Nhìn Em

Chương 14: Đôi lúc con người mất đi khống chế với tâm tình mình cũng tốt



Khi Lý Gia Thiên về đến nhà thì thấy Lý Mai đang ngồi một mình xem tivi trong phòng khách.

“Ngải Bình chưa về ạ?”

Lý Mai cầm điều khiển phất tay: “Trong phòng ngủ ấy.” Lại ngoảnh đầu đối diện với màn hình.

Lý Gia Thiên đứng ở phía sau một lát, thấy bà không có phản ứng, bấy giờ trong lòng lại rối bời, đành phải đi vào phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, thấy Ngải Bình tựa bên giường, nghe tiếng mở cửa ngẩng đầu lên, mắt đã khóc đỏ hoe.

“Sao thế?” Hắn kìm nén xúc động muốn thở dài, cố gắng hỏi cô một cách dịu dàng, “Gây chuyện không vui với mẹ à?”

Ngải Bình không đáp, nước mắt càng thêm giàn giụa. Hắn đi qua, ngồi lên giường ôm lấy cô: “Mẹ bướng lắm. Với ai cũng thế hết. Em cố nhịn là được.” Ngải Bình gắng sức đẩy hắn ra, “Lúc nào anh cũng về phe mẹ hết! Em biết mẹ nuôi anh không dễ, trước giờ chưa từng so đo. Nhưng mẹ cũng quá đáng lắm, cái gì cũng muốn hỏi, cái gì cũng muốn chỉ tay năm ngón. Mẹ làm mẹ mà thế à?”

Giọng cô càng lúc càng gay gắt, bắt đầu không lựa lời. Lý Gia Thiên cau mày, khoanh hai tay trước ngực: “Rốt cuộc là vì sao?”

Thấy hắn vẫn có vẻ không để tâm, mồm miệng Ngải Bình lại càng không kiêng nể: “Suốt ngày nói em không làm việc nhà thì cũng thôi, buổi sáng anh vừa bước chân khỏi cửa, mẹ nói với em, anh bận rộn nhiều việc, bảo em buổi tối cho anh nghỉ ngơi thoải mái. Mẹ nói thế là thế nào? Lo trời lo đất, ngay đến chuyện trên giường con trai mà cũng muốn lo nữa…” Bình thường cô hết sức chú ý lời ăn tiếng nói, hôm nay bùng nổ, chừng mực gì cũng bất chấp hết.

Lý Gia Thiên nhìn người phụ nữ giương nanh múa vuốt trước mặt mình, cảm thấy sự nhẫn nại cuối cùng của mình đã bị cô mài mòn hết. Bấy giờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. “Gia Thiên, lát nữa sang phòng mẹ. Mẹ có chuyện muốn hỏi con.” Lý Mai buông lời cũng không đợi hắn đáp, xoay người đi luôn. Bên trong, Ngải Bình lại im re, chỉ nhìn hắn một cách lạnh lùng.

Lý Gia Thiên bật cười, cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi lần gặp chuyện lớn, tụi đàn bà trong tivi sẽ ngất đi, đôi lúc con người mất đi khống chế với tâm tình mình cũng tốt. Ngải Bình ngờ vực, trừng hắn một cách khinh khi, hắn cũng không để ý, lại xách túi lên, mở cửa ra ngoài.

“Anh đi đâu?”

Lý Gia Thiên bước nhanh ra cửa. Hắn không muốn ở lại căn nhà ấy thêm một phút nào nữa, cái nơi khiến người ta nghẹt thở ấy, lại là ngôi nhà hết sức bình thường.

***

Sắp vào cuối thu, thời tiết ngày càng lạnh, chăn lại ngày càng ấm, tâm sức dồn vào buổi khai giảng cũng bị mài mòn. Mỗi sáng một hai tiết học, người đi muộn xếp thành cả đàn. Hai tiết học của Thẩm Hàm đều bắt đầu từ tiết đầu tiên, trước tình thế này không thể không chọn cách điểm danh đầu giờ. Thỉnh thoảng cũng có người điểm danh hộ, nhưng đại đa số mọi người vẫn rất bảo vệ anh, gặp phải chuyện như thế không giải thích rõ được, chỉ cười ầm lên. Người đó thường sẽ đỏ mặt tới mang tai, lặng lẽ ngồi xuống. Thẩm Hàm nghe ra tình hình ấy, trong lòng hiểu ngay, cũng không truy cứu, nhớ kĩ số thứ tự vừa đọc là xong. Mấy lần sau đó, người đi muộn trong lớp cũng giảm đi.

Hôm nay Thẩm Hàm giảng về hình thức vi phân của phương trình Lamb – Gromeco, học được một nửa thì trong lớp đã gục xuống cả lũ. Chuông hết tiết một vừa vang lên, một cậu bạn đứng dậy, nhại theo giọng của nữ chính buồn tình phim Quỳnh Dao, kêu lên thảm thiết: “Trời ơi, còn để cho người ta sống hay không!” Ban đầu trong lớp cười ầm lên, sau đó thi nhau bắt chước.

Ở trên bục giảng, Thẩm Hàm mỉm cười, mặc họ quậy phá. Đến khi tiếng chuông vang lên lần nữa, lớp học dần dần yên ắng, mới lên tiếng: “Hồi xưa lúc học Đại học, giảng viên dạy môn Lý Luận Cơ Học chứng minh phương trình Lagrange mất hẳn hai tiết, sau đó đứng sang bên cạnh nhìn khoảng năm phút, cuối cùng giảng một câu.” Anh ngừng một lát, đổi sang giọng điệu cao hơn, “Thầy ấy nói, đẹp quá!” Bên dưới có mấy người bật cười.

“Học Cơ Học vất lắm. Em thường xuyên sẽ rơi vào tình trạng nghi ngờ, không biết mình có khiếm khuyết gì về trí tuệ hay không.” Anh nói tiếp, “Thành quả sau cùng của rất nhiều người, chính là bắt chước người đi trước, lặp lại đề mục mà họ từng chứng minh.”

“Với những người ấy, điều họ có thể đạt được, chỉ là đỉnh núi cao nhất mà người đi trước từng đặt chân đến. Nghe bất hạnh lắm đúng không?” Anh cười nhẹ, “Thế nên, cũng có lúc tôi tiếc nuối, nghĩ rằng, nếu như mắt phải hỏng, thì tại sao không thể muộn hơn, chí ít đến tuổi của Euler[1] thì có phải hơn không.”

[1] Leonhard Euler (1707 – 1783): Là một nhà toán học và nhà vật lý học Thụy Sĩ. Ông được xem là một trong những nhà toán học lừng lẫy nhất. Ông là người đầu tiên sử dụng từ “hàm số” để miêu tả một biểu thức có chứa các đối số, như y = f(x).

Đây là lần đầu tiên trên lớp anh nhắc đến mắt của mình, mọi người bên dưới đều ngẩng đầu nhìn anh. “Nhưng mà, tôi thích Cơ Học lắm. Với tôi, Cơ Học là môn hay nhất trên đời. Nếu kiếp sau được chọn, chắc chắn tôi vẫn chọn Cơ Học.”

Câu nói này của anh mang theo cố chấp, nhưng lại toát lên tự hào và chân thành đặc biệt.

“Người nghiên cứu những con số và hình vẽ, mất đi đôi mắt sẽ rất khó có sự đột phá. Nhưng tôi đã đứng trên vai gã khổng lồ, đã nhìn thấy những điều người thường không nhìn thấy. Bây giờ mong muốn lớn nhất trong tôi, chính là giúp những đứa trẻ muốn học Cơ Học, đi trên con đường này nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn. Tôi mong mình có thể giúp đỡ các em.”

“Chỉ có vậy thôi.” Anh nói.

Dưới lớp im lặng trong khoảnh khắc, sau đó vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt. Dương Lạc nhìn Thẩm Hàm kiên định mà xấu hổ đứng trên bục giảng, bỗng nhiên có xúc động rơi lệ. Cuối cùng cậu cũng hiểu được sự kiên định và kiêu ngạo bên dưới vẻ ngoài nho nhã yếu ớt của Thẩm Hàm, sự tiếc nuối và theo đuổi mà anh chưa từng kể ra. Dương Lạc nhắm mắt, như thể làm vậy có thể khiến mình và anh gần nhau hơn. Cậu cảm nhận rõ ràng, khi đó trên bục giảng Thẩm Hàm ngỡ toả ra hào quang, chẳng những chinh phục tất cả mọi người, cũng hoàn toàn – chinh phục cả mình mất rồi.