Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 7: Khác thường



Diệp Thanh Dương nói chuyện với Diệp Oanh Khê một hồi thì nghe giọng nói của Trần An Bác dưới lầu la lớn. Anh lấy trang phục huấn luyện treo ở ghế dựa bên cạnh cửa sổ chuẩn bị thay. Diệp Oanh Khê lẽo đẽo đi sau lưng anh, anh đành phải đi vào toilet, thế nhưng cô bé cứ mở to cặp mắt ngây thơ nhìn anh rồi lại đi theo vào. Lâu nay Diệp Thanh Dương có thói quen ở một mình, bây giờ tự nhiên có người theo sát như sam sau lưng, ngay cả lúc thay quần áo cũng không có chút e dè, anh cảm thấy xấu hổ biết bao nhiêu.

Nhưng mà đối phương chỉ là một đứa bé mới bảy tuổi, anh cũng chỉ có thể cố gắng dạy bảo: “Oanh Khê, chú phải thay đồ, cháu ra phòng chơi, có được hay không?”

“À.” Diệp Oanh Khê nghiêng đầu lên tiếng, nhưng lại chậm chạp không chịu bỏ đi. Vài giây sau mới mấp máy môi nói: “Chú ơi, chú không thích cháu ở với chú hả?”

Diệp Thanh Dương chịu không nổi nhất là dáng vẻ nhướng mày sắp khóc của cô. Vào lúc này, anh nhìn thấy bộ dạng ấm ức đáng thương của cô bé, còn đâu quyết tâm cứng rắn? Anh ngồi xuống, ôm cô bé vào lòng, quẹt quẹt sống mũi nhỏ của cô, dịu dàng dỗ dành: “Không phải chú không thích… Đừng khóc, bé gái khóc nhiều không đẹp, ra ngoài chơi trước. Chú Trần còn đợi dưới lầu, chú phải thay quần áo trước.”

“Chú Trần chính là người vừa ăn cơm hồi nãy hả chú?” Dường như Diệp Oanh Khê rất hưởng thụ những cử chỉ thân thiết của anh, cau mũi, thuận thế ôm lấy cổ anh.

“Đúng vậy. Chú ấy là chiến hữu của chú. Về sau mỗi ngày chú ấy sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm.” Diệp Thanh Dương biết Diệp Oanh Khê không thích cậu ấy, ngừng lại một chút, nhìn cô bé chưa gì hết đã nhíu mày, nói tiếp “Chú Trần không phải là người xấu. Về sau Oanh Khê phải hòa nhã với chú ấy một chút.”

“Nhưng cháu không thích chú ấy…” Cô nhóc lại bắt đầu đưa tay vào miệng mút, muốn nói gì đó nhưng lại sợ Diệp Thanh Dương không vui, nửa ngày cũng chỉ nặn ra được một câu.

“Vì sao Oanh Khê không thích chú ấy?” Diệp Thanh Dương nhìn bộ dạng ỉu xìu của cô nhóc, tự nhiên có chút buồn cười. Đến khi cô bé đưa tay vào miệng thì mặt anh đen lại, đưa tay kéo ra, “Chú đã nói nhiều lần rồi, không được mút tay, đây là thói quen không tốt. Cháu xem, chỉ có em bé mới làm như vậy thôi, Oanh Khê của chúng ta đã lớn rồi, không nên làm như vậy.”

“Dạ.” Diệp Oanh Khê chùi tay vào quần trắng, cúi đầu nhìn vết bẩn, bất mãn bĩu môi, “Về sau không mặc quần trắng nữa, nhìn dơ quá, mặc đồ màu đỏ!”

Diệp Thanh Dương nhéo nhéo khuôn mặt của cô, cưng chiều dỗ ngọt: “Được, mặc đồ đỏ.”

“Chú ơi… chú Trần kia vừa mới vào nhà đã ngồi xuống ăn thả cửa. Bác trai đã từng nói không được làm như thế.” Diệp Oanh Khê nhớ tới cô còn chưa trả lời vấn đề này, vội vàng giải thích, “Trước kia có một lần cháu tới quầy bán đồ ăn vặt của Hạ Thiên ở trong thôn, lén lén ăn được quả dưa Cáp Mật bị bác trai biết được, bác trai rất tức giận, tối hôm đó không cho cháu ăn cơm.”

Diệp Thanh Dương để Diệp Oanh Khê sang một bên, vừa thay quần áo huấn luyện, vừa nghe cô bé thao thao bất tuyệt kể chuyện. Hình như cô nhóc mất hứng khi thấy chú không nghe mình nói chuyện, dần dần ngậm miệng lại, dựa vào cạnh cửa. Diệp Thanh Dương cảm thấy sự nhạy cảm của đứa bé này khiến anh không biết làm sao. Anh vừa cài nút áo vừa nhìn cô bé đang cúi đầu trong gương: “Tại sao muốn ăn dưa Cáp Mật?”

“Bác trai nói trong nhà không có nhiều tiền, không cho cháu mua. Nhưng cháu nghe Hạ Thiên nói ăn rất ngon.”

“Dưa Cáp Mật mắc lắm sao?” Gia đình Diệp Thanh Dương giàu có, từ nhỏ chưa từng thiếu đồ ăn, cho nên anh hoàn toàn không hiểu vì sao Diệp Oanh Khê khao khát một món ăn vặt nho nhỏ như thế? Chỉ là vì không muốn cô bé suy nghĩ nhiều, anh chỉ thuận miệng hỏi cho có lệ, nhưng câu trả lời sau đó của cô bé khiến anh đau nhói con tim.

“Đúng vậy, một xu một bọc, ăn vài bọc là có thể mua được một cân cải trắng rồi.”

Một xu, một xu chính là thứ mà cô bé đã từng mong ước. Rốt cuộc cô bé đã lớn lên trong loại hoàn cảnh gì vậy chứ? Diệp Thanh Dương nhớ tới hôm đón cô bé trở về, anh đã nấu cho cô bé một tô mì, từ đó, cô bé liền cho rằng mì sợi là đồ ăn ngon nhất trên đời, lúc nào cũng muốn ăn mì sợi. Anh vẫn luôn xem nhẹ vấn đề này, không phải là vì mì sợi của mình ngon cỡ nào, mà là cô bé đã từng so sánh với đồ ăn cô bé từng ăn qua. Có lẽ đây thật sự chính là của quý của trời.

“Oanh Khê, lúc trước ở chung với bác trai, mỗi ngày cháu ăn cái gì?” Diệp Thanh Dương ngồi xổm trước mặt cô bé, tầm mắt ngang hàng với cô, giữ bả vai của cô, hỏi.

“Cháo loãng ạ… Nhưng mà ăn cái đó rất mau đói, cho nên bác trai phải đi tới đất của người khác, nhặt một ít khoai lang mà người ta không cần bỏ thêm vào trong cháo. Ôi… sức khỏe bác trai không tốt, cháu lại không đủ sức, nếu không thì có thể trồng khoai lang giống như những gia đình khác, không cần phải ăn những thứ có mùi vị kỳ cục như vậy.’ Diệp Oanh Khê giống như ông lão, nhíu nhíu mày, lại nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thanh Dương biến đổi trong nháy mắt.

Thì ra là như vậy. Giờ phút này, đột nhiên Diệp Thanh Dương cảm thấy hận, hận bản thân vì sao không tới sớm đón cô bé về với mình. Trong mắt anh tràn đầy nổi thống hận, kích động tới Diệp Oanh Khê, khiến cô bé không ngừng run rẩy, giọng nói cũng run theo: “Chú… chú ơi… Cháu nói sai…rồi à?”

Diệp Thanh Dương giơ tay sờ lên khuôn mặt gầy gò của cô bé, ra sức ôm người vào lòng, đầu anh chôn vào mái tóc dài có chút khô cứng của cô bé. Cơ thể yếu đuối của cô bé chống đỡ thân thể nặng nề cũng như trái tim nặng trĩu của anh. Cứ như vậy trong phút chốc, dường như Diệp Thanh Dương nghẹn ngào ra tiếng.

Từ nay về sau, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức, dành cho cô những gì tốt đẹp nhất. Chỉ cần là cô bé muốn, có bỏ mạng này anh cũng phải tìm ra, nâng hai tay dâng tới trước mặt cho cô. Đau khổ của cô, anh sẽ tiêu diệt. Hạnh phúc của cô, anh sẽ chịu trách nhiệm!

“Chú ơi… chú làm sao vậy?” Bàn tay nhỏ bé của Diệp Oanh Khê khẽ run run sờ tóc mai anh, “Chú Trần ở dưới nhà kêu cả tên họ của chú rồi đấy.”

“Ừ.” Diệp Thanh Dương lại ôm cô, điều chỉnh cảm xúc của mình xong thì mới buông cô ra, “Nếu muốn nhìn chú thì kéo ghé sang ban công phòng ngủ bên kia, ngoan ngoãn ngồi ở đó, chú ý an toàn, không được nằm sấp trên lan can nghe chưa! Chú và mấy chú khác huấn luyện trên sân thao tập ở bên kia.”

“Huấn luyện cái gì ạ?” Diệp Oanh Khê rướn cổ lên, liếc mắt về phía ban công một cái, có chút tò mò.

“Huấn luyện đánh người xấu như thế nào!” Diệp Thanh Dương vuốt tóc của cô bé, sửa sang lại quần áo rồi đi xuống lầu.

“Diệp Thanh Dương!” Trần An Bác đứng dưới lầu, hai tay chống nạnh, giọng nói vang dội chấn động khiến người trong vài nhà ló đầu ra nhìn. Cậu ta lại không có chút ý thức nào, tiếp tục hướng lên trên lầu rống lớn.

Diệp Thanh Dương nhảy ba bậc cầu thang một chạy xuống dưới, đang chuẩn bị la cậu ta vài câu thì nghe được giọng nói trong trẻo từ trên lầu vang xuống: “Chú của cháu đang đi xuống, chú không cần la lớn như vậy!”

“Im lặng… cô nhóc kia, chú muốn kêu thì làm sao?” Trần An Bác vừa nhìn thấy Diệp Oanh Khê, liền giương cổ lên trợn mắt nhìn, “Cháu có tin chú ở đây kêu lớn tên cháu ra không, Diệp Oanh Khê! Chú nói cho cháu biết, bên cạnh chỗ ở của chúng ta có một con sông tên là Oanh Khê, đừng nói với chú là cháu sinh ra ở đó nhé? Ha ha… sinh ra bên bờ sông?”

“Hừ!” Diệp Oanh Khê loáng thoáng nghe được tiếng cười của con nít chung quanh, buồn bực hừ lạnh một tiếng, “Chú thật đáng ghét! Răng cửa còn dính nguyên một cọng rau xanh mà còn ở đó há miệng nói chuyện, thật khó xem!”

Những đứa bé đang chơi đùa trong sân nghe được cười ầm lên, Trần An Bác có chút xấu hổ nhìn lướt qua chung quanh, tính ngẩng đầu trả đũa thì nhìn thấy Diệp Thanh Dương mỉm cười đi ra. lϗêȡƱɣð©ɳ Trong lòng cậu ta hả hê, cười tôi? Vậy thì tôi đây tố cáo với Diệp Thanh Dương: “Cậu xem đứa bé nhà cậu kìa, không có chút nữ tính nào!”

“Con bé nhà tôi mắc mớ gì tới cậu? Con bé muốn vui vẻ, thích thế nào thì thế đó!” Diệp Thanh Dương không thèm nhìn cậu ta một cái, hướng về trên lầu kêu, “Oanh Khê, không được nằm sấp trên ban công, quên lời chú dặn lúc nãy rồi hả?”

Diệp Oanh Khê nghe được lật đật che mặt, lui về phía sau, ngồi ngoan ngoãn trên ghế dựa. Trần An Bác buồn bực vừa liếc mắt nhìn trên lầu, vừa nhìn Diệp Thanh Dương đang đi về phía trước, gãi gãi đầu, đội cái mũ đã bị bóp nát lên đầu, chạy đuổi theo.

Diệp Oanh Khê ngồi trên kia, xuyên qua khe hở của lan can, nhìn thấy bóng lưng của hai người, cười ‘khanh khách’ không ngừng.

Hai người vừa đến sân thao tập thì đã nổi lên tiếng huýt sao, trong nháy mắt, mọi người tập trung lại một chỗ, dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại đội ngũ. Huấn luyện viên đứng một bên, chấp tay sau lưng, quét mắt một vòng hàng người đầu tiên. Lúc này ông mới giải thích rõ mục tiêu huấn luyện của đêm nay: “Bắn súng ban đêm, ba giờ sau chia làm hai đội đối đầu nhau đánh một trận, rõ chưa?”

“Dạ rõ!” Đồng nhịp trả lời, tiếp theo đó là toàn bộ trung đội bắt đầu huấn luyện.

Trogn phút chốc, toàn bộ sân thao tập vang lên tiếng kéo chốt, lên cò, bắn súng. Thị lực của Diệp Oanh Khê không tốt lắm để có thể nhận ra Diệp Thanh Dương trong đám người trên sân thao tập, nhưng cứ nhìn từ xa như vậy, cô bé cũng có thể cảm thụ hơi thở của anh tồn tại bên cạnh mình, cho nên cảm thấy kiên định an bình. Trước kia đi theo bác trai, tuy rằng phải chịu cực khổ, nhưng bé vẫn vui vẻ. Hiện giờ đi theo Diệp Thanh Dương, cũng là vui vẻ, nhưng lại không giống như thế. Anh cười với bé, anh tốt với bé, không giống như bác trai đã từng đối xử với bé. Nhưng khác nhau ở chỗ nào, bé chỉ có thể kết luận là bác trai luôn tốt với bé một cách thầm lặng, còn Diệp Thanh Dương thì cái gì cũng chiều bé, giống như xin gì được nấy vậy.

Diệp Oanh Khê suy nghĩ một lát, vẫn nghĩ không ra, nên thôi mặc kệ, cười tủm tỉm nhìn về hướng sân thao tập.

“Trần An Bác, ánh mắt của cậu khiến ông đây về trời rồi!” Tiếng hét giận dữ vang lên, mồ hôi trên trán Trần An Bác túa ra. Theo thói quen, anh quay đầu lại nhìn, thì hưởng trọn một cú đá lên vai, “Nhìn cái gì? Chưa thấy qua ông đây à! Tập trung mắt vào bia đạn kìa!”

“Dạ!” Trần An Bác bị mắng có chút bực dọc, nhưng lại không dám nói gì, đành phải tập trung tinh thần nhắm vào hồng tâm, lại bắt đầu tập luyện.

Cách đó không xa, Diệp Thanh Dương nằm rạp xuống, lật nghiêng, lướt qua chướng ngại, thành công bắn trúng hồng tâm. Trần An Bác còn chưa kịp trầm trồ khen ngợi thì huấn luyện viên bên cạnh đã lên tiếng tán thưởng: “Khả năng bắn tỉa của Diệp Thanh Dương xem như là cao nhất trong đội rồi… Cậu nhìn cái gì? Còn không mau luyện tập!”

“Dạ!” Trần An Bác nhanh chóng quay đầu lại.

Diệp Oanh Khê ngồi trên ban công nhìn khoảng hai tiếng đồng hồ, cảm thấy cánh tay mệt mỏi khó chịu, đi vào trong nhà, lấy một quả táo định ăn một chút rồi lại ra nhìn tiếp. Cô bé vừa cầm trái táo trên tay thì nghe tiếng gõ cửa. Lúc nãy chú không nói qua không thể mở cửa, cô suy nghĩ một lát rồi đi ra mở cửa.

Ngoài cửa có một người phụ nữ dắt tay một cô bé, hết hồn nhìn Diệp Oanh Khê đứng bên trong cửa. Sau một hồi, bé gái này lại đưa tay ra, đẩy Diệp Oanh Khê sang một bên, trừng mắt hét lên giận dữ: “Mày là ai? Tại sao lại ở chỗ này?”