Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chương 7



“Vẻ đẹp của em khiến người tađiên cuồng, Lãnh Quan...” Anh lại lần nữa cúi đầu, hôn cô thật sâu, không để ýbên hông đau đớn, vươn tay kéo cao áo lông đen của cô, tham lam vuốt ve thânthể cô.

Đó là cảm giác gì? Lãnh Quanmờ mịt nghĩ, hơi nóng sao có thể tán loạn trong người cô? Cô phải lạnh nhạt màtrầm tĩnh a! Nhưng hiện tại, từng đợt khoái cảm từ đầu lưỡi truyền tới ngónchân cô, cô đã không khống chế được lý trí của mình, nụ hôn của Kha Bá Ấp nhưcuồng phong bão táp rơi vào người cô, hút linh hồn ra khỏi thân thể cô, gỡ bỏtất cả khôi giáp lạnh lùng cứng rắn của cô.

Anh hôn đến trước ngực cô, áolông đen bị kéo đến vai, quần áo đen cùng da thịt trắng noãn của cô hình thànhsự đối lập mãnh liệt, hắn tựa như thành kính xoa hai viên ngọc phấn, khẽ hôn,cảm thấy mình sắp say chết trên người cô. Cô hừ nhẹ một tiếng, tâm tư còn đangthả trôi trong cảnh mơ, toàn thân vì dục vọng mà cong lên, tim cơ hồ nhảy rakhỏi lồng ngực, trong óc cái gì cũng không còn, trống rỗng.

Thân thể anh đã căng đầy tìnhdục, căng chặt vượt qua cực hạn kiềm chế của anh, anh bất tri bất giác đẩy nhanhtốc độ, định rút đi quần dài của cô, nhưng tay vừa động, miệng vết thương đauđến anh bật lên tiếng, đem không khí thật vất vả bồi dưỡng được tất cả đều đánhtan.

“A!” Đau chết được.

Một tiếng kêu này đem tất cảlý trí, vũ trang, tỉnh táo của Lãnh Quan đều trở lại.

Cô bỗng chốc hồi tỉnh, mởmắt, nhanh như chớp đẩy anh ra, sửa sang quần áo, kinh ngạc xuống giường.

Điên rồi! Cô nhất định làđiên rồi! Mắt cô mở càng lớn, không thể tin được mình lại cùng Kha Bá Ấp hônthành như vậy.

“Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp nằmngửa trên giường, nhìn vệt ửng hồng trên mặt cô lại chậm rãi rút đi. Đáng chết!Cô lại lùi về hầm băng rồi.

“Tôi... đi gọi quản gia đếngiúp anh bôi thuốc.” Cô lạnh lùng đi ra ngoài. Cô nên cùng anh ta bảo trìkhoảng cách, đúng vậy, tốt nhất đừng tới gần anh ta, anh ta rất nguy hiểm.

“Đừng đi!” Anh gọi cô.

“Miệng vết thương của anhrách rồi, phải mời bác sĩ đến, giúp anh may lại.” Cô tiếp tục đi ra cửa phòng.

“Em trở lại cho anh!” Anh gầmlên.

Lãnh Quan đứng lại, chậm rãixoay người nhìn anh.

“Chết tiệt! Đừng đưa ra khuônmặt lạnh như băng cho anh xem.” Anh một tay ôm hông, nhanh chóng xuống giườngđi về phía cô, vừa đi miệng vết thương vừa chảy máu...

“Thương thế của anh.” Cô nhíumày.

“Cứ để nó chảy! Anh khôngquan tâm!” Anh đứng trước mặt cô, phát cáu nói nhảm.

“Kha tiên sinh...”

“Đừng gọi anh Kha tiên sinh,anh muốn nghe hai cánh môi mềm mại của em kêu tên anh.” Anh giơ tay kia lênchạm vào môi cô.

Cô giống như bị điện giậtnghiêng đầu, lùi về phía sau.

“Vì sao lại chạy trốn? LãnhQuan, vừa rồi em còn ở trong lòng anh hưởng ứng nụ hôn của anh, vì sao giờ lạiđịnh trốn về thế giới lạnh băng của em?”

Cô không trả lời, cô sợ phảinhớ lại chuyện ngu xuẩn mình vừa mới làm ra.

“Em muốn chạy trốn, là vì emcũng yêu anh, đúng hay không?” Ánh mắt nóng cháy của anh nhìn chằm chằm cô.

“Không có.” Cô phủ nhận. NgânTuyết làm sao có thể yêu người ta?

“Nói dối!”

“Kha tiên sinh, nụ hôn củaanh rất có tố chất huấn luyện, có thể mê hoặc người khác, đây đại khái là phảikể đến kinh nghiệm phong lưu của anh!” Cô dùng phản kích để tự bảo vệ mình.

“Em...” Anh thật sắp bị côchọc tức chết.

“Khó trách phụ nữ lại bị anhmê hoặc vây quanh, mị lực của anh thật đúng là không thể đỡ nỗi!” Cô lạnh lùngcười mỉa. “Emnghĩ rằng em và anh chỉ là nhất thời quật khởi?” Anh giận tái mặt.

“Anh cấm dục đã lâu, có cầntôi thay anh tìm mấy người phụ nữ đến hay không?” Cô châm chọc.

“Không cần, anh chỉ muốn em.”Lần đầu tiên động chân tình, anh sẽ không dễ dàng buông cô ra.

“Tôi chỉ là khối băng, anhcẩn thận bị thương bởi giá rét.”

“Anh đây đành chịu, ai bảoanh yêu em.” Anh thẳng thắn nói.

“Đừng tùy tiện nói yêu, nhưvậy tình yêu của anh sẽ rất rẻ.” Cô hừ lạnh, xoay người muốn đi.

“Anh yêu em.” Anh vội vàngkéo cô, nói lại lần nữa.

“Câm miệng.” Cô không quayđầu.

“Anh yêu em...” Anh định xoaycô, nhưng miệng vết thương đã đau đến chống không được, vì thế ngã về phíatrước.

Cô nghe thấy tiếng động, quayngười lại, nghĩ rằng anh lại định giở trò cũ, cười lạnh một tiếng muốn đùa cợtanh một phen, nhưng, còn chưa nói ra miệng đã thấy sắc mặt anh tái nhợt, môitím tái, cổ họng cô phút chốc bị thứ gì đó chặn lại, vừa hoảng lại lo. “Kha BáẤp!” Cô vội vàng nâng anh dậy.

“Đừng đi, ở cạnh anh...” Anhcòn chưa nói xong liền ngất đi.

“Kha Bá Ấp!” Cô kinh hãi gọianh, bị sắc mặt trắng bệch của anh khiến cho tâm thần bấn loạn.

“Anh là đồ đại ngu ngốc!” Côthấp giọng rủa một tiếng, dùng sức khiêng anh lên giường, lại gọi gấp cho bệnhviện, cũng gọi quản gia cùng người giúp việc đến chăm sóc anh.

Mọi việc tựa hồ trở nên cóchút không khống chế được, khi bác sĩ thay Kha Bá Ấp kiểm tra vết thương côđứng ngoài cửa phòng anh trầm tư. Kha Bá Ấp thật sự yêu cô sao? Ba chữ ‘anh yêuem’ từ miệng một hoa hoa công tử nói ra có bao nhiêu tính chân thật? Có thể tinsao?

Nhưng, cho dù là thật, cô cóthể làm thế nào? Tạm thời bất luận anh ta có thật lòng hay không, bản thân côvốn không có điều kiện yêu đương, cô suốt đời là hội viên của câu lạc bộ linhlực, nếu kết hôn, có gánh nặng gia đình, vậy cô còn có thể giúp người khác hoànthành hy vọng được sao?

Cô không thể giống Lôi Xiếttìm được người yêu như An Dĩ Nhạc có thể tùy tùng bên cạnh anh, bởi vì cô khôngtin có người đàn ông nào sẽ vì phụ nữ mà từ bỏ mọi thứ. Trong thế giới tìnhcảm, vĩnh viễn là phụ nữ hy sinh, thỏa hiệp, nhượng bộ cùng bao dung, chỉ cầnkhông dính tới tình yêu, cô sẽ không bị mặt này làm bối rối.

Để cô tiếp tục làm Ngân Tuyếtđi! Lãnh Quan nghĩ, làm một người cô độc ít nhất không cần vì người yêu mà haotổn tinh thần, chỉ cần lo cho mình là được.

Cõi lòng băng tan lại bắt đầuxây dựng tường thành, cô quyết định không để bị Kha Bá Ấp ảnh hưởng, sau khigiải quyết Khang Chính Thời, cô sẽ không ở lại đây nữa.

Cô, không thích hợp với tìnhyêu.

Đây là kết luận của cô.

“Aiz! Còn thiếu một chút...”

Đạt Đạt trốn trong bụi câysau hoa viên Kha gia, nhìn chằm chằm phòng ngủ Kha Bá Ấp ở lầu hai thở dài, nóquệt cái miệng nhỏ nhắn, phùng má, trong đôi mắt thanh tú đáng yêu tràn ngập vẻtrưởng thành sớm cùng vẻ mặt ảo não.

Nó ở bên cạnh quan sát ‘tiếntriển’ của Kha Bá Ấp cùng Lãnh Quan, nhưng từ hôm kia hai người thiếu chút nữaliền... Sau đó, hai người tựa hồ lại khôi phục vẻ lạnh nhạt vốn có. Kha Bá Ấpdưỡng thương, Lãnh Quan không hề bước vào phòng anh một bước, mọi việc liền dậmchân tại chỗ, khiến người ta nhìn mà lo lắng.

“Thật đáng tiếc.” Nó đứnglên, phủi phủi bùn đất trên tay, ánh trăng chiếu rọi xuống, lòng bàn tay trắngnoãn của nó đã có chút trong suốt.

Còn tiếp tục như vậy, nguyệnvọng của nó liền không thể thực hiện. Nó ngẩng mặt, nặng nề thở dài một hơi.

Cupid cũng không phải dễ làm,nó bỗng nhiên thông cảm với công việc của thần tình yêu, muốn gán ghép một đôinam nữ thật sự là chuyện khổ sai, lúc trước nó nghĩ rằng vấn đề sẽ là ba baphong lưu thành tánh Kha Bá Ấp của nó, ai ngờ đến cuối cùng mấu chốt lại biếnthành Lãnh Quan.

Con gái luôn nghĩ đến đạithể, nó đứng ở lập trường ‘đàn ông’ thầm oán, muốn yêu hay không yêu còn phảilo lắng một đống lớn vấn đề có hay không, thật là hao tổn tâm trí, đàn ông sẽkhông lề mề như vậy, lúc này trái lại nó càng hâm mộ sự thẳng thắn của Kha BáẤp hơn.

Không hổ là ba mình. Nó tán thưởng gật gật đầu.

Nhưng mà, kế tiếp phải làm sao mới có thể gom bọn họ lại đây? Nó lắc lắccái đầu nhỏ, không có cách nào đi tới đi lui. Theo nó thấy, Lãnh Quan rõ ràngcó tình với ba ba, vì sao cô lại không chấp nhận ba chứ? Có thể hay không là vìhọ Lãnh, cá tính cũng trở nên lạnh như băng?

Sẽ không a! Nếu cô lãnh khốc vô tình sẽ không chăm sóc ba, hơn nữa, nó nhìnlén thấy khi cô cùng ba ba hôn môi cũng không phải không có cảm giác a.

Hay là cô có thành kiến với kỉ lục bất lương của ba ba? Ừm, khả năng nàykhá lớn, ba ba đối với phụ nữ luôn ôm tâm tính chơi đùa, phóng đãng thành tánh,háo sắc, uống rượu, tăng tốc... Những thói quen này chỉ cần có một đối với phụnữ mà nói đã là trọng tội, mà ba ba tất cả đều có, nếu thật sự không theo đuổiđược Lãnh Quan là đáng đời ba!

Có điều, nó vẫn nhìn ra được ba ba lần này là thật lòng, như nó đoán trước,ba ba yêu Lãnh Quan, hơn nữa lần yêu này có khả năng sẽ yêu đến long trời lỡđất.

Phụ nữ sẽ đối xử với người đàn ông vì yêu mà điên cuồng như thế nào? Tiểuquỷ nào đó âm thầm tự hỏi, cầm lấy gấu Teddy ném lên ném xuống.

Đột nhiên, nó phát giác trong hoa viên không chỉ có một mình nó, rất xa,một bóng đen nhẹ xẹt qua Kha gia, hồi lâu mới rời đi.

Nó sợ tới mức toàn thân phát run, nó nhận ra đám đen kịt kia, đó là một sứcmạnh vừa đáng sợ lại tà ác. Người kia lại muốn đến đối phó ba ba sao? Nó hítmột hơi thật sâu, đuổi theo phương hướng bóng đen biến mất, căng chân đuổitheo.

Nó theo tới một căn biệt thự hẻo lánh, thấy bóng đen bay lên lầu hai, liềnlén lút đi lên, bình tĩnh ở cửa sổ ngoài lầu hai nhìn trộm.

Đó là một gian phòng tối như mực, cửa sổ dùng rèm cửa rất dày che lại,nhưng từ một khe hở, nó có thể thấy bên trong một ngọn đèn mờ nhạt, nhìn khôngthấy có người, lại nghe thấy tiếng hai người đối thoại.

“Anh thất bại! Tôi đã sớm nói nên dừng tay, anh lại không chịu.” Một giọngnói rống to.

Là Khang Chính Thời, Đạt Đạt chớp chớp mắt, vẫn nhìn không thấy hắn trongbóng đêm.

“Hừ! Không nghĩ tới Kha Bá Ấp lại che chở người phụ nữ kia như vậy, tìnhnguyện làm mình bị thương cũng không giết ả, đây thật sự là một chuyện rất thúvị a.” Một giọng nói âm trầm vang lên.

Đạt Đạt kinh hoảng rụt người về phía sau lại, nó sợ nhất chính là ngườinày.

“Chuyện thú vị gì chứ? Rốt cuộc anh đang nói cái gì?” Khang Chính Thời nắmtóc mình cả giận nói.

“Mày nhìn không ra sao? Đứaem trai phong lưu kia của mày yêu ả ta.”

“Vậy thì sao?” Phụ nữ Kha BáẤp coi trọng nhiều vô số.

“Thì sao à? Như vậy đối phóvới bọn họ sẽ dễ dàng hơn.”

“Vì sao?”

“Thật kỳ quái, mày ở công tyxử lý mọi việc thì vô cùng thông minh, sao giờ lại trở nên ngu ngốc như thếhả?” “Đó là bởi vì anh xuất hiện.” Khang Chính Thời thống khổ nói.

“Sao với ta, mày thật sự kémcỏi, nhưng mà không sao, chỉ cần mày muốn ta đều giúp mày có được, con người takhông thích cùng người khác so đo, ha ha ha!”

“Kha Bá Ấp đã điều tra tôi,anh còn cười được!” Hắn quát.

“Điều tra ra thì tốt! Như vậynó sẽ biết tính phong lưu của nó tất cả đều di truyền từ cha nó, khi nó biếtmày là anh cùng cha khác mẹ của nó, nhất định sẽ cuồng nộ, đến lúc đó mày hãyhẹn nó gặp mặt một mình, ta sẽ có cách đối phó với nó.” “Tôi... không phải thậtsự muốn nó chết...”

“Đừng ngốc quá, mày cho làsau khi nó biết thân phận của màyu sẽ bỏ qua cho mày? Kha Bá Ấp tuy rằng linhtinh lang tang, nhưng nó có khí phách của Kha lão, giờ nhìn nó như coi thườngmọi thứ của Trường Ấp, nhưng một ngày nào đó nó sẽ ra mặt quét sạch mọi rácrưởi cùng gánh nặng, đến lúc đó, màu chính là đối tượng đầu tiên bị nó trừ bỏ.”

“Nó không có lợi hại như vậy,nó chỉ là tên nhóc hữu dũng vô mưu.” Khang Chính Thời chưa từng đem Kha Bá Ấpđể vào mắt. “Phải không? Mày thật sự nghĩ như vậy? Vậy nó so với ta tưởng tượngcòn lợi hại hơn, có thể giấu diếm được tiền bối như mày.” Giọng nói kia vẫn nhưcũ từ bốn phía tường truyền đến.

“Nó mặc kệ công việc, cả ngàychơi đùa với phụ nữ, còn có thể làm gì?”

“Ngu ngốc! Đừng quá xemthường nó, hiện tại không trừ bỏ nó, tương lai nó sẽ là đối thủ đáng sợ.”

“Nhưng...”

“Nó chết đi, mày mới có ngàythái bình, hiểu không?”

Khang Chính Thời im lặng khôngnói. Hắn thật sự giết Kha Bá Ấp sao?

Từ biết được quan hệ của mìnhcùng Kha gia, hắn từng thề trả thù, nhưng, Kha lão đột nhiên qua đời lại khiếnhắn giật mình nhận ra trong mười năm hắn được Kha lão tài bồi đã có một loạitình cảm quấn quýt với ông, thật sự là do máu mủ tình thâm sao?

Hắn luôn miệng nói với bảnthân lão già này chết quá dễ dàng, nhưng sâu trong nội tâm hắn so với ai khácđều khổ sở hơn, cũng bởi vậy, hắn cũng không thật sự định đối phó Kha Bá Ấp,chỉ thầm nghĩ cho cuộc sống quá sung sướng cùa nó một chút giáo huấn, dọa nó,như thế mà thôi. Nhưng sau này mọi chuyện phát triển đến mức hắn không còn nắmgiữ được nữa, bởi vì tên kia đột nhiên xuất hiện...

“Ta muốn nghỉ ngơi, nếu tađoán đúng, Kha Bá Ấp sau khi lành vết thương sẽ đến tìm mày, đến lúc đó nhớđánh thức ta.” Giọng nói kia dần dần biến mất.

Khang Chính Thời ngồi phịchtrên sô pha, mắt chậm rãi mở ra, nhìn trần nhà, tay chân hư thoát vô lực khiếnhắn rất lâu mới đứng lên được.

Đạt Đạt cuối cùng cũng thấyKhang Chính Thời, nó sợ hãi nhìn thân hình tiều tụy của Khang Chính Thời, sợtới mức ngay cả thân thể cũng không động đậy. Nhưng đúng lúc này, Khang ChínhThời đột nhiên xoay người, nhìn thẳng chỗ nó trốn, thân thể suy yếu phút chốctrở nên linh hoạt, hắn xông đến cửa sổ, kéo rèm cửa, đẩy cửa kính ra, trên mặtnở nụ cười lạnh.

“Oh! Nhìn xem ai tới thăm takìa, thì ra là mày, một đứa nhỏ chạy sai thời không.” Hắn đi ra ban công. ĐạtĐạt run lên, sợ đến nói không ra lời.

“Là mày đúng không? Là màynhiều chuyện tìm đến ả kia đúng không? Mày muốn gì? Cứu Kha Bá Ấp? Hừ, mày thậtsự thích hắn như vậy, muốn hắn làm ba mày?” Khang Chính Thời thay đổi bộ dánglão luyện lúc bình thường, ánh mắt trở nên biến hóa kỳ lạ khó dò. “Ngươi...Ngươi... Ngươi là ác ma...” Đạt Đạt vừa nói vừa lui về phía sau, thân thể chậmrãi bay lên không.

“Thực đáng tiếc, chỉ sợ màyphải thất vọng rồi, bởi vì Kha Bá Ấp sẽ chết ngay thôi, nó không có cơ hội sinhra đời sau đâu, mà mày... để ta thiêu hủy luôn linh hồn của mày đi!” Hắn vươntay, một ngọn lửa dấy lên trong tay hắn. “Đừng!” Đạt Đạt xoay người muốn chạytrốn, nhưng mới nghiêng người, toàn thân đã bị một vòng lửa vây khốn, thân thểnó bị đốt nóng cháy, nhịn không được la to: “Buông! Đau quá! Đau quá!”

“Dù sao Kha Bá Ấp cùng ả họLãnh sớm hay muộn cũng phải chết, mà một trong hai người bọn họ chết đi thì màyđều không sống được, cho nên ta có lòng tốt đưa mày đi trước, mày cứ kiên nhẫnchờ đợi, ba mẹ mày rất nhanh sẽ đi tìm mày.” Khang Chính Thời nhếch miệng cườito. “Không! Ta không muốn vậy! Ba! Mẹ! Cứu con!” Đạt Đạt khóc kêu lên.

“Đừng như vậy!” Một giọng nóikhác từ miệng Khang Chính Thời la lên, ngăn hắn đối phó Đạt Đạt. “Mày lại làmloạn!” Khang Chính Thời lại dùng một giọng khác cực âm trầm cả giận nói.

“Anh nói muốn nghỉ ngơi, tỉnhlại làm gì?” Khang Chính Thời tựa hồ đang tự nói, song, từ miệng hắn nói ra lạicó đến hai giọng nói, hai cá tính, giống một người đang diễn hai vai.

“Đứa nhỏ này giữ lại chỉ pháhỏng chuyện của chúng ta, chẳng lẽ mày không biết ả họ Lãnh là nó tìm đến sao?”Giọng âm trầm hét lớn.

“Nó chỉ là đứa trẻ...”

“Câm miệng! Nếu để dứa nhỏ này thành hình liền phiền toái.”

“Tôi không muốn làm bị thương trẻ con, muốn thì cứ trực tiếp đối phó Kha Bá Ấp.”

“Mày là đồ ngu ngốc...”

Đạt Đạt thừa dịp bọn họ tranh chấp giãy khỏi ngọn lửa, phút chốc biến mất trong đêm đen.

“Đáng chết! Nó chạy thoát!”

“Tôi không thể dễ dàng tha thứ anh, anh cút trở về cho tôi!” Giọngnói ôn hòa lớn tiếng kháng nghị. “Thân thể này là của tôi, không được sự cho phép của tôi anh không thể sử dụng! Nghe không?”

“Mày... mày đừng hối hận...” Giọng nói âm trầm dần dần biến mất.

Khang Chính Thời dùng hết khí lực, nhắm mắt chậm rãi ngã xuống, dựa vào ban công thở hổn hển.

Hắn bị ác ma khống chế! Hắn thống khổ la hét trong lòng, mà ác ma này không phải ai khác, chính là một ‘hắn’ khác.

※※※

Kha Bá Ấp đã nhịn hai ngày. Hai ngày qua anh không gặp Lãnh Quan,ngay cả bóng dáng cũng không thấy, anh vừa vội vừa tức, trong lòng vìkhông nhìn thấy cô mà loạn thành một đoàn. Nhưng anh đều nhịn xuống, anh bắt buộc mình phải nhẫn nại đến khi vết thương đóng vảy, anh không muốn giống như bệnh nhân bị nhốt trong phòng, không muốn lại bị động chờLãnh Quan xuất hiện, anh muốn chủ động tiếp cận cô, lại một lần nữa đemcô từ khuôn mẫu lạnh như băng đào ra.

Anh biết cô đang trốn anh, cố ý tránh không gặp mặt, vừa nghĩ đến anh liền bốc hỏa, cô rõ ràng không phải thờ ơ với anh, vì sao còn muốn épbuộc anh như vậy?

Chết tiệt! Yêu người như vậy thật đúng là tự chuốc lấy khổ. Anh khẽ nguyền rủa.

Đêm hôm sau, anh càng không ngừng nhớ cô, cuối cùng kiềm chế không được, gọi quản gia tới hỏi: “Lãnh tiểu thư đâu?”

“Lãnh tiểu thư ở thư phòng.” Quản gia cười thầm trong lòng, ông đốivới Lãnh Quan tự dưng đến Kha gia càng lúc càng thuận mắt, ban đầu ôngnghĩ cô là nam, sau mới biết rõ cô là nữ, hơn nữa là người tới bảo vệthiếu gia. “Hai ngày nay cô ấy làm gì?” Anh mặc xong quần áo, xuống lầuđi đến thư phòng.

“Tôi không rõ lắm, cô ấy luôn xem tư liệu.” Quản gia lần đầu tiênthấy Kha Bá Ấp để ý một người phụ nữ như vậy, đây thật sự là hiện tượngtốt.

“Tôi cần nói chuyện rõ ràng với cô ấy, ông đi làm việc của mình đi.” Kha Bá Ấp mở cửa đi vào.

Quản gia nén cười, thức thời rời đi.

Kha Bá Ấp từng bước tiến vào thư phòng, liền thấy Lãnh Quan ngồi dựalưng vào cửa sổ, ánh đèn nhu hòa từ phía sau chiếu vào bàn học, khiến cả người cô tỏa sáng rực rỡ, ngũ quan tươi đẹp giấu trong bóng tối vẫn đẹp đến khiến người ta xúc động.

Anh cảm thấy máu lại sôi trào.

Cô ngẩng đầu, vừa thấy là anh, liền đứng lên, dùng giọng điệu lạnhlùng nói: “Sao anh lại xuống giường?” “Vì sao hai ngày nay em không đếnphòng anh?” Anh không đáp hỏi lại, từng bước đến gần cô.

“Bác sĩ nói anh cần yên tĩnh, đừng quấy rầy anh.” Cô chắp tay sau lưng, thái độ xa cách.

“Cho nên em ngay cả đi thăm anh cũng giảm đi?” Anh nhướng mi.

“Đó là vì tốt cho anh.”

“Tốt cho anh?” Anh nghiến răng hỏi.

“Anh rất dễ kích động, Kha tiên sinh...”

“Anh đã nói đừng gọi anh Kha tiên sinh!” Anh cao giọng, nhìn chằmchằm khuôn mặt khiến anh vừa yêu lại vừa tức. “Vậy tôi nên xưng hô vớianh như thế nào đây?” Cô vẫn lạnh lùng.

“Em... Đừng như vậy, Lãnh Quan, đừng chọc giận anh, em biết rõ anhyêu em, vì sao em không thể cho anh tốt hơn sắc mặt?” Anh đây có thểtính là ăn nói khép nép rồi.

“Khi tôi chấp hành nhiệm vụ sẽ không nói chuyện tình cảm.” Cô bước từng bước, định tránh khỏi người anh.

Anh lập tức ngăn cô lại, cầm cánh tay cô. “Chúng ta không lập khếước, đây không xem như nhiệm vụ của em.” “Khế ước là tôi cùng con anhlập.” Cô nhìn anh.

“Anh đã điều tra qua, anh không có con.” Anh yên lặng nói.

“Anh khẳng định?” Cô không tin, Đạt Đạt cùng anh bộ dạng rất giống nhau.

“Đúng vậy, anh khẳng định trăm phần trăm, không có người phụ nữ nào từng thay Kha Bá Ấp anh sinh con.”

“Chuyện này không phải dễ dàng điều tra rõ như vậy, anh xác định anhcòn nhớ rõ ‘mỗi một người’ phụ nữ cùng anh lên giường sao?” Cô khí thếbức người nói.

“Nhất định em không tin, mấy năm qua, phụ nữ cùng anh lên giường chỉcó ba người, mà các cô ấy hiện tại đều là bạn tốt của anh.” Anh muốn làm sáng tỏ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện càng bôi càng đen.

“Phải không? Sau khi lên giường còn có thể trở thành bạn tốt, anhthật giỏi.” Cô hất tay anh, mặt lạnh lùng tránh ra. “Lãnh Quan, anh chỉlà giải thích với em anh không có con...” Anh vọt đến trước mặt cô.

“Anh có con hay không đều không liên quan gì đến tôi.” Cô cắt ngang lời anh nói.

“Lãnh Quan...”

“Anh không cần phải giải thích gì với tôi, Kha tiên sinh, tôi khônghỏi đến việc riêng của khách, mặc kệ có phải con anh ủy thác hay không,phí dụng đã định là anh trả.” Cô không biết mình tức giận cái gì, chỉcảm thấy trong lòng phiền muộn đến hồ đồ. Kha Bá Ấp chấn động vì cơ hồnghe ra vị chua trong lời cô nói, cô... đang ghen sao?

“Lãnh Quan!” Anh nắm vai cô, thật không hiểu nên làm sao với cô bâygiờ. “Em muốn anh nói như thế nào đây? Ta hoang đường đi qua không thểma diệt, nhưng hiện tại anh chỉ yêu em, cho dù phải có con, anh cũng hyvọng là con của chúng ta...”“Ai muốn cùng anh sinh con?” Cô nhíu mi, nổi giận nói.

“Em cùng anh.”

“Vớ vẩn!” Cô muốn đẩy anh ra.

“Đây là lời thật lòng của anh, em là người duy nhất khiến anh độnglòng, anh sẽ không cho em chạy trốn khỏi anh, anh muốn em.” Anh thề sonsắt.

“Anh dám muốn một người linh lực có thể đem anh đông chết à?” Trong lời nói của cô có sự cảnh cáo.

“Vì sao không dám?”

“Còn nói nhảm tôi sẽ đông chết anh trước.” Cô trừng anh.

“Đông đi a!” Anh vươn rộng hai tay, không thèm quan tâm.

“Anh...”

“Ra tay được thì em cứ làm.” Đôi mắt đen tuyền của anh không hề sợ hãi nhìn cô.

“Anh...” Dòng khí lạnh vòng tới vòng lui trong lòng bàn tay cô, nhưng cô lại không phát được.

“Anh thấy được, em không ghét anh, tuy rằng chúng ta gặp nhau có chút ly kỳ, nhưng anh vẫn biết ơn đứa bé không biết tên kia, bởi vì nó đưaem đến trước mặt anh.” Anh bỗng vươn tay ôm cô.

“Buông tay!” Cô tức giận kêu, tránh tầm mắt khiếp người của anh.

“Anh không bao giờ buông em ra nữa.” Hơi thở anh tới gần bên tai cô.

“Đừng dùng những lời này để gạt tôi, tôi mới không dễ dàng mắcmưu...” Cô muốn nói quyết tuyệt một chút, nhưng vì sao toàn thân lạikhông có sức?

“Anh yêu em.” Đôi môi nóng ấm của anh dán sau tai cô.

“Kha Bá Ấp...” Tay chắn trước ngực anh, hô hấp của cô trở nên rối loạn.

Hai tay anh khép lại, kéo cô tới gần mình, lập tức chiếm lấy đôi môiđỏ mọng muốn nói lại thôi của cô, rên rỉ một tiếng, mới dùng sức hôn cô.

Mới hai ngày không thấy, cả đầu anh đều là hình ảnh của cô, rõ ràngbiết cô gần trong gang tấc, lại xa không thể chạm, dày vò này anh thậtsự chịu đủ rồi.

Hôn môi cô, đẩy miệng cô ra, anh bừa bãi phóng xuất khát vọng đè nénhai ngày nay, đầu lưỡi ở trong miệng cô bá đạo công thành chiếm đất,muốn đem tương tư tràn đầy tất cả đều rót vào trong linh hồn cô.

Thật lâu, anh mới ngẩng đầu, thở hổn hển nói: “Lãnh Quan, trời ạ! Vìsao anh lại yêu em như vậy? Vì sao?” Lãnh Quan bị hôn đến trời đất quaycuồng căn bản không thể trả lời, cô cũng thở gấp liên tục, đôi môi bịhôn sưng đỏ, trên khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng càng thêm xinh đẹpướt át.

“Trước kia anh vẫn cho rằng phụ nữ chỉ là vật trang sức bên người đàn ông, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cho nên anh không nghiêmtúc đối với phụ nữ, mọi người uống rượu nói chuyện phiếm, đùa giỡn, khiđó anh không tin trên đời còn có chân tình, nhất là tình yêu, đó đối với anh mà nói chẳng qua là truyện cổ tích mà thôi. Nhưng, gặp em... Kỳquái, sau khi gặp em, anh từng bị em chọc giận gần chết, còn tự bảo bảnthân đừng vọng tưởng đi hòa tan em. Nhưng thượng đế tựa hồ luôn đùa giỡn với anh, anh lại dần dần bị em hấp dẫn, còn không thể tự kềm chế mà yêu em.” Anh ôm mặt cô, bật thốt lên lời nói trong lòng.

Cô nghe được lòng dạ rối bời, lời thổ lộ này tựa như bàn tay ma quái dỡ xuống bức tường phòng ngự cô mới xây lên.

“Hiện tại, cho dù em uy hiếp đông lạnh anh thành cột băng cũng khôngngăn được anh yêu em, nếu em thật sự muốn cự tuyệt anh, liền sử dụnglinh lực của em đối phó anh đi!” Anh nói xong lại hôn cô.

Lãnh Quan không bao giờ có thể lừa mình dối người nữa, cô rất hiểungọn lửa dưới đáy lòng đã sớm bị Kha Bá Ấp châm lên, cô không thể dùnglinh lực đối phó anh, bởi vì anh đã có được thứ đối kháng siêu năng lựcđông lạnh của cô.

Anh có được tình yêu của cô.

Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, không chống cự tình yêu đến nữa, yếu ớt hưởng ứng nụ hôn của anh, mềm mại tựa vào người anh.

“Lãnh Quan...” Anh kinh hỉ ngẩng đầu, thấy ngọn lửa rung động trong mắt cô.

“Vì sao là anh?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của cô phảng phất nhưđến từ không trung, vì sao anh lại là người yêu trong số mệnh của cô? Cô sớm nên cẩn thận, từ lúc anh dễ dàng xâm nhập vào kết giới của cô côliền phải cảnh giác, không gian giữa người yêu là không có gì phòng bịđáng nói, cô nên sớm biết...

“Bởi vì anh luôn chờ đợi em xuất hiện...” Anh thâm tình vùi vào gáycô, ôm cô thật chặt thật chặt. Hai người lẳng lặng ôm nhau, ánh trăngbạc ngoài phòng từ cửa sổ tiến vào, phóng to hình ảnh bọn họ.

Đạt Đạt đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ, nó bị hỏa thiêu thương tích đầy mình, thân thể cũng như ẩn như hiện, nó chỉ còn một hơi.

Nó vốn định trước khi mình biến mất sẽ đến cảnh cáo Lãnh Quan, cũngbáo cho cô biết tình hình thực tế, nhưng khi nó thấy cô cùng Kha Bá Ấpthân mật ôm nhau, suy yếu nở nụ cười, lẩm bẩm: “Mình được cứu!”

Kha Bá Ấp hồn nhiên không hay bên ngoài có người nhìn trộm, anh chậmrãi nâng cằm Lãnh Quan lên, tinh tế lại thâm trầm hôn cô, hôn đến haingười bị kích tình bao phủ, rốt cuộc không khống chế được nữa.

Anh ôm ngang cô đi lên lầu hai, vào phòng ngủ anh, khóa cửa phòng,hai người song song nằm xuống giường. Đêm yên tĩnh, bốn phía im ắngkhông tiếng động, chỉ có tiếng thở gấp của hai người đan xen vào nhau.

Ách... chuyện tiếp theo trẻ em không nên xem, mình tốt nhất nên tránh ra. Đạt Đạt le lưỡi, ôm gấu Teddy biến mất. Kha Bá Ấp vừa hôn cổ LãnhQuan, vừa rút đi quần áo cô, luyến tiếc rời đi môi cô, anh ngậm môi cô,cũng khẩn cấp cởi quần áo mình.

“Em... như vậy không tốt...” Lý trí còn lại của cô giãy dụa lần cuối cùng.

“Em không thể rút lui...” Anh dùng cánh tay rắn chắc ôm chặt cô, ngăn cô chạy trốn, cũng cúi đầu hôn đến trước ngực cô. “Kha Bá Ấp...” Cô hít một hơi.

“Gọi tên anh!” Anh hôn nụ hoa cao thẳng của cô.

“A...” Cô thở gấp một tiếng, dục vọng bị anh khơi mào đang tràn ra.

“Gọi anh!” Tay anh tham tiến hai chân cô.

“Bá... Ấp...” Thân thể cùng tâm trí cô đều đầu hàng.

Anh hưng phấn vuốt ve thân hình mỹ lệ của cô, bị đường cong linh lung thích thú của cô làm mê mẩn điên đảo thần hồn, hận không thể đem côdung tiến vào trong cơ thể mình, để cô trở thành một bộ phận của anh.

Lãnh Quan cũng không nghĩ mình có thể giống như phụ nữ bình thường để yêu, linh lực đặc thù làm cho đàn ông sợ hãi, cũng làm cho cô biếnthành người băng.

Nhưng vì sao Kha Bá Ấp lại yêu cô chứ? Chẳng lẽ không phải anh cho rằng cô là người phụ nữ không thú vị sao?

Vì sao anh có can đảm khiêu chiến người lạnh lùng như cô?

Cô ngẩng đầu thừa nhận sự vuốt ve vô cùng thân thiết lại cuồng dã của anh, còn chưa cất đầu dậy đã bị để ý xuất đầu tự đã bị sự xâm nhập quámức ngọt ngào của anh dọa đến. “Không...” Cô lui ra sau, sợ nếu tiếp tục cô sẽ không còn là chính mình.

“Không phải sợ anh...” Anh nắm eo cô, thì thào kéo cô lại gần.

“Em không sợ anh, em chỉ là sợ...” Cô không nói được nữa.

“Tương lai cũng không đáng sợ, bởi vì anh vĩnh viễn đều ở bên cạnhem.” Anh nhìn thấu lo lắng của cô, thề vĩnh viễn chẳng chia lìa.

Cô cảm động nhắm mắt, nghênh hướng anh, đem toàn bộ bản thân giao cho anh.

Anh dùng môi bao phủ cô, trong trướng mãn tình triều được giải thoát.

Khi bọn họ kết hợp cùng một chỗ, một luồng sức mạnh vô hình xông vềphía chân trời, dưới ánh trăng, thân thể nho nhỏ của Đạt Đạt tiếp nhậnnguồn năng lượng kia, phút chốc sức sống tăng gấp trăm lần, vết bỏngtrên người tất cả đều giống như kỳ tích mà khỏi hẳn.

“A! Thành công!” Nó cao hứng nhảy nhót trên nóc nhà, hai tay ôm gấuTeddy, vui sướng như điên kêu lên. Mà trong phòng lớn, bọn họ đang ngồitrên giường, Lãnh Quan rúc vào lồng ngực cứng rắn của Kha Bá Ấp, cảmgiác được anh không ngừng hôn tóc, tai cùng môi cô.

Cô yêu anh. Cô thỏa mãn mỉm cười, yêu người đàn ông tự đại, phóng túng lại nóng nảy này.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, cô nghiêng người, muốn xuống giường trở lại phòng mình, lại bị anh một tay giữ lại

“Em muốn đi đâu?” Anh càu nhàu nói.

“Trở về phòng.”

“Đêm nay ngủ ở đây.”

“Không được, quản gia sẽ biết...” Dưới mặt nạ lạnh lùng cô vẫn là cô gái e lệ.

“Đừng đi. Không biết sao lại thế này, mỗi khi em vừa rời khỏi tầm mắt anh, anh chỉ sợ em sẽ biến mất.” Anh xốc chăn lên, lỏa thân đi xuốnggiường ôm lấy cô.

Yêu cùng tử vong đồng thời hiện ra, trong đầu cô không hề báo trước nổi lên lời nói của Tước Lợi Nhi, trong lòng run lên.

“Làm sao vậy?” Anh phát giác cô run run.

“Không, không có gì.” Tình yêu của cô có thể sẽ không có tương lai. Cô bi quan nghĩ.

Anh xoa xoa cái lưng nhỏ nhắn mềm mại của cô, để cô tựa mặt vào ngựcanh, thấp giọng nói: “Đừng rời khỏi anh, đáp ứng anh, vô luận xảy rachuyện gì, cũng không được rời khỏi anh!”

Cô ngẩng đầu lên nhìn cái cằm kiên nghị cùng đôi môi khiêu gợi củaanh, trong lòng bị một loại cảm giác lo lắng khó hiểu khóa chặt, vì bỏqua vứt bỏ dự cảm xấu kia qua một bên, cô rướn lên hôn môi anh, trútxuống nhiệt liệt có thể thiêu đốt bất kì kẻ nào chôn sâu dưới đáy lòngcô. “Lãnh Quan...” Anh ôm cô ngã lên giường, tiếng gầm ngâm nga cùngtiếng dồn dập thở dốc, hai người tạm thời quên mất mọi chuyện, đem chính mình dung nhập vào thế giới cảm quan, triền miên một đêm...