Nhìn Em

Chương 6: Lý Gia Thiên về rồi. Rốt cuộc cũng về rồi



Thẩm Hàm biết tin Lý Gia Thiên về nước, là khi đang ở bên cạnh hồ sen trong trường.

Tối hôm đó, dì đỡ anh đi dạo.

Dì đối với anh cứ như một đứa trẻ. Xách theo bên mình chiếc túi, trong có mấy quả táo sạch sẽ. Đi đến bên hồ, để anh ngồi xuống ghế đá nằm giữa bãi cỏ cạnh bên, lấy một quả ra đưa anh ăn.

Ở nhà Thẩm Hàm đã bị chuốc một tô canh gà rồi mới ra đây, cắn một miếng táo nuốt xuống, chỉ cảm thấy đồ ăn trong dạ dày như muốn cuộn trào. Vì thế kiểu gì cũng không chịu ăn thêm miếng thứ hai. Dì hết cách, đành mặc kệ anh.

Bấy giờ, trên con đường lát đá cạnh hồ có mấy cô gái đi tới, cười nói ríu rít không ngừng.

“Các cậu nghe nói về giáo sư mới đến học viện tụi mình chưa?”

“Có phải tên là Lý Gia Thiên không?”

“Trời ơi, thật hả?”

“Chắc là thật đấy. Hôm trước đi đến văn phòng, mấy thầy cô đều nói chuyện này hết mà.”

“Tốt quá…”

Chờ thanh âm họ dần mất hút, dì ở bên cạnh lên tiếng: “Con gái bây giờ, thiệt tình! Tối ngày ngồi lê đôi mách, chả có lúc nào ngừng. Không phải chỉ là một giáo sư thôi à? Nếu không phải Tiểu Hàm của chúng ta chưa đủ tuổi, thì đã được từ lâu rồi.”

Thẩm Hàm cười ngắt lời bà: “Dì à, dì đừng suốt ngày nhắc chuyện này nữa.” Sau đó cầm quả táo đưa lên khoé môi cắn một miếng. Nụ cười trên mặt dần tắt, Thẩm Hàm đứng dậy, “Mình về thôi dì ơi.”

***

Về đến nhà, dì gấp quần áo cho ngày mai mặc, đặt trên đầu giường, lại dặn đi dặn lại Thẩm Hàm là bánh mì ăn sáng để ở ngăn thứ ba trong tủ lạnh. Chờ sau khi kiểm tra trên ban công không còn then cửa nào chưa cài, bấy giờ mới đóng cửa rời đi. Nghe tiếng khoá cửa, Thẩm Hàm vịn vào bàn chậm rãi ngồi xuống.

Lý Gia Thiên về rồi.

Rốt cuộc cũng về rồi.

Mấy năm nay đã mơ biết bao lần, mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, lòng đều gọi cái tên ấy… Thẩm Hàm run rẩy đứng lên, va trái va phải đi vào phòng ngủ, lần mò mở ngăn kéo tủ đầu giường ra. Anh quỳ bên mép giường, cẩn thận lấy ra một vật giống như chiếc khung, ôm chặt trước ngực.

Từng giọt nước mắt rơi tí tách trên chăn, Thẩm Hàm không kìm được nức nở.

“Gia Thiên, Gia Thiên…” Thẩm Hàm dụi mặt lên chiếc chăn mềm, bật ra cái tên bản thân chỉ có thể gọi khi ở một mình.

Gia Thiên, em không nhìn được nữa.

Gia Thiên…