Nhóc Cà Lăm

Chương 35: Thằng bé ngoan đáo để



Chuyến xe của mẹ Trần Hân đến tối mới xuất phát. Hai mẹ con ăn trưa sớm, chưa đến 12 giờ đã lên đường, đến trường chỉ mới hơn 2 giờ chiều. Đem hành lý lên phòng ký túc, mẹ Trần Hân rất vừa lòng với cơ sở vật chất nơi đây. Bà nói: "Hân Hân à. Con phải cố gắng học tập để không phụ lòng các thầy cô đã tận tình giúp đỡ."

"Vâng ạ."

Giở gói hành lý của con ra xếp, bà phát hiện quần áo đều bạc phếch, áo trắng cũng ngả màu, áo khoác đều là đồng phục từ trường cũ. Trong lòng xót xa, bà nói: "Chốc nữa mẹ sẽ mua cho con mấy bộ quần áo mới."

Việc này, lúc ở nhà, bà nội và mẹ cậu đã đồng lòng bàn đến. Giờ đây cậu một lần nữa khước từ: "Không, không cần đâu, mẹ, quần áo, con mặc, còn vừa."

Bà mẹ cầm lấy tay con, nhỏ nhẹ: "Con được nhà trường miễn học phí, ăn ở lại chẳng tốn kém gì. Nhờ thế, mẹ cũng tiết kiệm được một khoản kha khá. Mấy năm nay mẹ mới về thăm nhà được một lần, mẹ muốn mua chút gì cho con mới được."

Cậu bùi ngùi nhìn vào đôi mắt hiền từ của mẹ, gật đầu: "Vâng ạ."

Hai mẹ con vừa đứng dậy, bỗng cửa phòng bị đẩy ra, làn gió xuân ấm áp ùa vào. Ở ngưỡng cửa là một chàng trai trẻ trung cao lớn cười rạng rỡ như ánh mặt trời êm dịu. Trần Hân còn đang ngẩn người thì Trình Hâm đã reo vui: "A, cậu đến sớm thế! Đây chắc là mẹ Trần Hân rồi. Cháu chào cô ạ, cháu tên là Trình Hâm, chúng cháu cùng chung một phòng." Nhìn thấy đôi mắt giống nhau của hai mẹ con, hắn nhiệt tình chào hỏi.

Mẹ của Trần Hân đã biết chuyện Trình Hâm đưa cậu về nhà bằng ô-tô, nay gặp mặt thấy hắn ta ân cần, lễ phép, diện mạo lại sáng sủa, ưa nhìn nên đã có cảm tình ngay, bà cười tươi: "Chào cháu."

Trình Hâm kéo thùng hành lý kếch xù: "Cháu nghe Trần Hân bảo cô làm việc ở xa, đã lâu chưa có dịp về thăm nhà. Không ngờ hôm nay cô cháu ta lại có duyên gặp mặt."

"Ừ, cô cũng nghe Trần Hân nhắc cháu mãi, nó bảo cháu giúp đỡ nó nhiều. Cám ơn cháu nhé!"

"Ôi, cậu ấy cứ nói thế ấy chứ.. Anh em tương trợ là chuyện bình thường. Cháu còn phải cám ơn Trần Hân đã không quản ngại, giúp đỡ cháu học hành. Ấy chết, cô xem, cứ mải vui chuyện, cháu mời cô ngồi, để cháu đi lấy nước."

"Ấy thôi, cháu. Cô đang tính dẫn thằng Hân ra ngoài có việc. Cháu cứ thu xếp hành lý đi."

"Ồ, hai mẹ con định đi đâu thế?"

"Chả là cô muốn mua cho nó vài bộ quần áo mới. Sắp sang tiết hè rồi, mấy bộ cũ đã ngắn hết cả.."

Trần Hân ngượng, cúi đầu đứng sau lưng mẹ, không nói gì.

Trình Hâm thì reo lên: "Thế ạ, cho cháu đi cùng với. Ở đây chả có việc gì làm, chán lắm ạ."

Trần Hân không lấy làm hào hứng. Có hắn, mẹ cậu sẽ mua quần áo đắt tiền hơn để cậu không thua kém bạn. Thế nhưng mẹ Trần Hân lại rất mừng: "Nhà cháu ở thành phố à? Thế cháu dẫn đường cho cô được không?"



"Vâng ạ, cháu ấy à, đường ngang ngõ tắt trong thành cứ gọi là thuộc như lòng bàn tay ấy chứ!"

Trình Hâm kéo hắn ra, nói nhỏ: "Cậu, cậu đừng.. đừng đưa mẹ, đến hiệu, hiệu đắt tiền.."

Hắn cúi đầu nhìn cậu, cười: "Yên tâm, ta ra chợ sỉ. Tôi sẽ đích thân chọn cho cậu một bộ thật vừa ý."

Trần Hân nhìn hắn. Hôm nay Trình Hâm mặc một chiếc áo sơ-mi màu xám sẫm, áo len màu bạc, chiếc quần vải đen thẳng thớm trông rất hợp thời trang. Cậu ngập ngừng: "Tôi, tôi tự chọn, được mà."

Mẹ Trần Hân lên tiếng: "Ấy, mẹ thấy Trình Hâm ăn mặc có gu ấy chứ, con cứ để bạn chọn giúp xem sao."

Hắn cười tươi: "Đấy thấy chưa, cô thật là có mắt thẩm mĩ. Cứ tin cháu ạ!"

Ra đến cổng trường, Trần Hân lại níu hắn: "Đi, đi xe buýt." Cậu sợ Trình Hâm sẽ gọi tắc-xi, đến nơi mẹ sẽ giành trả tiền. Trình Hâm hiểu ý, dẫn hai mẹ con đến trạm. Tuy không phải là giờ cao điểm nhưng trên xe chỉ còn một chỗ ngồi. Cả hai nhường chiếc ghế cuối xe cho mẹ Trần Hân, cùng nhau lên hàng trên đứng. Dáng Trình Hâm vững chãi sau lưng cậu, giữ vòng treo trên cao. Trần Hân vịn tay vào thành ghế. Hắn hỏi: "Mấy ngày nghỉ ở nhà cậu làm gì?"

"Có, có gì đâu. Cậu, cậu sang, sang thăm bà ngoại, mấy ngày?"

Trình Hâm sửng sốt mất một giây, lại cười nói ngay: "Tôi ở đấy hai ngày. Muốn sang tìm cậu đi chơi, nhưng không có xe, đành chịu vậy."

Trần Hân gật đầu. Trình Hâm lại hỏi: "Mẹ cậu đã lâu mới về à?"

"Ừ, ba năm, rồi đấy."

Trình Hâm sửng sốt: "Ba năm rồi cơ á? Thế lần này cô có ở lại lâu không?"

Trần Hân buồn rầu: "Không, tối nay.. lại đi rồi." Ông bà ngày càng già yếu, hai anh em ngày một học lên cao, trong nhà phải chi dùng nhiều thứ. Trần Hân không muốn rời xa, lại nhìn chiếc áo khoác mặc suốt mấy năm đã sờn trên vai mẹ, vậy mà mẹ còn muốn mua quần áo cho mình.. Bất giác cậu thấy sống mũi cay cay.

Cánh tay kia của Trình Hâm khoác lên vai cậu, vỗ về thủ thỉ: "Cậu đừng buồn, thời gian qua nhanh lắm, năm sau cô sẽ lại về thăm.."

Xe qua vài trạm. Có một đoàn khách lớn tuổi bước lên, sau lưng đeo kiếm, có lẽ là đoàn thể dục dưỡng sinh. Lại có một nhóm học sinh nữa. Trên xe trở nên chật chội. Có hai nữ sinh không với đến vòng treo, cố len lỏi đến chỗ tay vịn trên thành ghế. Trần Hân bèn buông tay ra. Trình Hâm thấy thế nói: "Cầm vòng treo của tôi này!"

"Thôi, cậu cứ, cứ giữ lấy, tôi, tôi đến phía sau.."

Cánh tay Trình Hâm bắt lấy tay cậu đặt lên vòng, tay kia nhanh chóng chụp vào khung xe bằng sắt, nhướn mày nói: "Thế đã được chưa?"



Trần Hân mỉm cười. Người cao, tay dài có lợi thật. Xe buýt luồn qua lách lại, làm hành khách ngả nghiêng theo. Trình Hâm kêu lên: "Ối, tôi đứng không vững rồi. Cậu phải đỡ tôi!" Trần Hân chưa kịp nhìn sang đã bị hắn ôm trọn vào lòng!

Trình Hâm cười hì hì: "Cám ơn nhé."

Trần Hân hơi đỏ mặt, rồi cũng thoải mái dựa vào người hắn.

Lúc xuống xe, Trình Hâm chỉ: "Cô xem, đằng kia là chợ quần áo sỉ đấy. Cô đã đến đây lần nào chưa ạ?"

Mẹ Trần Hân ngơ ngác lắc đầu. Trước đây bà đã từng nhiều lần lên thành phố, nhưng chủ yếu là để nuôi bố Trần Hân nằm viện, làm gì còn tâm trí đâu mà xem phố xá.

Trần Hân hỏi Trình Hâm: "Cậu, cậu đến đây, rồi à?"

Trình Hâm cười đắc ý: "Đã đến nhiều lần là đằng khác! Tôi đến mua trang phục khiêu vũ với Tuấn Thưởng."

Trần Hân ngạc nhiên: "Các cậu, còn, khiêu vũ?"

Trình Hâm nháy mắt: "Không tin à? Thế thì xem đây, đơn giản lắm, nếu cậu muốn anh sẽ dạy cho." Nói rồi hắn làm một động tác thật điệu nghệ.

Mồm Trần Hân há hốc, rồi lại lắc đầu. Trình Hâm khoác vai: "Không khó đâu, thật đấy. Đến thằng Tào Kế còn nhảy được nữa là, tuy nó còn" chân gỗ ". Tuấn Thưởng thì khỏi nói, trừ múa ba-lê ra, còn lại thì các vũ điệu đều thành thạo. Tôi cũng không chịu kém cạnh đâu, nhảy điệu La-tinh cũng" chì "lắm đấy!"

Trần Hân ngẩn ngơ. Mẹ cậu thì tỏ ra thích thú: "Trông hay đấy chứ, hay con học thử xem?"

Thấy bộ dạng thẹn thùng, Trình Hâm xoa xoa đầu cậu: "Cứ suy nghĩ đi rồi tính. Trường ta năm nào cũng tổ chức hội diễn văn nghệ mừng xuân, tưng bừng lắm nhé. Đến lúc ấy chúng ta có thể góp vui một vài tiết mục."

"Hân Hân, mẹ nghe nói khiêu vũ cũng giúp rèn luyện sức khỏe. Con nên vận động, đừng suốt ngày ngồi lì đọc sách. Xem Trình Hâm người ta cứng cáp chưa kìa!"

"Cô cứ yên tâm giao cho cháu, chúng cháu sẽ không chểnh mảng bài vở đâu ạ! A, cô ơi, ta đến hàng kia xem thử đi, giảm giá 50% kìa!"

Mắt hai cô cháu sáng lên, lập tức hứng chí vùi đầu vào đống quần áo khổng lồ, để mặc Trần Hân đứng một bên ngơ ngẩn. Hai người tay thoăn thoắt, miệng liến thoắng không ngừng, qua vài phút chiến đấu cùng nhau đã chẳng khác gì một đôi chị em chí cốt. Trần Hân liên tục bị lôi sang so đi ướm lại, không lâu sau đã chọn được mấy bộ áo quần, tay ngắn tay dài đủ cả, thêm một bộ đồ thể dục, lại đến hàng giày, mua hẳn hai đôi. Bà mẹ hỉ hả, mua thêm hai bộ quần áo cho Trần Hi để tháng sau Trần Hân mang về cho nó. Đến lúc cậu xót của không chịu được, tức đến sắp phát khóc, khản cổ bảo dừng tay, hai cô cháu mới chịu thôi.

Trên đường về, mẹ Trần Hân cứ xuýt xoa rẻ quá rẻ quá, còn không tiếc lời khen ngợi Trình Hâm:

"Nhà ai nuôi khéo thế này, thằng bé vừa linh lợi lại vừa ngoan đáo để!"