Nhóc Câm Chọc Hồng Trần

Chương 16: Hành động ám sát có tố chất nhất



Đến lúc trời sáng, Thu Anh Đào bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, hiểnnhiên là đám tiêu sư vội vàng lên đường. Nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy,bàn tay lại bị Tống Hàn Nho nắm chặt, nàng nghiêng đầu nhìn sang . . . . . . Nhớ lại sự kiện con chuột tối hôm qua, không biết bị Tống Hàn Nholàm ầm ĩ đến lúc nào mới được chợp mắt. Thu Anh Đào cố rút tay ra, nhưng bạn hữu này lại xem nàng như phao cứu mạng, nắm chặt đến mức tay nàngcũng thấy ngứa.

Đồ nhát gan. . . . . . Thu AnhĐào bĩu môi khẽ hừ, đại nam nhân sao lại không có tiền đồ thế này chứ,cũng may là đụng phải chuột, chứ nếu gặp phải sài lang hổ báo, nàng tinchắc Tống Hàn Nho khẳng định sẽ đẩy mình ra làm bữa ăn ngon cho dã thú.

Nàng nghiêng đầu nhìn hai mắt Tống Hàn Nho, dáng vẻ đường đường có khíphách, Thất vương gia ôn tồn lễ độ không ngờ lại sợ một con chuột, lànda trắng nõn nà lại bị bạch đến mức hỏng luôn. (*chữ bạch ở đây ngoài ýnghĩa trắng, còn có ý đơn thuần, ngốc nghếch*)

Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa, Thu Anh Đào đẩy vai Tống Hàn Nho, Tống Hàn Nho nhíu mi hai mắt mờ mịt mở ra, cả đêm hắn cảnh giácchuột lại leo lên giường, nên vừa mới ngủ được một lát thôi.

Tống Hàn Nho chợt thấy lòng bàn tay vừa ấm vừa mềm, vội vàng buông ra, hắnấn ấn huyệt Thái dương áy náy nói : “Xin lỗi Ngưu cô nương, bản vương. . . . . .”

Thu Anh Đào phất tay ngắt lời, ý bảo đã hiểu không cần nói, hiện giờ đối với Tống Hàn Nho ngoại trừ không thích còn thấy bó tay. Tống Hàn Nho biết chuyện tối hôm qua đã làm mình mấthết thể hiện, nhưng sợ hãi chính là sợ hãi, ai mà khống chế được.

Hai chiếc giầy của Thu Anh Đào tối hôm qua dùng đánh chuột không biết đãbay đi đâu, nàng vừa định tìm giày ở dưới chân, thì Tống Hàn Nho đãxuống giường nhanh hơn nàng, khom người tìm kiếm một lúc mới tìm đủ haichiếc giầy, hắn phủi bụi đất trên giày, nhẹ nhàng đặt dưới chân Thu AnhĐào, nâng mắt lên nhìn nàng khẽ cười trong mắt có cả sự cảm kích.

“. . . . . .” Thu Anh Đào nhìn hai chiếc giầy thêu, lại nhớ đến hình ảnhMộ Giai Nam cõng mình đi trong rừng cây, vô thức mỉm cười. Tống Hàn Nhokhông hiểu hỏi: “Bản vương chưa bao giờ chăm sóc người khác, có chỗ nàokhông ổn sao?”

Thu Anh Đào suy nghĩ một chút rồilắc đầu, sau đó gật đầu cảm tạ rồi đeo giày vào. Nhiệm vụ đưa tiêu lầnnày cùng lắm chỉ ba ngày, cho nên không mang theo quần áo để thay, xemra còn phải mặc bộ váy áo “lai lịch bất minh” này tiếp tục đi đườngthôi.

Thật ra Tống Hàn Nho có điều không biết,nếu không tính địa vị tôn quý của hắn, thì trong cảm nhận của Thu AnhĐào hắn không có hình tượng gì đáng nói. Lần đầu bọn họ gặp nhau đã ănmột quyền nặng ngàn cân của Thu Anh Đào, lại nhận vô số trừng mắt của mỗ nữ, cộng thêm chuyện tối hôm qua, haizzz…

“Cóchỗ nào mạo phạm mong Ngưu cô nương thứ lỗi.” Tống Hàn Nho khẽ thở dài,hình như càng muốn vãn hồi hình tượng trước mặt Ngưu Tiểu Nữu lại càngxấu hổ thêm, thôi cứ thuận theo tự nhiên đi.

ThuAnh Đào sửa sang lại quần áo rồi mở cửa, ba vị tiêu sư một đêm khôngngủ, còn phải thay phiên trông coi tiêu vật, lúc này người nào cũng phờphạc lừ đừ. Thu Anh Đào là người ngủ ngon nhất trong số năm người, nàngcũng sợ gặp lại sơn tặc, thổ phỉ đêm dài lắm mộng, chỉ mong trước khitrời tối áp tiêu an toàn đến nơi, nàng xuống lầu mua vài túi bánh baonhân thịt cho mọi người ăn sáng, sau đó vừa ăn vừa đi tới Ân Đức sơntrang.

Đây là lần thứ hai Tống Hàn Nho ăn thức ăn dân dã, hơn nữa còn vừa đi vừa ăn, hắn thấy Thu Anh Đào nhai ba lần đãnuốt một miếng, tốt bụng nhắc nhở: “Nàng ăn nhanh như vậy, không tốt cho thân thể.” Vừa dứt lời, bánh bao đã nghẹn ở cổ họng Thu Anh Đào, nàngvỗ vỗ ngực, Tống Hàn Nho vội vàng lại gần đưa tay giúp nàng vỗ lưng, tay còn lại mở túi nước đưa đến, vẻ mặt có vẻ lo lắng.

Thu Anh Đào uống từng ngụm từng ngụm, cuối cùng cũng nuốt được bánh baoxuống bụng. Nàng lau khóe miệng, tiện tay trả lại túi nước cho Tống HànNho, coi việc Thất vương gia người ta phải phục vụ là chuyện đươngnhiên.

Tống Hàn Nho cũng không để ý, nhận lấy túi nước đặt lại xe ngựa, sáng sớm có sương mù hơi se lạnh, hắn lấy mộtchiếc áo choàng đưa cho Thu Anh Đào. . . Thu Anh Đào giật mình, bạn hữucũng biết săn sóc cơ đấy.

Mà ba gã tiêu sư đứngngoài nhìn thấy lập tức liếc mắt đưa ghèn cười trộm. Xem ra đại tiểu thư nhà bọn họ không gả thì thôi, chứ vừa ra tay đã mê hoặc được cả Thấtvương gia, thừa dịp Thất vương gia vẫn chưa hiểu rõ Ngưu Tiểu Nữu nhanhchóng gả vào Vương phủ vậy thì không còn gì tốt hơn, nói chuyện này cũng phải nói đến Ngưu tiêu đầu, trước khi đi Ngưu tiêu đầu đã nói bóng nóigió lệnh cho ba người bọn họ biết ý tránh xa một chút, đúng là gừng càng già càng cay, đã dự kiến trước đây mà.

. . . . . . . . . . . .

Một lúc sau, bọn họ thuận lợi đi hết nửa đường nói, mắt thấy chỉ cần đi qua dốc kia là đến Ân Đức sơn trang, mà trời lại không giúp người, bỗngdưng một trận mưa to như trút nước đổ xuống, cho nên, mọi người đều trốn trong sơn động tránh mưa, ba tiêu sư thấy cơ hội trời cho, liếc mắt rahiệu lẫn nhau đẩy xe ngựa sang trốn ở sơn động khác, tốn công ghép cônam quả nữ ở cùng một chỗ.

Thu Anh Đào dùng khăntay lau tóc, mưa dày bao phủ cả rừng núi, nàng bắt đầu thấy lo, người ta nói xuân vũ quý như du, nhưng mà đừng có mưa to quá không áp tiêu được.

(*Xuân vũ quý như du: Mưa xuân quý như dầu, mùa đông không có mưa vì thế mưa xuân rất quý.*)

Nàng vừa ngẩng đầu thấy khuôn mặt Tống Hàn Nho dính đầy nước, cũng đang nhìn thời tiết biến đổi thất thường ngoài trời, nàng đưa khăn tay về phíatrước, Tống Hàn Nho chần chừ một chút thì nhận lấy khăn tay, nói chuyện: “Ngưu cô nương năm nay mười tám?”

Khoé miệng Thu Anh Đào cứng đờ, nhướn mày cảnh giác, ở thời đại này, mười tám tuổi đãlà gái lỡ thì, Tống Hàn Nho định nói gì đây.

Tống Hàn Nho thấy sắc mặt nàng không tốt, liên tục xua tay: “Bổn vương không có ý chế giễu Ngưu cô nương, hẳn là mắt nhìn người của Ngưu cô nươngrất cao.”

Thu Anh Đào thoải mái chỉ miệng, rồi nhún nhún vai, nàng là một người câm sao có thể có yêu cầu cao chứ?

Tối hôm qua lúc Tống Hàn Nho “trốn tránh” trên giường cũng đã suy xét quavấn đề này: Ngưu Tiểu Nữu tuy thân phận thấp kém lại là người câm, cánhân hắn không thấy có chỗ nào không ổn cả, nhưng mà bị hạn chế bởi đôimắt của người trong Hoàng tộc. Hoặc là nói, tính tình tính cách của Ngưu Tiểu Nữu thẳng thắn làm hắn cảm thấy mới mẻ, con người chung quy đềuhướng tới nhân sinh của người khác, không cần phải mạnh hơn mình, nhưngchỉ cần đáp ứng được dục vọng nào đó. Dù sao, hắn thừa nhận hiện giờ cảm giác đối với Ngưu Tiểu nữa vẫn chưa nói đến có thích hay không. Trảiqua một đêm kinh hoàng suy nghĩ, thật sự đã nghĩ làm người tốt thì làmđến cùng, chỉ cần Ngưu Tiểu Nữu không để ý chuyện làm thiếp.

…Tống Hàn Nho mấp máy môi, qua một đoạn thời gian hắn đã khá hiểu Ngưu TiểuNữu, cảm thấy dù có nói đến chuyện hôn thú cũng phải tìm nơi thích hợp,nếu không Ngưu Tiểu Nữ chắc chắn sẽ nghĩ là hắn đang nói đùa.

Thu Anh Đào nhìn hắn một lúc, không biết bạn hữu đang đấu tranh tinh thầncái gì đây, lúc thì nhíu mày, lúc thì cười trộm, cứ như đang phát bệnh.

Đúng lúc đó, tiếng ồn ào chén giết truyền tới từ trong màn mưa, nước mưatrắng xoá ngăn tầm mắt, Thu Anh Đào đành phải nghiêng tai lắng nghe,kinh hoảng khi thấy một vị tiêu sự lao tới trong ngực vẫn cắm đao, hétlên một tiếng thảm thiết rồi ngã sấp xuống cửa động: “Đại tiểu thư mauchạy, có sơn tắc…” Tiếng nói tiêu sư vừa dứt cả người đã nằm trong vũngmáu.

Thu Anh Đào kinh ngạc hai mắt mở to, nàngkhông biết phải làm gì lay lay vai tiêu sư, khoảnh khắc hai tay dính đầy máu, nàng hoảng sợ nước mắt tràn mi rớt xuống đất. . . Tống Hàn Nhogiật mình trong chốc lát, hiển nhiên lần này có người muốn lấy mạng bọnhọ, những gì phải tới cuối cùng cũng tới.

Hắn đưa tay tìm hơi thở tiêu sư, nhưng tiêu sư cả người đã cứng ngắc không cònhơi thở. Tống Hàn Nho vội vàng kéo Thu Anh Đào lao ra ngoài động, vừa đi được hai bước đã bị ba nam tử che mặt cầm đao chặn đường… Nghe thấytiếng cười lớn của ba người, cầm đao lớn trong tay bước lại gần, TốngHàn Nho đẩy Thu Anh Đào ra sau lưng, nói dứt khoát: “Thứ các ngươi muốnđều để trong thùng gỗ”.

Một kẻ trong đó lấy mộtbức tín thư nhuốm máu từ trong ngực, ánh mắt lạnh lùng ném xuống chânTống Hàn Nho: “Thất vương gia, ngài sắp chết đến nơi, sao còn không đemtín thư thật giao ra đây?”

Tống Hàn Nho kinhhoảng, vì để bảo đảm tín thư không bị mất, đúng là hắn đã đặt trongthùng gỗ một bức tín thư giả để che tai mắt, mà người biết việc này… chỉ có Phụ hoàng cùng Hoàng hậu, mà Phụ hoàng trong lúc vô ý đã nói, “diệukế” tín thư giả này là Hoàng hậu nghĩ ra. Hoàng mệnh khó tránh, lúc đầuhắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng thấy ba người đằng đằng sát khí hìnhnhư không đơn thuần đến vì tín thư, hơn nữa Hoàng hậu vẫn không chịuđược mẹ ruuột hắn là Ôn quý phi được sủng, chẳng lẽ việc truyền tin làgiả mà giết hắn mới là dự định ban đầu?

Nghĩ vậy, Tống Hàn Nho mặt không chút biểu tình quan sát ba người, ba người hắc y này che mặt nguỵ trang, nhưng chân đi giày đen lại thuộc hàng thượngđẳng, hơn nữa binh khí cầm trong tay cũng không phải của thổ phỉ trongnúi hay dùng, nguỵ trang sơ hở trăm ngàn chỗ như thế… Hắn nhếch môi cười lạnh, có lẽ đã chắn chắn hắn phải chết đây.

“Hoàng hậu khách khí như vậy, lại dùng cả cao thủ đại nội để truy giết bổnvương, xem ra bổn vương hôm nay khó thoát được một kiếp?”

Ba người trước mặt đều ngẩn ra, thấy thân phận bị bại lộ cũng không ra vẻhuyền bí nữa, một người trong đó quỳ xuống nói thẳng không chút kiêngkị: “Thất hoàng tử gặp nguy không loạn, trí tuệ cẩn trọng, trách saoHoàng hậu coi Thất hoàng tử là cái đinh trong mắt, nô tài tự biết ám sát Hoàng tử là ngỗ nghịch phạm thượng, nhưng Hoàng hậu có ân với chúng nôtài, cho nên hôm nay nhất định phải đem đầu Thất hoàng tử về phục mệnh!”

Thu Anh Đào nghe xong thì nghẹn họng trố mắt đứng nhìn, nghe nửa ngày mớihiểu ra Hoàng hậu muốn mạng Tống Hàn Nho, đây chính là cung đấu trongtruyền thuyết sao?… Ô ô, xem ra tình thế nguy cấp rồi, nàng vừa mớixuyên qua thôi, không phải “may mắn” như vậy chứ!?

Tống Hàn Nho không chút sợ hãi cười lạnh một tiếng: “Tốt lắm, Hoàng hậu đúng là đã dạy dỗ được một đám nô tài tốt.” Hắn làm động tác mở quạt,nghiêng người nhẹ giọng dặn dò: “Nàng chọn đúng thời cơ thì chạy mau.”

Thu Anh Đào sớm đã sợ tới mức chân nhuyễn, nàng túm lấy góc áo Tống Hàn Nho không buông tay, trước mắt là cao thủ thuộc hàng nhất đẳng, lại hoàntoàn không sợ nói ra cả tên tuổi, mà Tống Hàn Nho không biết chút võcông, sức mạnh nàng hay cậy vào tám phần không sử dụng được, hôm naymuốn không chết cũng khó.

Tống Hàn Nho nhìn vềphía trước nheo mắt lại: “Theo sự hiểu biết của bổn vương với Hoàng hậu, chắc chắn không chỉ phái ba người đến ám sát bổn vương?”

“Không sợ báo cho Thất vương gia, bên ngoài động còn có ba người chờ, ngài đừng mong dựa vào sự may mắn.”

Tống Hàn Nho trước tiên hỏi rõ ràng số thích khách đến, để kéo dài thời gian hỏi đáp thêm mấy câu nữa: tổng cộng có sáu cao thủ đại nội, võ công tất nhiên cao cường, phải làm sao mới bảo hộ được Ngưu Tiểu Nữu không bịthương đây?

Thu Anh Đào ngồi trên một hòn đá phóthác số mệnh cho trời, đúng là thế giới rộng lớn nhiều chuyện lạ, đây là lần đầu nàng thấy, vụ ám sát nho nhã lễ độ nhất, hung thủ vẫn còn quỳhành lễ mà đáp lời.

Thích khách đứng dậy ômquyền: “Đắc tội, Thất vương gia!” Lời còn chưa dứt, một người trong đógiơ đao lên đâm tới Tống Hàn Nho. Mắt Tống Hàn Nho chợt lạnh, khuôn mặtvốn ôn tồn lễ độ như bị ngưng kết thành bằng, cả người hắn đột nhiênnghiêng về phía trước, quạt trong tay vung lên như gió thu quét qua lárụng xẹt qua cổ thích khách, sau đó xuay người bước về phía sau haibước… Thấy thích khách vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hai ngườiphía sau không biết đã phát sinh chuyện gì bước lên xem xét, kinh hoảngthấy chỗ cổ tên thích khách kia chậm rãi tách ra một vết thương dài nhỏ, bỗng dưng, dòng máu tươi như suối phun tràn ra ———.

Thu Anh Đào còn chưa kịp phản ứng, Tống Hàn Nho đã dùng tốc dộ như gió baychớp giật nhảy lên phía trước, linh hoạt xoay tròn nửa vòng, dễ dàng cắt đứt cổ họng hai người còn lại, mà hai người kia chưa kịp phản ứng đã bị quạt sắc như dao chém qua cổ ngã lăn xuống đất, lúc chết trên mặt vẫnlà vẻ mặt hung ác cùng vô cùng kinh ngạc, hoặc là nói, không ai ngờ Thất vương gia lại là cao thủ võ vông.

Máu tươi trànra như nước chảy, mùi máu tươi nồng nặc làm Thu Anh Đào buồn nôn, hơnnữa, nàng rung động hơn bất cứ ai, một Tống Hàn Nho sợ chuột, hắn hắnhắn lại giết người như chém đậu hủ? Chẳng lẽ bình thường đều là heo cắmlá hành vào lỗ mũi giả trang thành voi sao?

TốngHàn Nho hơi nhíu mày, dường như hắn rất không thích việc giết chóc, kéoThu Anh Đào ra ngoài động, hắn bình tĩnh nói: “Bên ngoài còn ba ngườithấy chúng ta sống sót đi ra chắc chắn sẽ đề cao phòng ngự, đến lúc tađẩy nàng, nhớ kỹ phải chạy nhanh.” Đột nhiên hắn dừng bước, trong ánhmắt âm trầm tỉnh táo lại có một tia dịu dàng mang ý cười, hắn nói ngụ ý: “Bổn vương thật sự không biết cưỡi ngựa.”