Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chương 6



Chương 6

Tước Lợi Nhi đã đi qua lạitrước mặt quản lý nửa giờ còn chưa dừng, quản lý đẩy đẩy gọng kính tròn trênsống mũi, cầu xin: “Cô di chuyển đến đầu tôi choáng váng rồi, xin cô ngồi xuốngcó được không? Tước Lợi Nhi.”

“Nghĩ cách đi! Quản lý.” Côđang cố gắng suy nghĩ.

“Cô nói gì?” Quản lý giả vờkhông hiểu.

“Ông biết tôi đang nói gì,ông cũng biết nhiệm vụ lần này Ngân Tuyết gặp nguy hiểm rất lớn, chẳng lẽ chúngta không thể giúp chút gì sao?” Tước Lợi Nhi lắc đầu, gương mặt ngây thơ có sầulo không hợp.

“Đây là mệnh.” Quản lý khôngnhanh không chậm lau ly.

“Mệnh?”

“Đúng vậy, vì sao yêu cầu mỗingười đều độc lập giải quyết án ủy thác, đó là bởi vì các người cùng người ủythác có sự liên hệ nào đó, khi mỗi một vị khách tiến vào cửa câu lạc bộ linhlực, bánh xe vận mệnh của bọn họ bắt đầu chuyển động, mà người được chọn làchìa khóa trong vận mệnh bọn họ, số mệnh cả hai vì thế mà đan xen vào nhau,thẳng đến khi mọi chuyện được giải quyết, chấm dứt, có kết quả.” Quản lý nhẹgiọng phân tích.

“Kết quả?”

“Mặc kệ kết quả là tốt hayxấu, đó đều là con đường mọi người phải đi, đây là duyên phận giữa mọi người vàkhách, không ai có thể can thiệp, ngăn trở hoặc hóa giải.”

“Như vậy, cho dù trong lúcchấp hành nhiệm vụ bị tử vong, cũng là mệnh của chúng tôi sao?” Tước Lợi Nhikích động nói.

“Đúng vậy.” Quản lý không cóchút tình cảm trả lời.

“Thực tàn khốc a! Quản lý.”Tước Lợi Nhi châm chọc.

“Cuộc sống chính là tàn khốcnhư vậy, cho nên người không muốn thỏa hiệp mới liều mạng mua hy vọng.” Quản lýcầm một cái ly thủy tinh, nhìn xem đã sạch sẽ chưa.

“Lãnh Quan lần này sẽ gặpphiền phức lớn, tôi không thể không quản.” Tước Lợi Nhi hai tay chống nạnh,thấp giọng nói.

“Cô không thể nhúng tay, TướcLợi Nhi.” Quản lý vẫn đưa ra dáng vẻ ung dung.

“Vì sao không thể? Tôi cùngcô ấy là bạn tốt, không thể thấy chết mà không cứu!” Tước Lợi Nhi tức giận.

“Nếu vận mệnh Lãnh Quan đãnhư vậy, cho dù cô can thiệp cũng sẽ không thay đổi.”

“Tôi rất ngạc nhiên, nếu câulạc bộ linh lực thiếu một hội viên, ông sẽ làm sao?” Tước Lợi Nhi sắc bén hỏi.

“Câu lạc bộ linh lực từ trướctới nay đều duy trì bốn hội viên, bốn người đại biểu trụ cột của bốn phươngđông tây nam bắc, thiếu một cũng không được, nhưng nếu có một phương ngã xuống,đương nhiên sẽ có một người khác lần lượt bổ sung vào.”

“Thì ra là thế, cho nên ôngmới không để ý sự sống chết của chúng tôi, đơn giản là tùy thời sẽ có người bổsung?” Tước Lợi Nhi giọng điệu càng lúc càng không khách khí.

“Không phải tôi không để ý sựsống chết của mọi người, Tước Lợi Nhi, mà là sinh mệnh mỗi người đều có địnhsố, người ngoài không thể thay đổi, chỉ có chính mình mới có thể lựa chọn đườngsau này, tất cả tốt xấu đều do mọi người quyết định.”

“Nhưng Lãnh Quan...”

“Lãnh Quan có cuộc sống củacô ấy, cô chỉ có thể làm người xem trong cuộc sống của cô ấy, việc khác, để tựcô ấy giải quyết đi!” Quản lý nói xong rời khỏi, để lại một mình cô nghiền ngẫmlời ông nói.

Tước Lợi Nhi nhếch môi, tuyrằng quản lý đã nói rõ ràng, nhưng cô vẫn lo lắng, Lôi Xiết đi du lịch chưa về,Huyễn Dạ Thần Hành lại đang làm một nhiệm vụ khác, cô không có người thươnglượng, đành phải một mình kiểm tra người ủy thác cùng nội dung án này của LãnhQuan, dù biết là trái luật, nhưng vì bạn tốt, cho dù bị quản lý phát hiện mà xửphạt cô cũng cam tâm.

Đi vào phòng hệ thống máytính của câu lạc bộ linh lực, cô đối số tự đặc biệt có khái niệm dễ dàng xâmnhập được vào máy tính, dùng khả năng tính nhẩm tập trung tìm ra mấy tổ mật mãmà quản lý có thể dùng, sau đó lại sàng lọc chọn ra ba tổ có khả năng nhất, lầnlượt đưa vào, kết quả tổ thứ hai đã thành công nên cô vào được tư liệu án đặcbiệt của Lãnh Quan tiếp nhận.

Câu lạc bộ linh lực có hệthống máy tính cùng thông tin cơ mật tuyệt nhất, Quản lý tuy rằng giỏi nghềchữa bệnh, đối với máy tính cũng tương đương thành thạo, ông bất cứ lúc nàocũng có thể nắm giữ bối cảnh tư liệu của khách tới cửa câu lạc bộ linh lực,hoặc là cung cấp tin tức liên quan cho các hội viên trước khi tiếp nhận nhiệmvụ, vô luận tin tức sự kiện lớn nhỏ xảy ra ở nơi nào trên thế giới đều được ghilại trong hồ sơ máy tính, đây là công việc chủ yếu mỗi ngày của quản lý ngoạitrừ việc chiêu đãi khách.

Những tư liệu này bình thườngđều ghi lại cực kì tỉ mỉ, bao gồm bối cảnh tư liệu của người ủy thác, hy vọngcùng khoản tiền trả trước vân vân, nhưng, khi cô vào xem xét nhiệm vụ ủy thácmới nhất của Lãnh Quan, lại phát hiện tư liệu có liên quan đến người ủy tháclại trắng xóa.

Đây là ý gì? Không có ngườiủy thác?

Tước Lợi Nhi giật mình, khôngcó người ủy thác, khế ước nhiệm vụ sao có thể thành lập?

Cô tiếp tục xem xuống, ở mụchy vọng, quản lý lại ghi “cứu yêu”.

Cứu yêu? Má ơi! Đây lại là cóý gì?

Cô cảm thấy mình bị làm rốicả lên.

Về phần “khoản tiền dự chi”càng khoa trương, trên đó viết “0”, cũng chính là không có!

Lãnh Quan mà lại đáp ứng ủythác không lấy tiền trước sao? Trời ạ! Cô ấy điên rồi sao? Tước Lợi Nhi mở tomắt nhìn trời, đây căn bản là xưa nay chưa từng có, hội viên câu lạc bộ linhlực bọn họ chưa bao giờ làm việc trước thu tiền sau, ngoại trừ vĩ khoản, tiềnnhất định phải lấy trước, Lãnh Quan hẳn phải biết luật này mới đúng, cho dùkhách mua hy vọng đáng thương đến thế nào, bọn họ cũng tuyệt đối không đồngtình, bởi vì nhìn việc, không dính đến tình cảm riêng tư là luật khi hội viênchấp hành nhiệm vụ a!

Xem ra mọi chuyện không đơngiản.

Trí thông minh của Tước LợiNhi bị chấn động rời khỏi trong chốc lát liền trở lại đầu cô, cô trấn định lạisuy nghĩ, trong bài mà cô thay Lãnh Quan bói ra, Lãnh Quan sẽ gặp rất nhiềunguy hiểm, hơn nữa nguy hiểm này đều có liên quan đến “yêu”, “quỷ bài” cùng“hồng tâm” đồng thời xuất hiện, tượng trưng cho tử thần và tình yêu cùng tồntại, hơn nữa trên máy tính quản lý lại ghi “cứu yêu”, chẳng lẽ Lãnh Quan sẽ gặpphải ải tình lớn nhất trong cuộc đời cô ấy?

Chuyện này quản lý nhất địnhbiết nguyên do, nhưng muốn từ miệng ông hỏi ra nguyên nhân căn bản là chuyệnkhông có khả năng, Tước Lợi Nhi lập tức quyết định đi thăm Lãnh Quan, tronglòng cô có dự cảm không tốt, theo hiểu biết của cô đối với Lãnh Quan, Lãnh Quanlạnh lùng khiếp người một khi động tình nhất định khăng khăng một mực, khôngoán không hối, cô muốn biết là dạng đàn ông gì có thể hòa tan vẻ ngoài lạnhlùng của cô ấy? Dạng đàn ông gì có thể cùng lúc khiến cô ấy yêu cùng tử vong?

Tắt máy tính, cô vội vàngchạy khỏi câu lạc bộ, không chú ý tới quản lý đang tránh ở chỗ tối nhìn theo côrời đi, lắc đầu, cười ghi lên mảnh giấy: Thần Toán phạm luật, trừ năm mươi vạnnguyên.

Bởi vì câu lạc bộ linh lực ởkhông gian đặc biệt, khoảng cách giữa nó và các nơi khác trên thế giới khôngthể xét theo lẽ thường, nó có thể bẻ cong không gian, đảo điên khoảng cách,khiến hội viên có thể tùy lúc xuất hiện ở địa điểm bọn họ nghĩ ra.

Cho nên, Tước Lợi Nhi trongvài giây liền từ cửa sáng của câu lạc bộ linh lực đến Đài Bắc, dùng linh lựccảm ứng đến chỗ Lãnh Quan, lợi dụng tinh thần di động đi vào hoa viên trongbiệt thự xa hoa của Kha Bá Ấp.

Cô quan sát nơi xa hoa này,đang cân nhắc làm sao để gọi Lãnh Quan ra, chợt nghe một giọng nam mắng chửiđan xen kêu thảm từ trong một phòng ở lầu một truyền đến.

“A đáng chết! Cô muốn tôichết sao?” Đó là giọng nói của Kha Bá Ấp.

“Anh an phận một chút sẽkhông đau.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Lãnh Quan vẫn lạnh như băng.

Tước Lợi Nhi hưng phấn diđộng đến ban công lầu hai, xuyên qua cửa sổ kính nhìn lén bên trong.

Kha Bá Ấp khỏa thân trên, bênhông quấn băng, vẻ mặt giận dữ trừng Lãnh Quan ngồi bên người anh chuẩn bị thaybăng cho anh.

“Cũng không nghĩ tối tôi bịthế này là vì ai, cô không thể dịu dàng một chút sao?” Anh tựa vào gối, nóithầm.

“Tôi không bảo anh tự đâmmình.” Lãnh Quan mặc dù nói như vậy, nhưng ở một góc sâu trong lòng cô đối vớiviệc anh vì cứu cô mà thương tổn chính mình cảm thấy thật có lỗi, mới đáp ứngthỉnh cầu chăm sóc anh, lại còn thay băng giúp anh.

“Lúc ấy nếu tôi không đâmtỉnh mình, nói không chừng sẽ giết cô.” Anh nhìn cô, thật may khi mình đã làmvậy, vừa nghĩ đến cô thiếu chút nữa chết trong tay anh, anh liền nhịn khôngđược trong lòng nguội lạnh.

“Giết tôi, anh không phảithanh tĩnh hơn sao?” Cô chế nhạo.

“Tôi sao đành chứ?” Anh nhẹgiọng nói, nhìn chăm chăm vẻ mặt xinh đẹp của cô, yếu ớt nhìn nhận có lẽ mìnhthật sự đã động tâm.

Cupid này thật đúng là tênquỷ nghịch ngợm, luôn khiến người ta trở tay không kịp khi tình yêu xuất hiện.

Lãnh Quan sửng sốt, ngước mắtnhìn anh, ánh mắt hai người trong nháy mắt giao nhau, cô bị ánh mắt nghiêm túcthâm tình của anh chiến lấy vùng đất không chút phòng bị trong lòng.

“Phụ nữ anh không bỏ được cóbao nhiêu hả?” Cô che giấu nhịp tim của mình, duy trì vẻ mặt vốn có chế nhạoanh.

“Để tôi nghĩ xem, hình như...chỉ có cô.” Anh lộ ra nụ cười khiêu gợi, không bỏ qua việc tay cô đang tháobăng bên hông anh dừng lại một chút.

“Đó thật sự là vinh hạnh củatôi.” Cô cười lạnh, nhưng lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi. Đổ mồ hôi! Trời ạ, nhiệtđộ cơ thể cô chưa từng cao như vậy.

“Sau khi cô biết tôi yêu cô,có thể sẽ càng cảm thấy vinh hạnh.” Anh tiến thêm một bước thử phản ứng của cô.

Cô trừng anh, trầm mặc mộtlát, bỗng cúi đầu dùng sức kéo băng vải, quát khẽ: “Nâng tay cao lên!”

“Này này! Cô làm gì?” Anh đauđến mặt nhăn nhúm.

“Nếu anh lại ở trước mặt tôinói nhảm, tôi sẽ khiến anh càng đau!” Hoa hoa công tử này nghĩ cô sẽ bị lờingon tiếng ngọt của hắn làm say mê sao? Thật buồn cười.

“Tôi nói thật lòng cũng phạmpháp sao?” Anh kháng nghị.

“Đem lời thật lòng của anh đểlại cho đám bạn gái anh, đừng nhầm đối tượng.”

“Bạn gái của tôi chưa có aitừng nghe qua lời thật lòng của tôi. Lãnh Quan, cô là người đầu tiên...”

“Câm miệng! Tiết kiệm chútsức dưỡng thương đi!” Cô không muốn nghe tiếp.

Kha Bá Ấp ngoan ngoãn immiệng, đem tâm tính trốn tránh của cô để trong mắt, hiện tại anh biết lòng côkhông phải băng, cô đối với anh nói có phản ứng, chỉ là che dấu rất giỏi màthôi.

Lãnh Quan kiểm tra thương thếcủa anh, bác sĩ tuy rằng đã khâu vết thương lại, nhưng anh lại không chịu ởbệnh viện, kiên trì về nhà, kết quả có dấu hiệu nhiễm trùng, nơi khâu lại cóchút sưng đỏ.

“Thương thế của anh đã chuyểnbiến xấu, đừng nhúc nhích, tôi dùng nhiệt độ thấp giúp anh giảm nhiệt.” Cô đặttay lên miệng vết thương, dùng linh lực phát ra khí lạnh, giảm đau đớn của anh.

Anh lẳng lặng tiếp nhận trịliệu của cô, nhìn cô không cẩn thận biểu lộ vẻ mặt quan tâm, anh bỗng nhiên cósuy nghĩ muốn đem cô vĩnh viễn buộc bên người mình, anh không chỉ muốn lêngiường với cô, anh càng muốn cô ở cạnh anh như vậy, có thể mỗi ngày thấy cô, ômcô, hôn cô...

Anh thật sự yêu cô! Yêu mộttượng băng mỹ nữ trung tính, một người phụ nữ ít nói không cười có siêu nănglực, một người hở chút liền muốn đóng băng miệng anh...

Anh nên làm như thế nào mớicó thể hòa tan cô, khiến cô đáp lại?

Đây chính là khó khăn lớnnhất từ lúc chào đời tới nay của anh!

Tước Lợi Nhi ở ban công nhìnmột màn này, thật lâu mới thở dài một tiếng.

Hết thuốc chữa rồi! Lãnh Quanmà lại giúp người ta thay băng, còn dùng linh lực của cô ấy trị liệu cho anhta, ngoài yêu ra việc gì có thể khiến cô ấy có hành động phá lệ này chứ? LãnhQuan không tự biết, nhưng Tước Lợi Nhi đã thấy rõ ràng, cô dám đánh cuộc, LãnhQuan lạnh lùng lần này trốn không thoát.

Lại nhìn kỹ người đàn ông nằmtrên giường, khôi ngô tuấn tú, trong mắt tuy có chút lưu manh, nhưng linh khícũng không tệ lắm, là người thẳng thắn lại không thích bị quản thúc, anh ta hẳnlà người có tính tình cuồng nhiệt cùng phóng khoáng, người như vậy cùng LãnhQuan ghép vào quả thực là bù trừ.

Cô ấy đã gặp người yêu trongsố mệnh của mình rồi.

Tước Lợi Nhi vừa vui mừng lạikhổ sở thay Lãnh Quan, bởi vì cô sợ tình yêu này sẽ có kết quả như trong bàibói được, nếu thật như vậy, Lãnh Quan chẳng phải sắp đối mặt bi kịch sao?

“Tước Lợi Nhi?” Lãnh Quan ởtrong phòng đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm giác được hơi thởTước Lợi Nhi ngay tại ban công.

“Làm sao vậy... A!” Kha Bá Ấptheo ánh mắt của cô quay đầu, làm động vết thương, thét lớn một tiếng.

“Đừng nhúc nhích.” Tiếng anhkéo cô quay về, vội vàng vươn tay đỡ anh.

“Cô đang nhìn cái gì?” Anh sợlại là sức mạnh quỷ mị gì đó đến quấy rầy.

“Tôi có bạn đến đây, anh nằmyên, đừng đứng lên.” Cô nói xong liền chay ra ban công.

Trên ban công, bóng dáng TướcLợi Nhi thanh thuần đứng ở lan can, thấy Lãnh Quan xuất hiện, không nói hai lờixông lên ôm lấy cô, gọi nhỏ: “Lãnh Quan!”

“Tước Lợi Nhi, em tới làmgì?” Cô kinh ngạc hỏi. Bình thường khi chấp hành nhiệm vụ, bọn họ rất ít liênhệ với nhau, để tránh quấy rầy án tử của người khác.

“Em có việc phải làm, thuậnđường đến thăm chị.” Tước Lợi Nhi cười rạng rỡ.

“Thăm chị?” Cô nhóc này cònlo lắng về lá bài bói được sao? Cô giật mình.

“Chị... không có việc gì làtốt rồi, em phải về, quản lý nhất định đã biết chuyện em làm, ông ấy âm hiểmnhất, không cẩn thận tiền của em sẽ bị trừ.” Tước Lợi Nhi nhìn cô, nhún nhúnvai nói.

“Em lại làm chuyện gì?” LãnhQuan mỉm cười.

“Không có gì, chị... phải cẩnthận nha!” Tước Lợi Nhi khoát tay, trước khi bóng dáng biến mất còn bỏ lại mộtcâu, “Người đàn ông kia không tệ, nhưng trăm ngàn lần phải cẩn thận.” Sau đó,cả người hóa thành nhiều điểm sáng, đi mất.

Lãnh Quan ngây ngốc tại chỗ,bị sự xuất hiện vội vàng cùng những lời của cô làm rối loạn nỗi lòng vừa yên.

Vừa quay đầu lại, đã thấy KhaBá Ấp trên giường đang nhìn cô, trong nháy mắt, cô tựa hồ nghe thấy tiếng băngnứt vỡ trong lòng, trong đêm yên tĩnh, tiếng động kia vừa trong trẻo lại khiếnngười ta sợ hãi...

***

Khi Lãnh Quan tra ra tư liệucá nhân cơ mật của Khang Chính Thời, xem nội dung trong đó liền giật mình, côcầm một tập văn kiện vọt vào phòng Kha Bá Ấp, nhìn thấy trong tay anh đang cầmmột bản fax tỉ mỉ đọc, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng.

“Kha tiên sinh...” Lần đầutiên cô nhìn thấy vẻ mặt này của anh.

“Lãnh Quan, quá trình trưởngthành Khang Chính Thời thật long đong nhỉ!” Anh tựa vào giường, cười lạnh gõ gõtư liệu trong tay.

“Thì ra anh cũng biết.” Côthật kinh ngạc anh ngoài mặt không chút để ý, nhưng tốc độ điều tra lại khônghề thua kém cô.

Có lẽ Kha Bá Ấp chỉ là khôngmuốn quản lý công ty mà thôi, cô tò mò năng lực thật sự của anh có bao nhiêu.

“Tôi đã biết, nhưng tôi thậtkhông biết nên vui mừng hay là phẫn nộ, ngẫm lại, may mắn cha mẹ tôi đều đãchết, nhất là cha tôi, nếu không nếu ông ấy chính mắt thấy ‘hai đứa con’ củaông ấy tự giết lẫn nhau, có thể sẽ càng thống khổ.” Anh mỉa mai.

Cô bảo trì trầm mặc, đây làân oán của Kha gia, một người ngoài như cô không tiện nói gì.

“Con trai! Thật buồn cười,Khang Chính Thời lại là con tư sinh của cha tôi cùng một nữ giúp việc, mộtngười anh lớn hơn tôi mười tuổi!” Anh cao giọng, tức giận không ngừng xông lênđầu.

“Bình tĩnh một chút.” Cô điđến bên giường, sợ anh quá độ kích động làm vết thương vỡ ra.

“Bảo tôi như thế nào bìnhtĩnh? Hắn đi theo bên người cha tôi hơn mười năm, tôi đã sớm quen biết hắn, tôilại chết tiệt chưa từng nghĩ tới hắn cùng cha tôi lại có quan hệ này, càng khoatrương hơn là, hắn còn muốn giết tôi! Giết em ruột hắn!” Anh cầm những tư liệukia vò thành cục, quăng xuống giường, tức giận đến rống to.

“Mẹ hắn bị Kha gia đuổi khỏinhà, bơ vơ cực khổ sinh ra hắn, hai mẹ con đã trải qua những ngày khó nhọc, anhnói xem hắn có thể không oán sao?” Cô thản nhiên nói.

“Phải! Hắn oán, hắn hận, saohắn không tìm cha tôi tính sổ, mà cố ý đối phó tôi? Cảnh ngộ của hắn đâu phảido tôi hại, hắn dựa vào cái gì mà sau khi cha tôi chết lại gây phiền phức chotôi?” Anh giận cực kỳ. Oan có đầu, nợ có chủ, cha anh phong lưu vì sao anh phảichịu?

“Hắn không phải không đối phócha anh, mà hắn cũng không biết thân thế của hắn.” Cô đem tư liệu cô tra đượcđưa cho anh.

“Tôi không muốn xem!” Anhvung tay từ chối.

Lãnh Quan nhíu nhíu mày, mớibảo anh ta bình tĩnh ngay lập tức anh ta liền giận dữ lên.

“Là cha anh chủ động tìmKhang Chính Thời. Căn cứ theo điều tra của tôi, lúc Khang Chính Thời mới làmviệc ở Trường Ấp căn bản không biết quan hệ của hắn cùng Kha gia, mãi đến nămngoái...”

“Năm ngoái?” Anh trong lòngvừa động, cuối năm ngoái anh tiếp nhận Trường Ấp liền xảy ra rất nhiều chuyện,trong đó chuyện lớn nhất chính là một dự án đầu tư do anh chủ đạo phải bồithường gần một trăm ngàn, cha anh chính vì vậy mà tức chết, chẳng lẽ... KhangChính Thời khi đó đã bắt đầu trả thù?

“Khang Chính Thời tựa hồ làtrong lúc vô tình biết được thân thế mình. Tôi xem qua tình hình kinh doanh củaTrường Ấp, bắt đầu từ năm ngoái, rất nhiều dự án phát triển của Trường Ấp đã bịchèn ép, đây có thể là do Khang Chính Thời đã động tay chân.” Cô phân tích tưliệu cô có được.

“Cô là nói... Trường Ấp hainăm nay không thể phát triển đều là hắn giở trò quỷ?” Anh thờ ơ kéo lấy tay cô.

“Đúng vậy.” Cô không hất anhra, cho phép anh lúc này có hành động phát tiết.

“Trời ơi! Vậy kế hoạch đầucủa tôi xảy ra chuyện hoàn toàn là do hắn đứng giữa gây trở ngại sao? Hắn chínhlà hung thủ gián tiếp giết cha tôi?” Anh lại kích động.

“Kha tiên sinh...” Cô thật lolắng vết thương của anh sẽ chuyển biến xấu. Lo lắng? Cô lập tức ngây ngẩn cảngười, cô lo lắng cho Kha Bá Ấp?

“Hắn tên khốn này! Hắn hạithảm tôi, cũng hại chết cha tôi, bây giờ, lại còn tìm một tên biết pháp thuậtđến đối phó tôi, hắn thật độc ác!” Anh tức giận đến đánh mạnh lên giường.

“Dừng tay! Anh muốn cho vếtthương của anh lại đổ máu lần nữa sao?” Cô vội vàng vươn tay ngăn anh, cản anhlộn xộn.

“Tôi còn quản cái gì đổ máuhay không? Giờ tôi sẽ đến công ty đối chất với hắn, tôi muốn tự tay xé rách mặtnạ của hắn, xem hắn đến tột cùng có ý đồ gì đối với tôi cùng Kha gia!” Anh nóixong liền đẩy cô ra, bước xuống giường, nhưng vì khí huyết nghịch lưu, hơn nữađộng tác quá lớn, miệng vết thương lại chảy máu tươi, đau đến anh tê liệt ngãxuống sàn.

“A...” Anh nhíu mi, tay ômthắt lưng hô nhỏ.

“Thân thể bị thương còn ỷmạnh cái gì? Ngu ngốc!” Cô ngồi xổm xuống, nhịn không được mắng một tiếng.

“Cô... Cô mắng tôi ngu ngốc?”Anh ngẩng đầu, một bụng tức giận được dịp phát tác lên người cô.“ Cô là mộtngười phụ nữ từ trên xuống dưới làm bằng băng thì biết cái gì? Cô căn bản khôngcó thất tình lục dục, không có vui buồn yêu ghét, người khác khổ hận đau khổkhông liên quan đến cô, người khác chết sống cô không chút quan tâm, cô có tưcách gì ở đây gầm rú với tôi? Cô dựa vào cái gì?”

Lãnh Quan lẳng lặng để anh lađủ, mới chậm rãi nói: “Đều là anh gầm rú, tôi không có.”

“Cô...” Anh nói không ra lời,vết thương ở eo dường như cũng bị xé rách, đau đến anh thở hốc vì kinh ngạc, cảngười cuộn lại trên đất.

“Này, anh làm sao vậy?” LãnhQuan nóng nảy, nâng anh dậy, ngã ngồi trên giường, thấy băng vải ở eo anh đãnhuộm thành màu đỏ, sắc mặt càng thêm khó coi. Tên ngốc này làm mình càng ngàycàng nghiêm trọng!

Kha Bá Ấp thở phì phò ngã vàogối, trừng thẳng cô, tức giận chưa hết.

“Anh không thể bình tĩnh mộtchút sao? Hiện tại đi tìm Khang Chính Thời có ích lợi gì? Không có chứng cứ hắnsẽ không thừa nhận, hơn nữa bên người hắn còn có một người thần bí lúc nào cũngcó thể khiến anh chết cháy, anh đi không phải là chịu chết à?” Cô hầm hầm trừnglại anh, cũng bắt đẩu mở băng trên eo anh.

Kha Bá Ấp sau khi hơi hạnhiệt, mới thấy rõ trong đôi mắt xinh đẹp của cô có vô cùng lo lắng cùng chỉtrích, giống như cựa kỳ chú ý đến thương thế của anh. Anh giật mình, lửa giậnhoàn toàn biến mất.

“Sau khi tôi tìm ra người siêunăng trốn sau lưng Khang Chính Thời, anh hãy cùng Khang Chính Thời nói về ânoán của ‘anh em’ các người, hiện tại, nếu anh đủ thông minh thì trước hết hãyđem chữa khỏi vết thương trên người, bằng không anh lấy sức đâu mà đối khángcùng người ta?” Cô nói xong một chuỗi dài, tháo băng vải xuống, chuẩn bị dùngliệu pháp đông lạnh để cầm máu.

Lãnh Quan hiếm khi một hơinói nhiều như vậy, cô quan tâm anh? Kha Bá Ấp đầy ngập lửa giận đã bị tim đậploạn xạ thay thế, anh âm thầm quan sát vẻ mặt cô, nhìn chằm chằm lông mi rũxuống vừa dày lại vừa cong của cô, kinh hỉ phát hiện cô đối với anh đã khôngcòn duy nhất một gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ hiện giờ của cô tựa như một ngườivợ đang cằn nhằn chồng...

Vợ! Ý nghĩ này làm trái timanh đột nhiên đập mạnh.

“Anh làm sao vậy?” Thấy anhthật lâu không trả lời, cô giương mắt nhìn mặt anh.

“Tôi... vết thương chết tiệtnày sao lại đau như vậy?” Anh cố ý biểu hiện vẻ thống khổ.

“Vết dao dài 10 cm, có thểkhông đau sao?” Cô hơi nghiêng người, muốn xem kỹ vết thương của anh.

“A! Lại đổ máu!” Anh hô nhỏ.

“Tôi xem xem.” Cô âm thầm sốtruột, dựa vào càng gần anh.

Anh thừa dịp cô nghiêngngười, bỗng kéo cô về phía mình, trước khi cô kịp hiểu ý đồ của anh, nhanhchóng hôn lên môi cô.

Lãnh Quan ngây ngẩn cả người,phản xạ định đẩy anhh ra, nhưng nghĩ đến vết thương trên người anh; Muốn đônglạnh choáng váng anh, lại sợ thân thể suy yếu của anh không chịu nổi khí lạnh,liền như vậy trì hoãn, tay anh đã ôm lấy gáy cô, tay kia ôm cô vào lòng, cho cômột nụ hôn mạnh mẽ nồng nhiệt.

Tuy rằng hôn qua cô hai lần,nhưng lần đầu tiên là cô vì cứu anh, tư vị không đủ; Lần thứ hai thì đang bịmất ý thức, anh cũng không có chân thật cảm thụ, chỉ có lúc này đây, Kha Bá Ấpxem như chân chính nhấm nháp hơi thở thanh tân như tuyết cùng mùi tùng hươngtrên cơ thể Lãnh Quan.

Anh làm sao có thể cho rằngcô là quái thai bất nam bất nữ lại máu lạnh chứ?

Anh nhẹ liếm môi cô, khôngkhỏi thầm mắng mình là tên ngu ngốc kém cỏi.

Môi cô vừa chạm vào tuy rằnglạnh như băng, nhưng khi anh đẩy miệng cô ra, liền lập tức cảm nhận được sự ấmáp có thể đem vạn vật hòa tan, cô không phải băng, cô là tuyết đầu mùa, bayxuống lòng anh liền tan vào mỗi một tế bào của anh, dung tiến vào máu anh.

Lãnh Quan đối với phản ứngcủa mình có chút ngạc nhiên, cô nên tức giận, nhưng cô lại cái gì cũng khônglàm, tùy anh làm càn với cô, thậm chí còn để ngọn lửa của anh đốt lên nội tâmbị đóng băng nhiều năm!

Cô chưa bao giờ nghĩ tới mộtngười đàn ông hôn lại khiến thế giới băng của cô tan rã.

Kha Bá Ấp xoay người một cái,đem cô đặt dưới thân, mê muội cúi đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ cô.

“Lãnh Quan...” Anh thấp giọnggọi tên cô, mỗi lần gọi liền khẽ hôn cô một lần, từ mi tâm của cô, mắt, chópmũi, vành tai lại đến môi, giống như đối xử với bảo vật.

“Anh...” Cô hoảng hốt, trênthân trần trụi của anh đang tản ra lửa diễm cuồng nhiệt, dòng khí ấm áp dễ chịutừ vòm ngực trơn nhẵn dày rộng của truyền vào cơ thể cô, tình cảm ấm áp cô chưatừng cảm thụ qua khiến cô cảm thấy vòng ôm xa lạ này giống như cảnh trong mơ,trong lúc mơ hồ, cô như trở về thời thơ ấu, khi cô còn chưa rơi vào hành hạcùng đánh đập, nhưng năm tháng vẫn còn hy vọng cùng tin tưởng vào con người, côcũng từng được người che chở như vậy, cũng từng khát vọng được ôm vào trongngực như vậy...

Kha Bá Ấp thấy cô khẽ nhắmmắt, lộ ra nụ cười như mộng ảo, trong lòng bị vẻ dịu dàng đoạt hồn lúc này củacô làm tâm tình đại loạn, quen biết cô một tháng qua, đây là lần đầu tiên anhthấy dáng vẻ không phòng bị của cô.