Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 47: Mất mặt trong học viện tái (ngũ)



Chỉ thấy hai tay Lam Nguyệt Ngôn bụm mặt, mặt nàng bắt đầu từ vết thương do Tiểu Long gây ra, dần dần biến đen, chỉ trong chốc lát cả khuôn mặt đã đen xì một mảng, không biết là cố ý hay vô tình, hốc mắt còn có vòng tròn màu trắng, thoạt nhìn thập phần quỷ dị.

Mọi người hoảng sợ nhìn Tiểu Long, mà lúc này Tiểu Long đã sớm trở lại trên vai Lam Ảnh Nguyệt, một lam bảo thạch to tròn mang theo chút lãnh ý nhìn Lam Nguyệt Ngôn, một thanh âm mềm nhẹ đầy tính trẻ con vang lên trong đầu Lam Ảnh Nguyệt: "Mẫu thân, ta chán ghét nàng."

Mấy người vừa mới rồi còn cho rằng tiểu Long là một ma thú cấp thấp, thì lúc mặt trắng bệch ánh mắt đầy quái dị nhìn tiểu long.

Lam Nguyệt Ngôn hoảng loạn vuốt mặt mình, lại phát hiện trừ bỏ đau đớn mới vừa rồi ra, trên mặt cũng không còn một nửa điểm cảm giác nữa, hơn nữa ngay cả máu cũng không thấy điều này khiến nàng cảm thấy thật bất an.

An Nhã trốn sau lưng Tần Ngọc, nỗ lực áp chế bả vai đang run run của bản thân, Lâm Khiêm nhìn nàng nước mắt vòng quanh, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Lam Dật, ma sủng của ngươi vừa làm cái gì?" Lam Nguyệt Ngôn tuy rằng không nhìn thấy tình huống của mình hiện tại, nhưng nhìn biểu cảm của những người chung quanh cũng đủ biết, mặt mình khẳng định bị tiểu miêu kia động chân.

Lam Ảnh Nguyệt đem Tiểu Long ôm vào trong lòng, không chút để ý nói: "Chẳng qua là giúp chỉnh chu lại mỹ dung một chút thôi, thoạt nhìn bây giờ, thuận mắt hơn."

Tiểu Long nghe xong, lấy hai móng vuốt bưng kín miệng cười rộ lên, người chung quanh nhìn một màn quái dị này, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng thẳng lên, tiểu miêu này chẳng nhẽ hiểu được tiếng người?

Một người nhìn Tiểu Long trở nên kích động, ma sủng có linh tính chắc chắn không phải một ma sủng cấp thấp.

"Đã đến giờ, bắt đầu rút thăm." Trọng tài vừa nói dứt, rất nhiều người đều bắt đầu tản đi, Lam Nguyệt Ngôn hung hăng dậm dậm chân, xoay người lại thấy Lam Hạo Phong.

Nàng ủy khuất hướng Lam Hạo Phong chạy qua: "Ca, tiểu tiện nhân Lam Dật kia lại khi dễ ta."

Đang nói chuyện cùng với bằng hữu, Lam Hạo Phong nghe được thanh âm của Lam Nguyệt Ngôn, nhưng ngẩng đầu lên lại không thấy người đâu, chỉ nhìn thấy một thiếu nữ mặt đen thui hướng mình chạy tới, hắn theo bản năng nhấc chân, đạp thiếu nữ bay ra ngoài.

Bị ca ca mình đạp ngã xuống đất Lam Nguyệt Ngôn khó khăn ôm ngực, vốn nàng đã đủ ủy khuất, không nghĩ tới còn bị ca ca mình đá bay, quả thật giờ phút này nàng chỉ muốn chết.

"Ha ha ha ha." Tần Ngọc cùng An Nhã nhìn tình cảnh này, thanh âm bị nghẹn ở cổ học cuối cùng cũng không giữ được nữa, cất tiếng cười to, quả thực là cười sắp lăn trên mặt đất rồi.

Lâm Khiêm nhìn thoáng qua hai người đến nỗi sắp không thở được kia, ôn nhuận mở miệng nói: "Nói, đến cùng Nắm đã làm cách nào để gương mặt Lam Nguyệt Ngôn biến thành thế kia?"

Tiểu Long nghe vậy, trong ánh mắt thật to tràn ngập ý cười, nhảy lên vai Lâm Khiêm nhỏ giọng nói: "Là một gương mặt khác con quỷ kia tặng ta làm lễ vật đấy."

Mặt của con quỷ kia? Lâm Khiêm hiểu rõ cười rộ lên, "Cứ đen như vậy sao?"

"Sẽ không, vài ngày sau tự động hồi phục." Lam Ảnh Nguyệt không nghĩ tới, Du Hồn cư nhiên cũng có một mặt phúc hắc như vậy, lại xúi giục Tiểu Long đi hạ độc Lam Nguyệt Ngôn, bất quá nhưng hiệu quả lần này coi như cũng được.

Nghe hai người kia cười to, Lam Hạo Phong chỉ cảm thấy không tốt, lại nhìn lại người trên mặt đất kia, trang phục có chút quen mắt, thiếu niên đứng một bên chần chờ nói: "Hạo Phong, kia hình như là muội muội ngươi."

Lam Hạo Phong lập tức tiến lên nhìn, phát hiện gương mặt đen như mực kia, chính là muội muội mình, trong lúc nhất thời trên mặt xuất hiện đủ các loại biến hóa, phấn khích không được.

"Ca, ngươi nhất định phải giết chết tiểu tiện nhân Lam Dật kia giúp ta." Lam Nguyệt Ngôn thống khổ ngẩng đầu,gương mặt đen như mực cực kì quái dị, nước mắt chảy ra còn có chút mùi lạ.

Lam Hạo Phong bị mùi hương kia làm cho có chút khó chịu, hơi hơi kéo khoảng cách cùng Lam Nguyệt Ngôn, nhíu mày nói: "Muội muội, ngươi mau về nhà đi."

"Ca, ta còn chưa thi đấu." Lam Nguyệt Ngôn kỳ quái nhìn Lam Hạo Phong, từ trên đất bò lên.

Lam Hạo Phong buồn bực nhìn khuôn mặt kia, "Ngươi xác định, ngươi như vậy còn muốn tham gia trận đấu?"

"Ân." Lam Nguyệt Ngôn cũng không biết mặt mình biến đen, nàng trừ bỏ có một chút mùi lạ trên người, cũng không phát hiện ra cái gì không đúng.

Nhưng mà, Lam Hạo Phong cho rằng Lam Nguyệt Ngôn đã biết, cũng không cản trở.

Thế cho nên Lam Nguyệt Ngôn mang theo một gương mặt đen xì tham gia thi đấu, thời điểm mọi người đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng còn tưởng rằng mọi người kinh diễm vè đẹp của nàng, trong lòng luôn đắc chí.

Trận đấu bắt đầu, tiếp tục tiến hành xa luân chiến, đứng trên đài cuối cùng chính là mười người mạnh nhất, Lam Ảnh Nguyệt ôm Tiểu Long đứng ở trên đài, trên khóe miệng mang theo ý cười thâm trường.

Bởi vì kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, đều nằm trong dự kiến của nàng.

Quả nhiên, chỉ cần là đối thủ của Lam Ảnh Nguyệt đều tự động nhận thua, điều này khiến cho bất mãn của mọi người đối với Lam Ảnh Nguyệt bùng lên cao.

"Không công bằng, nàng dựa vào cái gì không cần đánh cũng đứng trong mười người tham gia thi đấu." Một người nói.

"Thật không biết xấu hổ." Một thiếu niên thấp giọng nói.

Trọng tài cũng mồ hôi đầy đầu, loại tình huống này nhiều năm như vậy hắn ngay cả nghe qua cũng chưa nghe huống chi là thấy, tại sao mọi đối thủ đều từ bỏ tư cách thi, nếu như vậy mọi người ắt có nhiều bất mãn, chỉ sợ còn có thể mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa.

Viện trưởng ngồi ở vị trí chủ thượng, thở dài, không biết đang nghĩ cái gì, phó viện trưởng ngồi một bên cũng lộ ra nụ cười quỷ dị.

Chạng vạng, mười người đã được chọn ra, ngoài năm người bọn họ ra, năm người còn lại là Lam Hạo Phong, Lam Nguyệt Ngôn, An Nhiên, Lâm Triệt, khiesn mọi người giật mình là, người cuối cùng lại là Phượng Hiên, tiểu bá vương này ngày thường rất ít khi đến học viện, không nghĩ tới lần này lại đột nhiên tới tham gia học viện tái.

Mười người đại diện học viện tham gia thi đấu, phải bầu ra một đội trưởng, thời điểm mấy người Tần Ngọc bầu phiếu cho Lam Ảnh Nguyệt, những người khác không vừa ý.

Một người hô lớn: "Lam Dật nhiều lần không xuất thủ như vậy, hiện tại còn muốn cho nàng làm đội trưởng, chúng ta không đồng ý."

"Không đồng ý, không đồng ý." Mọi người phía dưới hô to, khí thế kia thập phần đồ sộ.

Ngay tại thời điểm An Nhã tức giận, nhìn nhìn gương mặt quen thuộc trong đám người, Lam Ảnh Nguyệt lại nở nụ cười, nàng muốn chính là hiệu quả như bây giờ, nàng gãi gãi bụng mềm mại của Tiểu Long, hướng phía dưới mọi người nói: "Không đồng ý, ta nhận khiêu chiến của các ngươi."

Người nọ có thể khống chế đối thủ nàng từ bỏ tư cách thi, nhưng không cách nào khống chế mọi người.

Tần Ngọc lôi kéo An Nhã tản ra, mấy người cũng cấp tốc thối lui, một thiếu niên nhảy lên lôi đài, là tứ giai ma pháp sư.

Nhìn thiếu niên nhẩm chú ngữ thật dài, ngón tay Lam Ảnh Nguyệt vừa động, một chút băng lam ở rộ trên đầu ngón tay nàng, ngón tay khẽ gảy, chỉ trong nháy mắt, thiếu niên kia bị đóng băng rơi xuống dưới đài.

Bởi vì Lam Ảnh Nguyệt đã bắt đầu học không gian lực, nàng là ngũ giai, nhưng mạnh hơn ngũ giai bình thường.

Toàn trường yên tĩnh tột đỉnh, lần tỉ thí lần trước với Mộ Tiêu Dật, người chứng kiến rất ít, nhưng hôm nay mọi người nhìn thấy nàng huấn pháp, cơ hồ đều khó có thể tin.

Không cần ma pháp trượng cũng có thể thuấn pháp ma pháp?! Đây rốt cuộc là người thế nào, nàng chẳng qua chỉ là một tân sinh mới nhập học được hơn một tháng? Người như vậy, bọn họ còn nghi ngờ có người chống lưng, một chiêu giết tứ giai, cần người chống lưng sao?

Đây là có người trong tối sao, mấy người bàn tán xì xào giờ đây lại cúi gầm mặt xuống đất hận không thể kiếm cái lỗ để chui xuống, cầu nguyện Lam Ảnh Nguyệt không nhớ kỹ mặt bọn họ.

Lam Ảnh Nguyệt từ trên cao nhìn xuống mọi người dưới lôi đài, chẳng qua chỉ là đơn giản đứng ở nơi đó, khí phách lại khiến người ta không thể nhìn thẳng, nàng lành lạnh đảo qua mọi người đang trợn mắt há mồm dưới đài, ngữ khí bình thản đến cực điểm, "Còn ai không?."