Nhìn Em

Chương 22: May mà, có em ở bên tôi



Chuyển ngữ: Red de Ed

“Tiểu Hàm, đến nếm giúp dì xem.”

“Măm, ngon lắm ạ.”

Dì hài lòng đậy vung nồi lại đun tiếp.

Thẩm Hàm chống gậy quay về phòng khách, đứng suy nghĩ.

“Dì ơi, con xuống nhà một chuyến.” Anh mở cửa, đi ra ngoài.

Lúc Dương Lạc đi xe đạp vào sân thì thấy Thẩm Hàm đang ngồi trên ghế đá dưới tàng cây trước cổng chung cư.

“Thầy Thẩm.” Cậu chào to, trong lòng không kiềm chế được vui thích.

Thẩm Hàm đứng lên, dò xét định đi đến hướng phát ra âm thanh.

“Thầy cứ đứng đó. Đỗ xe xong em qua ngay.”

Thẩm Hàm dừng chân, ngoan ngoãn đứng chờ ở đó.

“Rồi ạ. Sao thầy lại xuống đây một mình? Dì đâu thầy?”

Dương Lạc kéo tay anh lên: “Bây giờ thầy muốn về nhà không ạ?”

Thẩm Hàm hơi đỏ mặt: “Dì đang nấu cơm ở trên. Tôi chỉ định xuống đây hít thở chút thôi.”

Nhìn bộ dáng xấu hổ của anh, Dương Lạc không kìm được đưa tay gạt nhẹ má anh: “Thầy đang cố ý đợi em phải không?”

Thẩm Hàm quay mặt sang chỗ khác, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng: “Còn lâu nhé.”

Dương Lạc cười thầm, vội vàng nói: “Vâng, không phải đợi em. Chúng ta mau đi lên thôi. Lâu quá dì lại cáu mất.”

Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi Cơ học Châu Bồi Nguyên. Dì cố ý nấu thịt bò hầm khoai tây, mấy hôm trước Thẩm Hàm bị cảm, nên còn hầm cho anh một con gà mái nữa.

Sau khi đồ ăn lên bàn, dì để bát canh gà trước mặt Thẩm Hàm: “Mi ăn cái này trước đi. Lần trước nấu món này mi cứ chọn khoai tây ăn miết, khoai tây dễ no, ăn mấy miếng là không ăn được gì nữa.”

Chân mày Thẩm Hàm cau chặt, cầm thìa khuấy trái khuấy phải trong bát.

Nhân lúc dì vào bếp, Dương Lạc bưng canh gà lên uống hết hơn nửa. Sau đó để lại chỗ cũ, nhỏ giọng bảo với Thẩm Hàm: “Không còn bao nhiêu đâu, thầy ăn đi ạ.”

Thẩm Hàm nhoẻn cười như đứa trẻ con được cho kẹo, cắm đầu cắm cổ ăn từng miếng.

Ăn cơm xong, dì quét dọn nhà cửa, Dương Lạc rửa bát, Thẩm Hàm đứng tựa vào cửa nhà bếp nói chuyện với cậu.

“Em làm rất trót lọt. Nhưng mà kết quả không dám khẳng định thầy ạ. Lúc trước thi thử cũng thấy tốt lắm, cuối cùng lại thành ra nát bét.”

Thẩm Hàm lẳng lặng nghe cậu nói. Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác này, cái cảm giác trường thi như chiến trường, tràn đầy ý chí chiến đấu, phải đi xác minh thực lực của mình đó.

Anh bật cười, từng câu từng chữ của Dương Lạc đều chạm đến góc khuất yếu mềm nhất lòng anh, những lý tưởng ngày càng đau đáu không sao chế ngự được.

Bỗng nhiên, Dương Lạc đi đến, cúi xuống hôn lên má anh. Cậu không thích nhìn thấy Thẩm Hàm rơi vào nụ cười xa xăm, chẳng thà cứ đánh thức anh bằng cách như thế còn hơn.

Thẩm Hàm giơ tay lên bưng mặt, ngơ ngác, mãi hồi lâu sau mới hiểu chuyện gì xảy ra. Còn chưa kịp phản ứng thì dì đã cầm giẻ lau đi vào, thấy anh như thế thì hỏi: “Lại đau răng à? Ôm mặt như thế. Đã bảo mi buổi tối đừng ăn kẹo rồi, cứ không chịu nghe cơ. Chờ chốc, dì đi tìm thuốc cho.”

Dương Lạc ở bên cạnh cười phụt một tiếng.

Đúng lúc ấy, trong phòng khách truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ai thế nhỉ?” Dì vừa nói vừa đi qua mở cửa.

Trước cửa, là một người phụ nữ trung niên mặc bộ váy màu xanh da trời.

“Dì Vương, có khách à?” Bà ta tự ý đi vào, “Thẩm Hàm đâu?”

Thẩm Hàm và Dương Lạc đi ra từ trong bếp: “Hôm nay sao dì Nghiêm lại có thời gian đến đây?” Thẩm Hàm lạnh lùng nói.

“Ba mày nghe nói mày từ chức rồi, bảo dì đến hỏi mày xem. Hồi xưa trong nhà phải tốn bao nhiêu công sức mới cho mày ở lại trường được. Bây giờ nói từ chức là từ chức, cũng chả bàn bạc với người nhà gì cả.” Tầm mắt bà ta lại rơi trên người Dương Lạc, “Cậu này là ai?”

Dương Lạc đi lên một bước: “Cháu là học sinh của thầy Thẩm ạ.”

Người đàn bà kia người một cách khinh miệt: “Ồ, học sinh à. Tôi còn tưởng lại là cái gì mà…”

Thẩm Hàm ngắt lời bà ta: “Dì Nghiêm đâu phải đến đây để nói chuyện phiếm với con. Trong nhà có dặn dò gì thì dì cứ nói ra đi.” Anh kéo ghế bàn ăn ra ngoài, “Đừng đứng. Chúng ta ngồi xuống đã nào.”

“Cuối cùng cũng coi như lớn rồi đấy. Trước đây có bao giờ biết tôn kính bề trên đâu.” Bà ta giễu cợt nói, chờ dì Vương dọn ghế ra cho mình.

Thẩm Hàm ngờ vực ngước đầu về phía bà ta: “Không phải lần nào đến dì cũng chỉ nán lại mấy phút là đi ngay à? Để con bảo Dương Lạc và dì Vương ngồi xuống. Chắc hôm nay dì định ở lâu đúng không? Có cần bảo dì Vương đi pha trà không?”

“Mày! Tao nói cho mày biết, đừng có mà kiêu. Bây giờ ba mày đã hoàn toàn thất vọng về mày rồi. Lần này tao đến để nói rõ với mày, sau này mày muốn làm gì cũng được, nhưng đừng có dính dáng đến nhà tao, chúng tao sẽ không gánh vác trách nhiệm gì cho mày nữa.”

Bà ta cũng chẳng ngồi nữa, xoay người mở cửa, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Thẩm Hàm ngoái đầu: “Dì ơi, dì giúp con tiễn bà ấy với ạ. Nếu bà ấy bất cẩn bị ngã trên bậc thang, ba lại tưởng con đẩy bà ấy nữa.”

Dì thở dài, thằng bé đáng thương. Bà nháy mắt ra hiệu với Dương Lạc, sau đó đi ra ngoài.

“Vợ của ba tôi. Tính tình vốn là thế đấy. Em thông cảm.”

Dương Lạc hạ giọng: “Em không sao. Nhưng mà thầy giỏi thật đấy, mấy câu mà đã chặn họng bà ấy được rồi.”

Thẩm Hàm cười khẽ: “Trước đây còn thấy sợ lắm. Gặp nhiều, thế là tự đúc kết ra kinh nghiệm thôi.”

Trên mặt anh không nhìn ra mảy may buồn bã nào, thậm chí còn mang theo đôi chút đắc ý.

“Hồi bé cứ tưởng chỉ cần nghe lời bà ấy thì ba sẽ thích tôi. Sau đó mới hiểu được, yêu thích chân chính, không phải cứ nghe lời là sẽ đổi được.”

“May mà đó không phải mẹ ruột của tôi. Nếu không, chả biết bây giờ sẽ buồn thành thế nào nữa.”

Dương Lạc đau lòng đưa tay ôm lấy anh.

“Không cần nói. Em biết. Em biết mà.”

Thẩm Hàm tựa đầu lên vai cậu, cánh tay vòng qua hông cậu, bàn tay đặt lên tấm lưng dài rộng vững chãi của cậu.

“Thật ra ban nãy tôi còn sợ em sẽ giận đấy.” Anh thì thầm.

“Em không giận đâu.”

“Cảm ơn em.”

Dương Lạc hôn lên tóc mai anh, đồng thời vuốt tóc anh xuống cho xuôi.

Thẩm Hàm lặng lẽ vùi mình trong lòng cậu, nhắm nghiền hai mắt. Bờ mi rủ xuống, dài dài, cong cong.

Dì lên lầu thì nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Bà không hề giật mình, chỉ mỉm cười cảm kích với Dương Lạc, dùng khẩu hình miệng nói “Dì về nhà trước”, rồi xách túi đóng cửa rời đi.

Thẩm Hàm ngẩng đầu: “Dì đi rồi à?”

“Vâng.” Dương Lạc vẫn ôm anh, không buông ra.

Thẩm Hàm lại dựa vào người cậu, nhắm mắt lại lần nữa. Nhiệt độ cơ thể Dương Lạc truyền qua lớp áo, rất đỗi ấm áp, mang quyền năng làm dịu lòng người.

May mà, có em ở bên tôi.