi ra, điếm tiểu nhị liến đi vào phòng khách thay Mộ Giai Nam châm nước trà, còn tề mi lộng nhãn nói: “Mộ trại chủ lợi hạia, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, ha ha ha —— “

“…” Mộ Giai Nam chậm rãi uống ngụm trà, mặc dù lới này có vẻ khoa trươngcòn có điểm quỷ dị, nhưng mà, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ bày ra vẻmặt đương nhiên mà cười cười.

Thu Anh Đào rốt cục cũng nôn ra hết, đến ngay cả ruột gan cũng mún nôn ra, hai chân bủnrủn, yết hầu đau nhứt, nàng hữu khí vô lực đi lên cầu thang, vừa vàophòng liền gục trên giường, nàng phát hiện vừa rồi hành vi “Tranh giànhtình nhân” buồn cười cỡ nào, có thể ghi vào sự tích cuộc đời nàng đượcrồi đó! Ô ô, Mộ Giai Nam ngay cả heo chó cũng không bằng, hắn còn có thể ăn uống no đủ ngủ ngon đi, ô ô…

Sáng sớm hômsau, vì phòng Thu Anh Đào ở ngay ngã tư đường, cho nên tờ mờ sáng nàngđã nghe được tiếng ồn ào ở lầu một, nàng lê thân đẩy cửa sổ ra… Mộ GiaiNam co vẻ như đang cho ngựa ăn, chỉ thấy trên ngã tư đường không rộnglắm đang nhốn nháo, tầng tầng lớp lớp người đứng chật ních giống như đixem Gấu trúc … Nữ nhân! Thu Anh Đào bỗng nhiên bốc lên ngọn lửa khôngtên, hắn đây là đi cho ngựa ăn cỏ sao? Nhìn hắn căn bản cũng rất giốngthức ăn gia súc, đang mời gọi người ta tới ăn hắn nha, nàng đánh mạnhmột quyền lên thanh chống cửa sổ, “Răng rắc” âm thanh gỗ gãy phát ra,thanh chống cửa sổ “Sưu” một tiếng hướng lầu một bay xuống, mà phía dưới chính là đỉnh đầu Mộ Giai Nam, Thu Anh Đào trong mắt kinh hãi, muốn lalên nhưng không thành tiếng, chỉ đành nhất nhắm mắt ngồi xổm xuống trốntránh trách nhiệm .Mà tại lầu một, trong khoảnh khắc truyền đến liêntiếp tiếng thét chói tai… Lúc này, Mộ Giai Nam phát ra cảnh giác, hắnnhìn lên cửa sổ lung lay sắp đổ trên đỉnh đầu, không cho là đúng lêntiếng…”Nữu Nữu, ngươi thức dậy rồi sao?”

“…” ThuAnh Đào có tật giật mình đứng lên, thấy Mộ Giai Nam không bị thương mớiyên tâm, cùng lúc đó vô số ánh mắt “Thương hương tiếc ngọc” nhìn về phía Mộ Giai Nam. Sau đó lại như hổ rình mồi trừng mắt hhìn tên đầu sỏ gây chuyện là nàng.

Thu Anh Đào biểu tình cứng ngắcvẫy vẫy tay, Mộ Giai Nam hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay kêu nàng xuốngdưới, nàng nuốt nuốt nước miếng, sau đó ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt xámxịt tiêu sái ra khỏi phòng.

Mộ Giai Nam đã thanhtoán xong tiền thuê phòng, chỉ chờ nàng xuống lầu sẽ tiếp tục lên đường, nhưng một đám người chật như nêm cối chậm chạp không chịu tránh ra, MộGiai Nam thoải mái nhìn xung quanh một vòng: “Xin các vị cô nương nhường đường”

Thu Anh Đào tuy rằng dùng chút sức là cóthể đẩy ngã một đám người, nhưng nàng cũng không muốn bị đám người người kia đánh a. Nhưng hiện tại cho dù nàng không ra tay, thì bản thân cũngbị bao quanh, nàng thực sự đối với chuyện này cảm giác vô lực, ai nói nữ tử cổ đại đoan trang, hòa nhã chứ? Tất cả đều dối người!

Mộ Giai Nam thấy thế hơi hơi nhíu mày, hắn nhún người nhảy ra khỏi đámngười, đi vào khách điếm, đám điên cuồng nữ tử cũng theo sát tiến vàokhách điếm, trong khoảnh khắc ngã tư đường khôi phục yên tĩnh, Thu AnhĐào vội vàng đi vào xe ngựa, nàng bỗng nhiên cảm thấy xe đầu trầm xuống, vừa vén mành lên, cư nhiên là Mộ Giai Nam thoát ra từ đội ngũ, Mộ GiaiNam chỉ chỉ đỉnh đầu… Nguyên lai hắn từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, bắnsang cho Thu Anh Đào một ánh mắt đắc ý “Vu hồi chiến thuật, hắn thôngminh đi?”.

Cương ngựa giương lên, xe ngựa cấp tốc lao đi, phía sau lưu lại đủ mọi khăn tay màu sắc hoa nhỏ không ngừng lay động.

Thu Anh Đào thật sự là chịu đựng đủ, nàng hầm hừ ngồi vào bên trong xe,bỗng nhiên từ bên ngoài rèm xe bay vào một túi giấy, Thu Anh Đào theobản năng tiếp được, nàng mở ra bên trong chính là điểm tâm, nàng dùngánh mắt liếc người nào đó bên ngoài rèm xe một cái, hừ, dám dùng mỹ thực hối lộ nàng? Được rồi… Tha cho ngươi đó.

Mộ Giai Nam hít sâu một hơi, từng đợt từng đợt không khí nhẹ nhàng khoan khoáithấm vào ruột gan: “Đi ra hít thở không khí đi, ngươi muốn mốc meo trong đó sao?.”

Thu Anh Đào một bên viết chữ, một bênngồi bên cạnh xe ngựa, nhàn rỗi đúng là nhàn rỗi a, nàng bắt đầu đối với soái ca tiến hành phỏng vấn: này nữ nhân mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìnngươi, ngươi không biết là không được tự nhiên sao?

Mộ Giai Nam không cho là đúng nhún nhún vai: “Nhìn thì nhìn, chỉ cần đừng sờ loạn là được.”

Thu Anh Đào lại viết xuống: kia nếu có một cô nương cực kỳ xấu hướng ngươi thổ lộ, ngươi làm sao bây giờ?

“Cực kỳ xấu…” Mộ Giai Nam câu được câu không, bỗng nhiên nhìn về phía ThuAnh Đào, làm ra trạng thái hoảng sợ: “Ngươi không phải là muốn thổ lộvới ta chứ? …”

“Ba!” Thu Anh Đào nghiến răng nghiến lợi đóng nắp hộp lại, phỏng vấn xem như đã xong!

Mộ Giai Nam ha ha a cười, hảo tâm vì nàng giải thích nghi hoặc: “Năm trước lúc ta đi ngang qua đây, trấn này từng bị một đám hung hắc ác bá laingười lịch không rõ gây khó dễ, quan binh lại bắt không được người, lúcđó người đứng đầu trấn nhờ ta đi bắt hung phạm, cho nên dân chúng trongtrấn đối với ta phá lệ nhiệt tình.”

“…” Hưz!,nàng muốn nghe giải thích sao? Nào tên trộm cướp nào đi bắt trộm cướpchứ? Tám phần là Mộ Giai Nam tìm sơn tặc cải trang, sau đó lừa gạt hảocảm của dân chúng để ăn uống miễn phí chứ gì! Thu Anh Đào lắc lắc đầu…Sớm nói rõ ràng không phải hơn sao! Hại nàng cả người không được tựnhiên cả đêm, nàng ánh mắt loạn phiêu, không tự chủ được mím môi cười.