Nhớ Mãi Không Quên

Chương 24: Để lộ



Vòng thứ hai của đấu thầu rất nhanh được tiến hành,như Tần Vũ Dương đã đoán, cuối cùng chỉ có Đằng Đạt, công ty T là hai công tytiến vào danh sách đấu thầu cuối cùng. Vòng thứ ba đấu thầu là mỗi công ty chiara ba lượt đề xuất ra ba phương án, qui định ba ván thắng hai.

Ngày đó trong phòng họp Phong Hoa thấy ngoài Cố MặcHàm ra, thì hơi ngạc nhiên còn có bốn người Hà Văn Hiên: điều động nhiều cấpcao như vậy, có cần thiết không?

Bốn người nghiêm trang ngồi ở đàng kia, nhìn như đangnghiên cứu phương án đấu thầu, ánh mắt luôn như có như không từ trên người TầnVũ Dương lại bay tới trên người Triệu Tịch Vũ, sau đó lại từ trên người TriệuTịch Vũ lại bay trở về trên người Tần Vũ Dương, cuối cùng cố định ở trên mànhình. Chẳng được bao lâu ánh mắt lại bắt đầu lơ lửng ở chỗ nào.

Tần Vũ Dương cuối cùng hiểu được bọn họ đến đây làmgì. Ở trong mắt bọn họ, đây không phải là Đằng Đạt cùng công ty T cạnh tranh dựán hợp tác, mà là cô cùng Triệu Tịch Vũ tranh giành Cố Mặc Hàm.

Tần Vũ Dương nhịn không được ở trong lòng mắng câu:thực TM cẩu huyết [1] mà!

Với phương án đầu tiên, Đằng Đạt với một chút ưu thếnhỏ đã dẫn trước, với kết quả này làm cho Tần Vũ Dương coi như hài lòng. Biếtngười biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Trước đây Tần Vũ Dươngtừng nghiên cứu qua công ty T, công ty T từ trước đến nay dùng phương án đánhnhanh thắng nhanh để quyết định, nhưng những chi tiết trong mặt này thường tồntại vấn đề. Phương án đầu tiên này Tần Vũ Dương thay đổi phong cách trầm ổntrước kia, chỉ chú trọng đến chi tiết, cho nên giành thắng lợi là điều tấtnhiên.

Ra khỏi phòng họp, Triệu Tịch Vũ vẻ mặt cười giả tạođi đến trước mặt Tần Vũ Dương: "Chúc mừng Tần tổng."

Tần Vũ Dương gặp chiêu phá chiêu: "Triệutổng khách khí rồi, còn phải cám ơn công ty T đã nhường bước."

Triệu Tịch Vũ đến gần hai bước, ở bên tai Tần Vũ Dươngnói: "Khôngcần cười vui vẻ như vậy, đây chỉ vừa mới bắt đầu thôi, tôi sẽ không thua, vôluận là dự án hợp tác hay là người."

Tần Vũ Dương lui lại một bước mỉm cười nhìn cô ta: "Tôimỏi mắt mong chờ."

Triệu Tịch Vũ oán hận nhìn Tần Vũ Dương xoay người đi.

Bốn vị thiếu gia thích thú nhìn một màn này, Lý ThanhViễn không kháng cự được một lòng hiếu kỳ cùng bát quái, hỏi: "Cô tanói với cô cái gì vậy?"

Tần Vũ Dương sửa lại đầu tóc giống như vô tình nói: "Cô tanói, Lý tổng thật trông giống nữ vương thụ.’’

Sau đó tiêu sái xoay người mang theo một đám người rờiđi, chỉ để lại Lý Thanh Viễn nổi trận lôi đình và tràng cười to.

Sau trận giao đấu đầu tiên thất bại, công ty T nhấtđịnh sẽ có chỗ điều chỉnh, Tần Vũ Dương không biết bọn họ sẽ có cái gì thayđổi, dù sao người Nhật Bản từ trước đến nay đều quỷ kế đa đoan. Tần Vũ Dươngnghĩ phương án thứ hai Đằng Đạt cần phải tập trung vào một từ ổn định, cái ýtưởng này chiếm được sự công nhận của các thành viên trong nhóm dự án. Dù saotuân thủ phép tắc luôn là tác phong của người Trung Quốc. Sau khi ý tưởng củaphương án được xác định, kế tiếp chính là gọt giũa điều chỉnh, thắng lợi lầntrước làm cho tinh thần các thành viên của nhóm dự án lên rất cao, phương ánrất nhanh ra lò, Tần Vũ Dương cũng rất hài lòng. Cách đấu thầu còn có vài ngày,Tần Vũ Dương liền vui vẻ cho bọn họ nghỉ hai ngày.

Tần Vũ Dương biết rõ Triệu Tịch Vũ sẽ không từ bỏ ýđồ, vẫn cẩn thận đề phòng, không dự kiến được chuyện không may đang xảy ra,dưới mắt của cô.

Tần Vũ Dương mang theo đội ngũ mới vừa tiến vào phònghội nghị, liền thấy Triệu Tịch Vũ vẻ mặt luôn luôn tự tin mỉm cười nhìn cô,thấy vậy cô đã có dự cảm xấu, cô hi vọng dự cảm của mình đừng nên chính xác nhưvậy.

Tần Vũ Dương cùng đội ngũ đang chuẩn bị thuyết trìnhphương án thứ hai, thì nghe Triệu Tịch Vũ nói: "Một lát nữa tôi muốnthuyết trình trước, có thể chứ, Tần tổng?"

Tần Vũ Dương không có ý kiến gì đồng ý, dù sao aitrước ai sau cũng không có gì khác nhau, nếu người khác đã có yêu cầu rồi màphía cô cũng không có ảnh hưởng gì, cô cũng vui ý giúp người ta hoàn thành ướcnguyện thôi.

Người thuyết trình chính là người đàn ông đẹp trai đãquen trong bữa tiệc tối lần trước, khi cô nhìn thấy hình ảnh quen thuộc trênmàn hình, khi nghe được những từ ngữ giới thiệu quen thuộc, lòng của cô bỗngtrầm xuống quay đầu lại nhìn Triệu Tịch Vũ, Triệu Tịch Vũ cũng đang nhìn cô,tựa hồ cô ta cũng đang chờ nhìn một màn phản ứng như vậy của cô. Triệu Tịch Vũcười đến khoái chí.

Bên này các thành viên của Đằng Đạt cũng xì xào bàntán:"Đâykhông phải là phương án của chúng ta sao? Tại sao lại có thể như vậy?"

Tần Vũ Dương nhìn phản ứng mỗi người trong bọn họ, mặcdù trong lòng không muốn thừa nhận nhưng cũng phải là chấp nhận: đội của cô cónội gián.

Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng của Phong Hoa, vẻ mặt TầnVũ Dương không chút thay đổi nhìn mặt mày hớn hở của Triệu Tịch Vũ đi qua trướcmặt cô, xoay người nói: "Cáccô cậu đều đi về trước đi, chuyện này đợi ngày mai tôi về công ty rồi xử lýsau."

Tần Vũ Dương nhìn bọn họ rời đi, trong đầu thoáng hiệnnhững ánh mắt kinh ngạc vừa rồi của bọn Thạch Lỗi khi nghecô từ bỏ cùng với bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Triệu Tịch Vũ, cô không phảikhông thừa nhận, trận đánh này cô thua thật là thảm hại.

Tần Vũ Dương đột nhiên cảm thấy chán nản, cô khôngnghĩ tới Triệu Tịch Vũ lại dùng một chiêu như vậy.

Mùa đông ở thành phố C đã đến, ánh mặt trời cũng rấtđẹp, chiếu vào trên cơ thể của mỗi người. Nhưng Tần Vũ Dương lại vẫn cảm thấyrất lạnh.

Tòa nhà văn phòng tráng lệ của Phong Hoa chiếm lấy khuvực phồn hoa nhất tại trung tâm thành phố, đối diện có một quảng trường, đượcbao quanh bởi các nhà hàng, cửa hàng quần áo cao cấp, siêu thị vv…, Tần VũDương băng qua đường cái đi vào quảng trường, tìm một ghế đá ngồi xuống. Ánhsáng mặt trời chiếu vào trên người cô, cô lại không cảm giác được ấm áp.

Trên quảng trường có ông lão đang phơi nắng, nóichuyện phiếm, có bà mẹ dắt con học đi, chơi đùa, cho bồ câu ăn, còn có nhữngđôi tình nhân trẻ đang ngồi trên thảm cỏ nói chuyện yêu đương, đời này thật yênbình, những năm tháng thật tĩnh tại.

Tần Vũ Dương ngồi một lát liền từ từ đi dạo dọc theonhững con phố, cô nhìn thấy hình bóng của mình trên cửa kính của các cửa hàngbên đường, trẻ tuổi xinh đẹp, quần áo rực rỡ, điển hình của thành phần trithức, chỉ là biểu mặt trên mặt có chút cô đơn. Cô nhìn một lúc rồi tiếp tục đivề phía trước.

Cô nhớ tới từ lúc bắt đầu làm việc chưa từng có đi dạotrên phố giống như bây giờ, cho tới hiện giờ đều là cảnh tượng vội vã, bận rộn,không biết vì cái gì.

Tần Vũ Dương đi đã thấy mệt, đưa tay gọi một chiếctaxi.

"Côơi, xin hỏi đi đâu?"

Tần Vũ Dương ngừng lại một lát, cô cũng không biết nênđi đâu. Đến công ty? Thôi đi. Về nhà? Vừa nghĩ tới không khí lạnh lẽo trong cănhộ cũng bỏ qua. Cuối cùng cô suy nghĩ một chút: "Đến H Đại đi."

Tần Vũ Dương đi bộ đến khuôn viên của trường H Đại,hai bên đường cây dạ hợp chỉ còn lại thân cây trụi lủi, cô nhớ rõ lần trước khicô đến, hoa cây dạ hợp còn nở rộ, chỉ nhị giống như sợi, nửa hồng nửa trắng,phấn hoa mềm mềm, như từng thanh nan nho nhỏ của cây quạt treo đầy cành lá,mùi thơm dễ chịu, dưới sự nổi bật của màu xanh biếc của lá cây, lại có vẻ cựckỳ dễ thương.

Tần Vũ Dương nhớ về một truyền thuyết đau thương đẹpđẽ về cây dạ hợp. Cây dạ hợp từ lâu là cây khổ tình, cũng không nở hoa. Tươngtruyền, có một tú tài mười năm gian khổ học tập, chuẩn bị vào kinh đi thi.Trước khi đi, thê tử Phấn Phiến chỉ vào gốc cây khổ tình phía trước cửa sổ nóivới chàng: "Phuquân đi lần này, nhất định có thể học cao. Chỉ là kinh thành xa hoa mê người,rồi sẽ quên đường về nhà!" Tútài thề nguyện rồi đi, nhưng từ đó về sau cũng không có chút tin tức. PhấnPhiến ở nhà mong mỏi lại mong mỏi, đợi chờ cứ đợi chờ, tóc đen thành tóc bạc,cũng không chờ đợi được thân ảnh của trượng phu trở về. Vào hơi thở cuối cùng,Phấn Phiến kéo thân thể ốm yếu, giãy giụa đến trước cây khổ tình là minh chứnglời thề trước đây của nàng cùng trượng phu, dùng tính mạng thề nguyện: "Nếunhư trượng phu thay lòng, từ nay về sau, hãy làm cho khổ tình nở hoa, phu làmlá, ta làm hoa, hoa không già, lá không rơi, cả đời không đổi thay, đời đời lácây vui vẻ cùng nhau!" Dứtlời, khí tuyệt bỏ mình. Năm sau, tất cả quả trên cây khổ tình quả thật đều nởhoa, chỉ là thời gian hoa nở rất ngắn, chỉ có một ngày. Hơn nữa, từ lúc bắtđầu, tất cả lá cây rõ ràng cũng là theo hoa nở sáng sớm hoàng hôn lại tàn. Mọingười vì tưởng niệm sự si tình của Phấn Phiến, đổi tên cây khổ tình thành câydạ hợp.

Nghĩ đến đó Tần Vũ Dương không khỏi cảm thán lại làmột câu chuyện về cô gái si tình bị đàn ông phụ bạc, hai chữ tình yêu, làm chobao nhiêu người trầm luân!

Đang trong thời gian lên lớp, sinh viên trong sântrường cũng không nhiều, Tần Vũ Dương đi đến quảng trường ở phía trước có tòanhà, ngồi ở dưới một gốc cây liễu, phơi trước mặt trời, híp mắt nhìn ngôitrường này, trong lòng cảm thán: không cần nghĩ đến chuyện công việc thật tốt,vẫn là làm sinh viên tốt nhất!

Sau một lúc lâu, Tần Vũ Dương mới đứng dậy rời đi, trởvề nhà bố mẹ.

Mới vừa mở cửa liền thấy một viên thịt tròn nhỏ cuộnbổ nhào vào trên bắp chân cô, hưng phấn gọi cô: "Dì nhỏ!"

Tần Vũ Dương cúi xuống ôm lấy Lâm Duệ Trạch: "Làmsao con lại ở đây? Mẹ con đâu?"

Lâm Duệ Trạch ôm lấy cổ Tần Vũ Dương trả lời: "Mẹ dìđi mua thức ăn."

Tần Vũ Dương hì hì bật cười một tiếng: "Khôngphải là mẹ dì, là mẹ con, mẹ dì là bà ngoại con, mẹ con là chị của dì!"

Lâm Duệ Trạch bị quấn loạn đến choáng.

"Consao lại về đây?" Bà Tần thấy TầnVũ Dương vào cửa mở miệng hỏi.

"Consao lại không thể trở về? Ôi, bố con đâu?" Tần Vũ Dương ôm Lâm Duệ Trạch lười biếng ngồi ở trênghế sofa.

"Bốcon đang giặt quần áo rồi." BàTần đón lấy Lâm Duệ Trạch.

Tần Vũ Dương cười cười, ông Tần khi còn trẻ thì bừabãi, đến lúc tuổi già ngược lại là một ông lão thờ vợ.

"Nếuđã trở về thì ăn cơm luôn, chị cùng anh rể con đi mua thức ăn, đợi lát nữa sẽtrở về." Bà Tần ra lệnh.

"Đượcnha, con cũng đang không có chỗ nào ăn cơm đây." Tần Vũ Dương tươi cười hớn hở đồng ý.

Tần Vũ Dương cùng Lâm Duệ Trạch xem 《Cừu convui vẻ cùng sói xám to lớn 》, được một lát ông Tần đi ra thấy congái nhỏ cũng rất giật mình: "Con sao về đây rồi?"

Tần Vũ Dương kêu rên: "Ông trời ơi, con làm saolại không thể trở về được a? Ngài cùng mẹ nói câu này giống như vậy nha? Chophép Tần Thanh Dương trở về mà con không thể trở về sao?"

Ông Tần bất đắc dĩ: "Nói nhăng cuội gì đấy,đứa nhỏ này, bố và mẹ con đây không phải là kỳ lạ sao lúc trước con mười ngàynửa tháng không về lần nào, gọi điện thoại bảo về cũng không về. Về là tốt, látnữa bố làm nhiều món con thích ăn."

Tần Vũ Dương bĩu môi, tiếp tục làm tổ trên ghế sofaxem ti vi.

Sau đó, Tần Vũ Dương ngủ trên ghế sa lon. Bà Tần cầmchăn mền đắp lên cho cô, nhìn mặt xanh xao của cô con gái liên tục thở dài, lạidặn Lâm Duệ Trạch vặn nhỏ âm lượng ti vi xuống, rồi xoay người vào phòng bếp.

"Này,ông nó, Vũ Dương hôm nay làm sao vậy? Thật không bình thường?" Bà Tần nhỏ giọng nói.

"Tôiđâu biết con gái bà có làm sao? Tôi cũng không phải thần tiên." Ông Tần trả lời.

"Khôngphải cũng là con gái của ông sao? Nếu không lát nữa ông hỏi thử?" Bà Tần suy nghĩ một hồi lâu.

"Cóhỏi cũng không hỏi ra được gì, nó từ nhỏ đến lớn đã không muốn nói chuyện thìcó khi nào chúng ta hỏi ra chưa?"Ông Tần lắc lắc đầu, "Thôi,con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta à, lo lắng cũng vô ích thôi."

Khi Tần Vũ Dương tỉnh lại thì thấy chị gái anh rể ngồiở trên ghế sofa đối diện nhỏ giọng trêu Lâm Duệ Trạch chơi đùa, Lâm Duệ Trạchbị chọc cho cười khanh khách không ngừng.

Tần Vũ Dương nhìn lướt qua đồng hồ, mới ngủ được hơnnửa tiếng.

"Tỉnhngủ? Tỉnh thì đứng lên đi, bố mẹ đang nấu cơm, nói chờ em tỉnh rồi thì ăn, DuệTrạch cũng đã đói bụng." Chịgái Tần Thanh Dương cười nói, "Lần này không mất ngủ à,đổi thành thèm ngủ, em không phải uống thuốc ngủ hơi quá liều chứ?"

Tần Vũ Dương nhạy cảm mắt nhìn về phía phòng bếp, sauđó mới quay đầu nhỏ giọng nói: "Chị không có nói chuyện này với bốmẹ chứ?"

Tần Thanh Dương cảm thấy buồn cười: "Chịcũng không phải là không có đầu óc."

Tần Vũ Dương thở phào nhẹ nhõm: "Em đâykhông phải là sợ chị bị tình yêu làm choáng váng đầu óc sao? Mua thức ăn mà haivợ chồng cùng nhau đi, Lâm Duệ Trạch đã lớn như vậy, thế nào hai người bọn chịvẫn như thể còn đang hẹn hò vậy."

Anh rể Lâm Vân cười cười không lên tiếng, tiếp tục đùavới con trai, còn Tần Thanh Dương thì liếc cô một cái.

Tần Vũ Dương không ngừng cố gắng: "Biếtrõ bọn chị đang hạnh phúc với tình yêu, gia đình đầm ấm, lại còn ra sức như vậykích thích người cô đơn như em đây sao?"

Bà Tần từ phòng bếp đi ra nghe được câu này vỗ cái ótTần Vũ Dương một cái: "Saolại nói chuyện với chị gái và anh rể con như vậy chứ?"

Lâm Vân cười cười nói với mẹ vợ: "Mẹ,không có chuyện gì, Vũ Dương đang nói đùa với chúng con thôi."

Bà Tần trừng mắt Tần Vũ Dương: "Concòn dám nói, con đã lớn rồi, còn chưa tìm được bạn trai? Giới thiệu cho con mộtngười thì con trốn tránh đến người không thấy đâu, có phải con dự định ở giá cảđời chứ?"

Tần Vũ Dương nắm lấy tay bà Tần: "Mẹ, mẹlà mẹ ruột con, mẹ có thể đừng mỗi lần đều nói đề tài này được không?", lại hướng về phía phòng bếp la to: "Bố,mau lên trông nom bà xã của bố này! Con vừa mới về thì bà đã nói con rồi, lầnsau con cũng không dám về đâu."

Ông Tần nghe được tiếng động thì cầm cái thìa canh đira, cười hề hề nhìn con gái cùng bà xã một cái rồi đi vào lại.

Bà Tần lườm cô một cái rồi cũng bỏ đi.

Ăn xong cơm tối, Tần Vũ Dương cùng chị rửa chén ởphòng bếp, hai chị em trò chuyện.

"Hômnay em có ngủ lại đây không?"

"Khôngđược, ngày mai còn phải đi làm, chỗ này cách công ty quá xa, em không lái xe,rất bất tiện."

"Vậylát nữa cùng đi, bảo anh rể em chở em về trước."

"Khôngcần, lại không thuận đường, để em gọi taxi là được. Thời gian không còn sớm,Lâm Duệ Trạch phải ngủ sớm, bọn chị nhanh thủ thời gian về sớm đi."

Tần Thanh Dương không kiên trì nữa, một lát sau dè dặtnói:"Bệnhviện chị gần đây có đến một đồng nghiệp mới, trông rất được, người cũng khôngtồi, chị giới thiệu hai ngươi làm quen nhé?"

Tần Vũ Dương lập tức cự tuyệt: "Thôi,chị ngàn vạn đừng làm, em nhớ chị ở bên khoa phụ sản, người đàn ông kia cũngkhông phải ở khoa phụ sản chứ, chị thấy em cùng một nam bác sĩ khoa phụ sản sẽhiểu nhau sao?"

"Anhta không phải cùng khoa chị!"

"Vậyem cũng không cần, chị giữ lại cho người khác đi. Chị cũng đừng giống như mẹnữa, mỗi ngày muốn làm mai cho em, em chưa đến tuổi ế mà, nóng vội chuyện nhưvậy làm gì chứ?"

Tần Thanh Dương tức giận liếc cô một cái: "Nếu emkhông phải em gái chị, chị đã mặc kệ em rồi."

Tần Vũ Dương nở nụ cười ha ha vài tiếng, Tần ThanhDương cũng hết cách với cô.

Tần Vũ Dương ra khỏi nhà cha mẹ, còn chưa muốn về nhà,nghĩ một lát mà mới vẫy một chiếc taxi lại.

Cố Mặc Hàm ra ngoài khảo sát tiến độ của công trìnhgần đến giờ tan tầm mới về công ty, vẻ mặt mệt mỏi. Vừa mới vào cửa phòng làmviệc, bọn Thạch Lỗi liền vọt đến.

"HàmTử, sao cậu tắt máy? Tớ tìm cậu cả ngày trời."ThạchLỗi vô cùng lo lắng nói.

"Hếtpin." Cố Mặc Hàm mệt mỏi ngồi xuống, từ trên bàn làm việclấy ra pin dự phòng để thay.

Sau khi chờ Thạch Lỗi đem chuyện phát sinh vào ngàyhôm nay nói cho Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm trầm tư một hồi lâu, cầm lấy chìa khóaxe đứng dậy đi ra ngoài. Vừa đi vừa gọi điện cho Tần Vũ Dương.

"Xinlỗi, số máy quí khách gọi đang khóa..."

Cố Mặc Hàm đến dưới nơi ở của Tần Vũ Dương, nhìn lêncửa sổ không có ánh đèn, lại gọi điện thoại hỏi Lãnh Thanh Thu bình thường cáccô thường đi nơi nào.

Anh hạ cửa sổ xe xuống, vừa lái xe vừa hút thuốc. Anhnhìn đèn đường bên ngoài dần dần tỏa ánh sáng, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràngkhông có biểu tình gì, ánh mắt u tối khó hiểu.

Triệu Tịch Vũ, loại thủ đoạn này cô cũng dùng, tôithật sự là xem trọng cô rồi!

Chuyện ngày hôm nay làm cho anh ý thức được, anh mộtchút cũng không hiểu Tần Vũ Dương, ngay cả cô ấy đi đâu cũng cần hỏi ngườikhác. Có lẽ anh không thể đợi Tần Vũ Dương chấp nhận anh, anh cần lựa thời điểmthích hợp để thu hẹp khoảng cách quan hệ của bọn họ.

Lúc Cố Mặc Hàm tìm được quán bar Tinh Hải, Tần VũDương đang ngồi ở trên quầy bar xem bartender đang pha chế rượu. Áo sơ mitrắng, váy chữ A, tất chân màu da, giày cao gót màu đen, đầu ngón tay đốt mộtđiếu thuốc, tay kia lắc lư ly rượu, trang điểm tinh tế, ánh mắt mông lung, dướiánh đèn lờ mờ của quán bar trông rất quyến rũ xinh đẹp, hấp dẫn rất nhiều đànông tiến đến làm quen, cuối cùng đều bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Vũ Dương đuổiđi.

Cố Mặc Hàm ngồi xuống bên cạnh cô, cởi cái khoác lenmàu đen ra, bởi vì hôm nay đi công trường cho nên ăn mặc thoải mái hơn, màu đenmỏng hơi mở ra một mét tư, cổ áo sâu chữ V, lộ ra xương quai xanh tinh tế, haichân thon dài thẳng được bao bọc trong một quần tây bình thường. Ngũ quan đẹptrai nổi bật, thâm thúy tà khí chính là đôi mắt hoa đào, mới vừa ngồi xuống, đãlàm cho động vật giống cái xung quanh nhìn chòng chọc.

Cố Mặc Hàm gọi một ly rượu, cô không mở miệng, anhcũng không nói lời nói. Cho đến khi người phụ nữ thứ ba mượn cớ xin tý lửa tớilàm quen thất bại rời đi, Tần Vũ Dương bỗng nhiên cười ha hả.

"Tôinói này, Cố Mặc Hàm, anh cũng có tài trêu hoa ghẹo nguyệt a?"

Cố Mặc Hàm giương lên đôi mày đẹp: "Cảm ơnđã khen ngợi."

Tần Vũ Dương hít một ngụm khói quay mặt lại nhìn anhchậm rãi nói: "Anhlà tới tìm tôi?" Tần Vũ Dươngbiết rõ với thông minh của Cố Mặc Hàm khẳng định đoán được chuyện phương án bịđể lộ.

Cố Mặc Hàm nhẹ gật đầu: "Tra được nội giánchưa?"

Tần Vũ Dương quay mặt đi, hút xong một điếu, lắc đầu,chuẩn bị điếu thứ hai.

Cố Mặc Hàm đè lại tay cô chuẩn bị châm thuốc: "Làkhông tra được hay căn bản không tra?"

Tần Vũ Dương đặt điếu thuốc xuống, không lên tiếng.

Cố Mặc Hàm hơi nhíu mày, nhìn thẳng về phía cô: "Tần VũDương, em đang sợ cái gì?"

Tần Vũ Dương uống một ngụm rượu rồi mới mở miệng, conmắt nhìn về phía trước: "CốMặc Hàm, anh từng bị người khác phản bội chưa?"

Cố Mặc Hàm cũng nhìn về phía trước: "Có.Lúc ở Mĩ, các bạn học trong phòng thí nghiệm cạnh tranh nhau rất lớn, có mộtlần anh vì làm một bài báo cáo, mà không ngủ không nghỉ thậm chí còn thử nghiệmmột tuần lễ, rốt cục thu thập đủ số liệu, kết quả, số liệu bị trộm, tất cả vấtvả đều vô ích, rất nhanh, trong phòng thí nghiệm có một người bạn học da trắngphát biểu một bài báo cáo, bên trong là số liệu của anh."

Cố Mặc Hàm không nhanh không chậm mở miệng, không mangtheo bất kỳ màu sắc cảm giác □, giống như đang nói câu chuyện của người khác.

"Sauđó thế nào?" Tần Vũ Dương hỏi.

"Sauđó, anh bắt đầu đề phòng tất cả mọi người, mọi thứ liên quan có chút gì đó vớingành học đều cẩn thận cất kỹ. Lại về sau, trong thời gian rảnh anh bắt đầunghiên cứu mục tiêu của người bạn học da trắng kia, mỗi lần đều hoàn thành thínghiệm, thuyết trình bài báo cáo sớm hơn cậu ta, không bao lâu, cậu ta liền rútlui ra khỏi phòng thí nghiệm."

Một người mà nghiên cứu hai hướng, đó là một việc rấtkhó khăn, hết lần này tới lần khác Cố Mặc Hàm có thể làm được, Tần Vũ Dương độtnhiên cảm thấy Cố Mặc Hàm có được thành công của ngày hôm nay không phải làkhông có đạo lý.

_______________

[1] Cẩuhuyết có thể nói gọn là bi kịch tình cảm sến.