Nhiễu Chỉ Nhu

Chương 23



A?!

Giành... hắn?

Chương Hoa mở to hai mắt, nhất thời cho là mình lảng tai.

Hắn nhất định là chịu quá nhiều kích thích, cho nên mới nghe lầm rồi?

Lúc đang ngốc lăng, Tố Tu dắt tay hắn, mặt vô biểu tình đi ra cửa lớn, cũng không nhìn tân nương hóa rồng một cái.

Vì vậy, người bị giành thực sự là tân lang hắn?

Quá không đúng rồi!

Chương Hoa một mặt bị bắt đi về phía trươc, một mặt không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh, một lát lo lắng Thanh Long đnổi điên kia sẽ phá hủy nhà mình, một lát lại khó hiểu Tử Dương Chân Nhân tại sao lại làm ra chuyện như vậy.

Y định giành hắn về làm gì?

Tưới hoa cắt cỏ? Hay là nổi lửa luyện đan?

Đầu Chương Hoa muốn nổ tung, cũng không nghĩ ra đáp án. Mặc dù hợp tình hợp lý, hắn cũng cố gắng giãy giụa một cái, nhưng là bị tiên nhân tâm lạnh mặt lạnh lôi kéo như vậy, hắn thế nhưng một chút chán ghét cũng không có.

Chỉ là... Có chút không được tự nhiên mà thôi.

Nơi ngực không ngừng truyền đến đau đớn như thiêu cháy, là bởi vì nam tử lạnh băng bên cạnh này, hay là bởi vì hắn không cẩn thận mất đi đoạn ký ức kia?

Lúc Chương Hoa đang ngây người, hai người bọn họ đã thuận lợi trở lại Thuý Phong Sơn.

Tố Tu từ đầu đến cuối cũng không nói một lời, chỉ nắm chặt tay Chương Hoa, một lòng đi về phía trước.

Cho đến lúc này Chương Hoa mới hơi khôi phục lại tinh thần, cau mày vung tay ra, nói: “Tiên quân, ngươi dẫn ta đến đây làm gì? Ta hôm nay mặc dù không thành hôn được, trong tộc vẫn còn nhiều chuyện vụn vặt cần xử lý. Ở đó một người một rồng đang đánh nhau gay gắt, vạn nhất lăn qua lăn lại thì phiền toái, ta phải trở về khuyên can...”

Hắn nói nhao nhao kêu la một đống, Tố Tu lại tựa như có tai như điếc, chỉ sãi bước hướng về phía trước, động tác thô lỗ đem người lôi vào trong phòng, “Phanh” một tiếng đóng cửa phòng. Sau đó dùng phép giống như từ trong lòng ngực lấy ra một cây xích sắt tinh xảo, leng keng hai tiếng giòn vang, dễ dàng đem tay phải Chương Hoa xích ở đầu giường.

“Di?” Chương Hoa sợ run một lúc lâu, mới thấp giọng kêu thành tiếng, “Tiên quân, ngươi làm cái gì vậy? Ta với ngươi không thù không oán, ngươi tại sao lại xích ta?”

“Không thù không oán?” Tố Tu cho đến lúc này mới đưa mắt nhìn hắn một chút, từng chữ một hỏi ngược lại, “Ngươi khẳng định?”

Giọng nói vừa lạnh vừa cứng, lạnh lẽo bức người.

Mặt mũi Chương Hoa suy sụp, mở to hai mắt, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta sẽ không phải là có huyết hải thâm thù đúng không? Ách, thế nhưng ta không rõ gì cả.”

Tố Tu như cũ không đáp lời, chỉ mở to hai mắt, chăm chú nhìn thẳng vào hắn.

Chương Hoa bị nhìn cảm thấy đáy lòng sợ hãi, không nhịn được hỏi lại một lần: “Tiên quân, ta với ngươi... đến cuối cùng là có thù gì?”

“Không có gì ghê gớm.” Tố Tu rủ mâu, giọng nói vô cùng lãnh đạm, “Ngươi chẳng qua là trộm đi một món ở chỗ ta mà thôi.”

Nghe vậy, Chương Hoa hơi sửng sờ, sau khi ngắm nhìn bốn phía, bật thốt reo lên: “Làm sao có thể? Chỗ này căn bản không có gì tốt để trộm!”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, mới phát giác mình quá mức thất lễ, vội vàng cười khan mấy tiếng: “Khụ, ý ta là nói, bản lĩnh của ta có không tốt thế nào đi nữa, dầu gì cũng là vua một tộc, căn bản không cần phải đến đây trộm...”

Càng nói, thanh âm càng thấp, bởi vì Tố Tu vẫn nhìn hắn từ trên cao, khuôn mặt lạnh như băng kia thật là dọa người.

Đơn giản giống như hận hắn thấu xương.

Trái tim Chương Hoa nhảy nhảy, bỗng dưng nghĩ tới một điều.

“A, ta sẽ không phải là trộm linh đan diệu dược gì đúng không? Làn này nguy rồi! Nếu vật kia còn ở bên người, vậy ta trực tiếp trả lại cho ngươi là được. Nhưng nếu là đã bị ta ăn...” Giật giật khóe miệng, cười khổ, “Vậy tiên quân ngươi cứ đem bụng ta mổ ra, cũng nhất định không trở lại.”

Vừa nói, vừa trộm dò xét vẻ mặt của Tố Tu, rất sợ y đột nhiên nổi điên, thật sự cầm đao mổ ra.

Tố Tu lại lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói: “Sai rồi.”

“Hừ?”

“Ngươi trộm đi...” Y như có như không than một tiếng, chợt nắm lấy tay Chương Hoa, đặt tại lồng ngực của mình, cúi đầu nói ra mấy chữ, “Là tâm của ta.”

Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn kia, thật giống như kết liễu tầng hàn băng, đôi con ngươi đen phản chiếu thân ảnh người kia, cũng từ từ xao động hóa thành nhu tình như nước.

Chương Hoa chỉ cảm thấy bên tai oanh vang lên một tiếng, nhất thời cả kinh trợn mắt há mồm.

Hắn tuy là lão thủ tình trường, từ trước đến nay thói quen phong lưu lang thang, lúc chợt nghe thấy câu này, nhưng vẫn là vạn phần kinh ngạc, cơ hồ không hiểu rõ ý tứ trong đó.

Cách hồi lâu, mới miễn cưỡng chậm chạp, lắp bắp nói: “Tiên quân, ngươi...”

Mới vừa mở miệng, Tố Tu liền lạnh lùng cắt đứt lời của hắn: “Ta cố ý bắt ngươi trở lại, chỉ là vì đòi lại tim của mình thôi.”

“A?”

“Ngươi chừng nào giao tim trả lại cho ta, ta liền thả ngươi về.”

“Hở?”

“Trên tay phải ngươi chính là khóa Hàng Yêu ngàn năm sơ chế bằng huyền thiết, càng giãy giụa thì nó càng thu chặt, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

“Ách...”

Chương Hoa nghe thấy sửng sốt, kinh ngạc không dứt, Tố Tu cũng đã bỏ tay hắn, quay đầu muốn đi.

“Chờ một chút!” Chương Hoa vội vàng đưa tay trái trống không, vững vàng nắm lấy ống tay áo của y, hỏi, “Câu nói vừa nãy của ngươi... có ý là thích ta đúng không?”

Tố Tu thản nhiên lướt qua hắn một cái, cũng không trả lời.

Chương Hoa thấy thế, trước tiên là từ từ nhíu hai hàng lông mày, ngay sau đó lại cười thấp ra tiếng.

Nam tử trước mặt rõ ràng là thích mình, là một bộ cứng rắn giả bộ làm ra bộ dáng lãnh đạm vô tình? Thật sự là... vụng về đáng yêu.

Nghĩ nghĩ, khuôn mặt không khỏi câu lên, lại khôi phục thái độ phong lưu khinh bạc thường ngày, cố ý trêu đùa nói: “Khóa Hàng Yêu này mặc dù lợi hại, nhưng cũng chưa chắc gây khó khăn cho ta. Nếu ta thi triển toàn lực cùng ngươi đánh một trận, không biết tiên quân có mấy phần thắng?”

“Ngươi có thể một chút.” Tố Tu ngẩng lên, ngạo nghễ nói.

Vì vậy Chương Hoa cười cười, nghiêm trang nói: “Bất kể tiên quân là vì duyên cớ gì đem ta bắt đến đây, nhưng đem ta đường đường là Hồ vương giam nhốt trong phòng, tội danh này cũng không nhỏ đâu. Ngươi thật sự không sợ?”

Tròng mắt đen di chuyển, rõ ràng là đang gây hấn.

Tố Tu vẫn là dáng vẻ lãnh lãnh đạm đạm kia, hoàn toàn không nhúc nhíchm chỉ là môi mỏng nhẹ mở, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người rời đi.