Nhóc, Anh Thua Rồi

Chương 47: Người cha có một không hai



-Mẹ! Con đưa cậu ấy đến thăm mẹ này…

Nó mỉm cười nhìn sang phía Phong rồi lại nhìn bức ảnh trên bia mộ

-Cháu chào cô! Cháu xin lỗi vì đến thăm cô muộn. Cháu là Phong chồng sắp cưới của con gái cô.

Phong tự tin nhìn thẳng vào bức ảnh trên bia mộ….

Bà ấy và Mèo nhỏ thật sự rất giống nhau, nhưng mèo nhỏ nhà anh có phần xinh đẹp hơn một chút….

-Mẹ à? Con sẽ lấy cậu ấy đấy!

Một làn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi thơm dịu dàng của hoa hướng dương

Phong siết chặt vòng tay nói với giọng nghiêm túc

-Cháu hứa sẽ chăm sóc em ấy chu đáo.

Nó nhìn Phong, đôi mắt tím ươn ướt.

-Chúng ta cùng nhau đi hết con đường này em nhé?

Nó không đáp nhưng đôi môi ấy vẫn cười chỉ như vậy thôi đã làm Phong hiểu

Khẽ đặt nên môi ai đó nụ hôn ngọt ngào…..

Họ chưa từng chính thức nói với nhau một lời yêu thương nào nhưng cả hai đều hiểu trái tim mình vì ai mà thổn thức …

**********

Nó dựa đầu vào vai Phong, vai anh rộng lớn vững trãi biết nhường nào. Cái thứ cảm giác ấm áp nâng nâng cứ lớn dần lên làm trái tim nó không đập bình thường được

-Cậu có nghĩ mẹ thích cậu không?

Nó hỏi

Phong cười nhẹ đưa tay vuốt mái tóc nâu đỏ của nó rồi đáp

-Có chứ ! Con rể mẹ đẹp trai thế còn gì!

Có đứa bĩu môi

-Tự cao tự đại

-Không đúng sao? Chẳng lẽ anh không được coi là đẹp trai?

– Cũng thường ,không quá khó coi.

-Cái gì? Đùa anh đấy à? Mèo nhỏ anh mà hất tóc một phát là khối đứa phụt máu mũi chết ngất nhé

-Xuống đi không tối cảm lạnh đấy.

Nó thở dài, trình độ tự sướng của ông chồng sắp cưới phải lên đến lever max rồi chứ chả chơi

-Thật anh thề!

-Tối rồi về thôi…..

Nó đứng bật dậy. Đôi co với yêu nghiệt thì đến sáng mai cũng không có kết quả.

-Mẹ con về nhé!

-Cháu chào cô…

“Tin ở cháu, cháu sẽ dùng mạng sống này để yêu thương và bảo vệ em ấy…suốt đời suốt kiếp ” phong nhìn lại tấm ảnh trên bia đá

-Làm gì mà ngẩn ra thế mau về thôi . Nó gọi

-Ờ. Đợi anh với nào

***************

Vừa cất xe vào gara nó và Phong được bác Phúc nồng nhiệt chào đón

-Cậu và cô đã về đấy ạ ? Ông chủ đợi hai người được một lúc rồi ạ!

-Ba???Ba đến làm gì? Phong nhíu mày

-Cứ vào rồi tính

Ông Lâm cười tươi nhìn hai đứa đang tay nắm tay đi bên nhau. Quả không hổ danh con trai của Trần Dư Lâm ông.

-Ba!

-Bác ạ! Nó cúi đầu chào

-Mikage! Khách sáo vậy con, chúng ta là người một nhà mà. Gọi ta như thằng Phong gọi ấy.

-sao ạ????

-Trước sau gì cũng phải gọi như thế. Con cứ gọi trước đi là vừa. ..

-Ba nói đúng đấy.

Nó liếc Phong một cái dài cả cây số rồi miễn cưỡng gật đầu

-Vâng

Lấy lòng người lớn cũng là một nghệ thuật… sau bữa ăn tối do cô con dâu tương lai nấu ông Lâm không khỏi kinh ngạc….

Dòng tộc MiKaGe đúng là rất gia giáo… cứ nhìn Vi là rõ

Nguyên tắc, trách nhiệm, lo toan mọi thứ gọn gàng chu toàn ….ngay cả bữa ăn đơn giản cũng toát nên vẻ tao nhã của bậc quý tộc

Một cô con dâu như thế đào đâu ra ở thời buổi này nữa chứ….con trai ông thật khéo chọn, y như ông vậy ( chắc bệnh tự sướng được di truyền: ) )

-Mikage này…

-Gọi con là Vi được rồi ạ

Nó lễ phép

-Con trai ta là đứa ngang bướng, khó bảo con cố gắng nhé! Ta giao con trai ta cho con . Ông Lâm cầm tay nó thủ thỉ

Nó gật môi mím lại cố ngăn tiếng cười bật ra

-…..

Mặt Phong đen xì…đùa….chỉ thấy bố gả con gái đi lấy chồng chưa từng thấy người bố nào đem con trai mình đi gả với thái độ nghiêm sờ túc như ba anh….

Đúng là người cha tỉnh nhất của năm. ….

:)

####$#####