Nhìn Em

Chương 34: Mục tiêu của bản thân vẫn phải đặt lên hàng đầu



Dương Lạc tăng tốc chạy nước rút một trăm mét cuối cùng, sau đó thả chậm bước chân, mượn quán tính chạy thêm về trước một đoạn. Khí lạnh xộc vào mũi, qua họng rồi xuống dạ dày, khiến cả cơ thể đang tản ra nóng bức cũng được lưu thông.

“Không xong rồi. Không bằng được năm xưa nữa.” Dương Hoa chạy từ phía sau lên, vừa thở hổn hển vừa nói.

“Chú hai vẫn rất khoẻ mà. Cứ chạy sát gót cháu suốt, nếu không phải đoạn cuối cháu tăng tốc, biết đâu hôm nay chú lại thắng ấy chứ.”

Hai người thong thả đi một vòng quanh đường chạy bốn trăm mét, cuối cùng đi đến sân cỏ của môn xà đơn gần đấy. Dương Khoa xua tay với cháu mình: “Cháu lên trước đi. Chú thở cái đã.”

Dương Lạc bỏ chiếc áo đang vắt trên người xuống: “Vậy chú mặc vào trước đã. Gió lớn, mồ hôi khô đi sẽ dễ nhiễm lạnh lắm.” Dương Hoa nhận lấy khoác lên người, đứng cạnh nhìn từng cú lên xà của cậu.

“…Hai tám, hai chín, ba mươi.”

Dương Lạc buông tay, vững vàng tiếp đất.

“Được đấy, nhóc con có được trình độ như chú năm xưa rồi.”

Dương Lạc bóp vai, cơ bắp đã căng tới giới hạn: “Ngày mai cháu sợ ngay cả xà phòng cũng không cầm nổi nữa.”

Dương Hoa đưa áo vào tay cậu: “Lâu lắm rồi cháu không tập đúng không? May mà vẫn còn lên được, nếu không kiểu gì sớm nào chú cũng gọi điện lôi cháu dậy tập thể dục.” Ông ngoái đầu nhìn thanh xà đơn sừng sững nơi đó, “Hôm nay chú cũng không khoe mẽ nữa. Vừa mới chạy mấy vòng, bộ xương già này sắp gãy đến nơi rồi.”

“Vâng, chú cháu mình cũng nên ra cửa Đông là vừa ạ.”

Đứng trước tấm bảng dán chằng chịt lịch trình xe chạy ở bến xe cửa Đông, Dương Hoa khen một câu: “Bây giờ tiện lợi thế chứ lại, mấy trường đại học trong thành phố ở tỉnh mình đều có xe cộ qua lại. Chả trách ba cháu không cần xe công vụ đưa đón.” Lại hỏi, “Cháu đã đi xem thử nhà khách chưa, trời lạnh, không biết chăn đắp có đủ ấm không nữa?”

Dương Lạc bật cười: “Chú hai nghĩ gì thế ạ? Là khu giảng đường mà thầy cô chúng cháu vẫn dạy học, điều kiện đều rất tốt, chú không cần lo đâu.”

“Thế thì tốt. Tiếc là mẹ cháu không đến. Nếu không cả nhà mình đã tụ tập đầy đủ rồi.” Dương Hoa ngẩng lên, nhìn thằng cháu cao hơn mình nửa cái đầu. Ánh đèn ở trạm xe hắt lên người cậu, phác lên dáng hình hao hao mình và anh trai. Đường nét khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, cả bờ môi mỏng giống hết Bao Vân nữa.

Bỗng nhiên ông nhớ đến ngày Dương Lạc chào đời, anh cả túc trực bên ngoài phòng sinh, đứng lên rồi lại ngồi xuống, ngồi xuống rồi lại đứng lên. Cuối cùng kéo mình qua hỏi: “Chú bảo liệu môi thằng bé có dày không? Ngộ nhỡ giống anh em mình thì phải làm sao?”

Dương Hoa khẽ khàng mỉm cười, lên tiếng: “Lần này nếu có thời gian, cháu hỏi bạn gái xem có đồng ý đi gặp ba và chú không nhé.”

Dương Lạc không đáp mà chỉ gật đầu.

“Bây giờ chú chỉ mong con bé có thể hung dữ một chút.” Dương Hoa nói tiếp, trên mặt hiện lên vẻ tiếc rẻ.

“Tại sao ạ?” Dương Lạc nhướn mày, khó hiểu hỏi.

“Tại vì từ bé cháu đã thích những thứ nhỏ yếu rồi, lúc nào cũng phải săn sóc. Như Miu Miu mà cháu nhặt về nuôi ấy, có điều nó là ngoại lệ, chưa được bao lâu đã xưng vương xưng bá trong nhà rồi, còn đâu cái vẻ đáng thương ban đầu nữa.”

Dương Lạc cười thành tiếng: “Vâng, cháu thích người nào dịu dàng một chút. Không giống chú hai lúc nào cũng muốn tìm một bà vợ có thể đánh nhau với mình.”

“Phải rồi, Miu Miu vẫn khoẻ chứ ạ? Lần trước cháu quên không hỏi chú.”

“Khoẻ re! Lúc sắp đi có đến nhà cháu ăn cơm, đúng lúc cô giúp việc đi về. Mẹ cháu làm mì tương, không dầu không muối. Nó thì ăn cơm trộn pate gan vịt mua ở ngoài, chú nhìn thôi mà cũng thèm.”

Đang nói thì một chiếc xe buýt lái vào trạm.

“Ba.”

Dương Trung vừa xuống xe, đã thấy con trai chạy qua đằng này.

Dương Lạc cầm lấy hành lý của ông, rõ ràng tay bị kéo trĩu hẳn xuống. Dương Hoa vội vàng kéo lên, cau mày hỏi: “Sao anh mang đồ nặng thế? Không phải hội thảo chỉ hai ngày thôi à?”

Dương Hoa ngượng nghịu xoa mái đầu đã bắt đầu hói của mình: “Thu bài tập trên lớp, lại mới thi qua giữa kỳ; hội thảo không có việc gì nên tiện thể mang theo chấm ấy mà.”

Kế đó ngoảnh đầu hỏi Dương Lạc: “Quần áo phong phanh thế này, có lạnh không?”

“Không đâu ạ. Con vừa chạy bộ với chú hai xong. Vẫn còn ấm lắm. Ba, sao ba lại mang chiếc kính này theo. Nặng như thế.”

Dương Trung đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi: “Tốt gỗ vẫn hơn tốt nước sơn. Chiếc kính gọng vàng kia của con, ba cứ tưởng là ba không mang, còn đi tìm khắp nơi đấy.”

Ba người vừa nói vừa đi đến nhà khách.

“Lạc Lạc, dạo này thế nào?” Dương Trung hỏi cậu, “Lần trước đến Đại học công nghiệp Cáp Nhĩ Tân ba có gặp thầy Lưu dạy Cơ học kết cấu ở trường con, thầy ấy bảo lo con hoạt động nhiều quá, không đủ sức. Cơ mà ba thấy hình như con vẫn hăng hái lắm nhỉ.”

“Bây giờ trạng thái của con gọi là song phương ổn định, chỉ cần không có cái gì đả kích con về cả hai phương diện thì con sẽ không thay đổi đâu.”

Hai ba con nói đùa mà Dương Hoa không hiểu, ha ha cười lớn.

Bước vào căn phòng hảo hạng đặt trước, Dương Lạc để ý thấy chú hai đi kiểm tra độ dày của chăn ngay. Cậu lẳng lặng cười, đặt hành lý vào trong tủ.

“Hai người đừng vội. Ngồi xuống trước đã.” Dương Trung gọi họ, mình thì ngồi ở mép giường, chỉ vào hai chiếc ghế sô pha trước mặt.

“Ba với chú ngồi chung đi ạ. Con ngồi trên giường.” Dương Lạc đẩy ông, ngồi lên giường.

Dương Trung đi sang ngồi: “Đợi chốc nữa nhớ nhắc ba, mẹ con gửi đồ cho con đấy. Ngộ nhỡ ba lại quên đưa con.” Lại hỏi, “Con bắt đầu chuẩn bị ôn thi GRE rồi chứ. Muộn nhất là tháng sáu sang năm phải thi, đừng để đến lúc đấy mới ôn thì mệt lắm.”

Dương Hoa ở bên cạnh tiếp lời: “Du học rồi quay về làm nghiên cứu như ba cháu, hoặc là đến kế nghiệp chú hai, tất cả tuỳ ở cháu. Muốn làm việc khác cũng được. Dù sao con cháu nhà mình làm gì cũng giỏi cả.”

Dương Trung uống một hớp nước trong bình giữ nhiệt: “Lạc Lạc cũng khá, mục tiêu của bản thân vẫn phải đặt lên hàng đầu. Sau này bất kể theo con đường kinh doanh hay học thuật thì đều làm tốt. Một thầy giáo sư già trong viện chỗ ba, làm nghiên cứu về lý luận Vật lý, có lần từng nói với ba là, mỗi khi tới đợt sinh viên năm tư chọn thầy hướng dẫn thì đều hết sức lo lắng, chỉ sợ không có sinh viên nào muốn đi theo con đường này. Lĩnh vực quá nhiều lý thuyết, khó khăn khỏi bàn, kinh phí làm nghiên cứu thì thiếu thốn, dự án công trình cũng không làm được. Xuất bản một cuốn sách bài tập dày cộp mới được hai ba nghìn tiền nhuận bút.”

Ông thở dài: “Thế nên trong nước mới không làm được hệ thống lý luận. Bây giờ sử dụng giáo án đều là sách chắp vá phiên dịch ra. Cái quyển Thuỷ động học của mấy đứa, xuất xứ từ Liên Xô. Tư duy bên trong đã không còn logic liền mạch nữa rồi. Người Trung Quốc bắt chước còn giỏi hơn người Nhật Bản nữa. Nhưng lại không tĩnh tâm nghiên cứu được lý luận của riêng mình. Lạc Lạc, đây là lĩnh vực mà bản thân con thấy thích, vẫn nên ra ngoài mở mang thêm thì hơn.”

Ông nhìn Dương Hoa: “Hơn nữa, nếu con mà theo nghiệp chú hai, thì chưa biết chừng hôm sau chú ấy lại chạy vào núi làm thổ dân luôn ấy.”

Dương Hoa nhảy dựng: “Anh đừng nói linh tinh, cái đó gọi là sinh tồn hoang dã, gì mà ‘thổ dân’, gì mà ‘thổ dân’ chứ!”

“Ừ thì sinh tồn hoang dã.” Dương Trung nhìn đồng hồ treo tường, “Lạc Lạc buổi sáng có tiết, về đi con. Ba và chú hai nói chuyện thêm lát nữa.” Vừa nói vừa đi qua mở vali hành lý, lấy một túi đồ lớn ra đưa cho cậu, “Mẹ con cứ dặn ba mang theo suốt đấy.”

Dương Lạc mở ra nhìn vào trong, la lớn: “Ba, có phải ba mang nhầm rồi không?”

Dương Hoa đi lên, thấy rõ ràng món đồ bên trong.

Ba túi hạt mèo to tướng, lẳng lặng nằm trong túi.

Ngay cả cười ông cũng không cười nổi nữa rồi.

Anh à, có lẽ chị dâu sẽ không làm gì anh đâu; nhưng mà, chắc chắn Miu Miu sẽ hận chết anh.