Nhị Vương Phi Hai Mặt

Chương 19: Tiểu Hắc



"Xem bộ dạng hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ khác của cô kìa, kẻ nào xui xẻo đắc tội với cô vậy?".

Tôi giật mình nhìn kẻ đang ngồi trên bàn đong đưa chân, tay chống cằm, mặt cười hết sức vui vẻ kia. Anh ta xuất hiện lúc nào tôi không hề phát giác ra. Võ công kẻ này đúng là cao tới tận trời rồi! Tôi búng người xuống giường, rót cho anh ta ly trà. Đối phương xua xua tay:

"Không uống. Không uống. Ta chỉ thích rượu, không thích thứ nước này".

Tôi bị dáng vẻ của anh ta chọc cười, tức giận trong lòng cũng tiêu tan. Hất cằm nhìn anh ta hỏi:

"Muốn đi đâu uống?".

Anh ta gãi cằm:

"Cô biết tửu lâu nào có rượu ngon không?".

Tôi đánh giá anh ta từ đầu xuống chân, không vừa ý nói:

"Tửu lâu kinh thành không thiếu, nhưng ta không thể đi uống rượu với một lão già được".

Anh ta nghe vậy không chút chần chừ, bóc mặt nạ da người nhét vào trong ngực áo. Gương mặt thật của Tiểu Hắc tầm hai lăm, hai sáu tuổi. Đường nét góc cạnh rất nam tính, trên đầu có một búi tóc nhỏ, nếu xõa ra có lẽ chỉ dài đến vai, búi lên như vậy không giống đàn ông ở thời đại này mà trông có phần giống người hiện đại hơn. Trên cằm lún phún râu, không những không khiến anh ta xấu đi, ngược lại càng thêm khí chất phong trần, phóng khoáng. Thấy tôi chăm chú quan sát, anh ta nhe răng cười:

"Cô không phải mê ta rồi đấy chứ?".

Nụ cười của anh ta có chút vô lại, nhưng kết hợp với đôi mắt sáng rực, lại tạo nên điểm đặc biệt rất dễ chịu. Như vừa có chút trẻ con, vừa có cảm giác anh ta rất thông minh, rất có sức sống! Tôi phì cười:

"Đợi một lát, ta đi kiếm cho anh bộ y phục, sẽ trở lại ngay".

Tôi gọi anh ta là Tiểu Hắc vì anh ta toàn thân một màu đen như đêm không trăng. Ăn mặc như vậy nào thích hợp bước chân ra đường. Tôi cũng chẳng hỏi tên anh ta làm gì, hành tung kẻ này bí ẩn, có nói ra tên chưa chắc đã là tên thật. Cuối năm Tề Nhan và tôi đều may khá nhiều quần áo mới, vương gia và vương phi dù ở nhà hay đi đâu cũng không thể lôi thôi luộm thuộm được. Ăn mặc nhất định phải chỉnh tề! Tôi chọn một bộ quần áo màu tím hơi sẫm, cảm thấy Tiểu Hắc mặc vào sẽ rất hợp. Chọn xong nhanh chóng trở về phòng. Tôi đưa tới tay anh ta:

"Thay đi".

Tiểu Hắc cầm lấy nhưng lại đứng bất động một lúc, tôi ngoẹo đầu ngoẹo cổ:

"Sao thế? Không thích hả? Đừng kén chọn nữa, mất thời gian lắm. Ta thấy rất hợp mà".

Tiểu Hắc lắc đầu, chỉ tôi lại xoay cổ tay tự chỉ vào mặt mình:

"Ta thay ở đây? Cô không tránh đi hả?".

Tôi xem thường lườm anh ta một cái:

"Sợ ta ăn đậu hủ của anh chắc? Lắm chuyện quá, thay nhanh đi".

Tôi đi tới bàn trang điểm lục "đồ nghề", lại vào sau bình phong đổi trang phục. Lúc bước ra, đã là một người hoàn toàn khác. Cây quạt trong tay xoạch một tiếng mở ra, tôi đắc ý nhướn cao mày kiếm:

"Thế nào? Bản công tử có phải hay không cũng rất mê người?".

Tiểu Hắc đã thay xong trang phục, đi tới ngó sát mặt tôi, lại khó hiểu hỏi:

"Cải trang rất tốt, người quen có gặp cũng không thể nào nhận ra cô. Giọng nói cũng không chút sai sót. Chỉ là... hiện tại tháng giêng... cô mang quạt theo làm gì?".

Tôi gãi gãi mũi, ném cây quạt lên nóc tủ.

Hai người "đàn ông" trẻ tuổi nhẹ nhàng tránh né thị vệ trong phủ, chuồn êm ra ngoài. Tôi vừa đi vừa hỏi Tiểu Hắc:

"Ngôn ngữ của chúng ta, anh nói rất nhuần nhuyễn. Học bao lâu rồi?".

Tiểu Hắc lười biếng đáp:

"Hơn năm năm, cô nói ngôn ngữ của ta cũng giỏi lắm, học bao lâu rồi?".

Thấy anh ta bắt chước giọng điệu của mình, tôi có chút buồn cười:

"Học từ lúc nhỏ".

Tôi đưa Tiểu Hắc đến tửu lâu lớn nhất kinh thành: Tửu Trung Tiên! Đây cũng là lần đầu tôi tới đây, bèn gọi tiểu nhị đến hỏi thăm một chút:

"Tiểu ca, ở đây có gì đặc biệt mà tửu lâu khác không có?".

Tiểu nhị tươi cười rạng rỡ:

"Công tử, ngài hỏi đúng chỗ mấu chốt rồi đấy! Những tửu lâu khác không thể so được với chỗ chúng ta đâu. Hai ngài đến vừa đúng lúc, trên lầu hai đang có đấu tửu rất đáng xem".

Tiểu Hắc hừ một tiếng:

"Có gì đáng để xem, rượu là để uống, xem thì có gì thú vị".

Giọng của anh ta không nhỏ, bọn tôi hiện tại đang đứng ở chân cầu thang, trên lầu hai liền có mấy người ghé mắt nhìn xuống. Nổi bật nhất là một người đàn ông trạc tứ tuần, trên mặt đen đầy râu đen. Tôi cảm thấy hôm nay mình đúng là có duyên với màu này, lắc lắc đầu cười. Người trên lầu chỉ vào hai người bọn tôi:

"Khẩu khí cũng lớn lối lắm. Có dám cùng lão tử tỷ thí một trận hay không?".

Tiểu Hắc thấp giọng hỏi tôi:

"Tửu lượng của cô thế nào?".

Tôi nhìn anh ta cười:

"Yên tâm, đảm bảo không làm anh mất mặt". Tôi lại tiến tới một bước, thì thầm vào tai anh ta: "Đừng quên ta hiện tại là đàn ông đó".

Người bên trên mất kiên nhẫn nói vọng xuống:

"Hai ngươi thì thầm to nhỏ cái gì, không phải sợ thua không dám đấu chứ? Nếu không dám đấu...".

Tiểu Hắc ngắt lời:

"Hiền đệ của ta chẳng qua muốn hỏi ý mỗ đây, xem có nên nhường các ngươi mấy phần hay không mà thôi".

Tôi thật muốn vỗ vai Tiểu Hắc mà hỏi, sư phụ dạy ngoại ngữ cho anh là ai vậy? Nói chuyện cũng thật là thú vị. Người kia tức giận vỗ lan can:

"Lão tử mà cần các ngươi phải nhường ư? Được lắm, mau lên đây. Chúng ta xem xem hai ngươi uống được mấy bát?".

Tôi vừa bước lên cầu thang vừa bật cười ha ha:

"Huynh nghe anh ta nói kìa, hai huynh đệ chúng ta xưa nay đều uống bằng vò. Dùng bát để uống, phải uống đến bao giờ mới xong?".

Tiểu Hắc cười to mấy tiếng. Sự ngạo mạn của bọn tôi khiến toàn bộ khách lầu hai vây lại, khách bên dưới cũng không ít người chạy lên muốn xem náo nhiệt. Người đàn ông lên tiếng lúc nãy đã ngồi ở chiếc bàn lớn nhất, bên cạnh anh ta còn có hai người nữa. Bọn họ, ai nấy đều nhìn tôi và Tiểu Hắc với ánh mắt tức giận, ngực phập phồng. Hai người bọn tôi ung dung ngồi xuống phía đối diện. Tiểu Hắc bàn tay trái chống cằm, ngón tay phải nhịp nhịp trên bàn, bộ dạng lười biếng của anh ta lọt vô mắt đối phương giống như bọn tôi đang xem thường đối thủ vậy. Tiểu Hắc nhàn nhạt hỏi:

"Muốn thi thế nào?".

Người kia thở phì phì, hô lớn:

"Tiểu nhị, ngươi chết ở đâu rồi hả? Còn không mau mang rượu lên. Đem loại nặng nhất cho lão tử". Lại đập bàn trừng bọn tôi: "Vương Ngôn ta hôm nay nếu không thắng nổi các ngươi, về sau sẽ không gọi là Vương Ngôn nữa!".

Tôi ôm bụng cười phá lên:

"Không gọi Vương Ngôn, anh muốn được gọi là Vương Bát Đản hả?".

Xung quanh có mấy người phụt cười thành tiếng. Vương Ngôn tức đến mức làn da ngăm đen trên mặt chuyển sang đỏ tía, đứng bật dậy muốn xông tới cho tôi một trận. Còn chưa kịp động thủ, cả lầu hai đã rung lên, bát chén rơi vỡ loảng xoảng. Tôi chặc lưỡi, Tiểu Hắc nổi giận rồi. Anh bạn này mà dùng tới tuyệt chiêu giết người không dao của mình, thì nơi này cả trăm người chỉ e không một ai sống sót. Tôi vỗ vỗ vai Tiểu Hắc, anh ta hừ một tiếng mới thu sát khí lại. Toàn bộ lầu hai vội hớp lấy không khí để thở. Cảm giác nín thở đúng là không dễ chịu gì! Tiểu nhị ở cầu thang nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, bê mấy vò rượu lớn, khó khăn đi lên. Vương Ngôn dù là kẻ thô lỗ, cũng chưa đến mức ngu ngốc, không dám động tay động chân nữa. Tiểu Hắc nếu là kẻ địch đúng là rất đáng sợ, nhưng là bạn đồng hành lại rất đáng tin cậy!

Trên bàn không đặt bát, chỉ có năm vò rượu lớn. Tôi mở vò ở gần mình nhất, hít hít mũi, một mùi thơm dễ chịu dâng lên. Đối với tôi mà nói, mùi hương dễ chịu nhất không phải là hương hoa cỏ, mà chính là mùi của rượu! Thật sảng khoái...

Tôi nhìn tiểu nhị, nhoẻn miệng cười:

"Hồng Lộ tửu".

Tiểu nhị vui vẻ đáp lời:

"Công tử thật có nhãn quan! Đây đúng là Hồng Lộ tửu. Nhưng không chỉ là Hồng Lộ tửu bình thường, mà đã cất giữ được mười năm rồi. Chính là Bát Niên Hồng Lão tửu đó!".

Ồ? Thế thì rất đáng để uống. Tôi nhướn mày nhìn tiểu nhị:

"Tiểu ca rất biết cách làm ăn".

Tiểu nhị xoa xoa hai tay, khiêm tốn nói:

"Công tử quá khen, là lão bản của chúng ta không dám để các ngài mất hứng".

Ông chủ này cũng nhanh trí lắm. Trông thấy bọn tôi mặc vải vóc thượng hạng, trên người lại tự nhiên bộc lộ khí chất cao quý, không sợ bọn tôi không có tiền, rượu đương nhiên phải mang loại tốt nhất để kiếm lời.

Vương Ngôn nhếch môi cười khẩy:

"Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết đó. Sao? Muốn thi thế nào?".

Tôi chỉ vào ba người bọn họ:

"Các anh có ba người, để cho nhanh cứ uống một lượt đi. Bên nào có người trụ lại cuối cùng sẽ thắng. Không ủy khuất các anh chứ hả?".

Đám đông lại bật cười ha ha. Một tiểu công tử lại đi hỏi một đại hán gấp đôi tuổi mình, có sợ "ủy khuất" hay không? Rõ ràng là tôi đang xem bọn họ là kẻ yếu mà bắt nạt rồi. Vương Ngôn nghiến răng nhưng nhìn tới ánh mắt sắc lạnh của Tiểu Hắc cũng chẳng dám nói năng gì, hừ một tiếng hỏi tiếp:

"Cược cái gì?".

Tôi liền nói:

"Ai thua sẽ trả tiền rượu cho ông chủ. Sau này ra đường gặp kẻ thắng phải gọi hai tiếng "tổ phụ".

Tôi phải tranh nói trước, nếu để Tiểu Hắc mở miệng, với tính cách của anh ta, thể nào cũng nói mấy câu như: "Kẻ nào thua để đầu ở lại". Tiểu Hắc nghe tôi nói thì liếc tôi một cái, nhướn mày cười cười. Vương Ngôn hùng hổ muốn lập tức bắt đầu. Tôi đưa tay ngăn lại:

"Khoan đã".

Người ngồi cạnh Vương Ngôn nhanh mồm:

"Tiểu tử, ngươi sợ sao?".

Tôi chớp mắt:

"Hả? Sao bản công tử phải sợ? Ta chỉ không muốn mất thời gian. Thêm một chút quy định mà thôi. Rượu phải một hơi uống hết. Kẻ nào giữa chừng ngừng lại, lập tức bị loại".

Vương Ngôn đang nóng giận, chẳng thèm để ý đến hai người bên cạnh đang nhăn mặt, gật đầu đáp ứng:

"Được".

Xung quanh xì xầm:

"Chậc, đây là rượu mạnh đó. Một hơi uống hết một vò, có được hay không vậy?".

Năm người ôm lấy năm vò rượu, ngửa cổ tu ừng ực. Hương vị đậm đà của rượu lên men lâu năm cộng với mùi thơm dễ chịu của gạo nếp, cảm giác như lâu ngày gặp bạn cũ. Rượu trôi xuống cuống họng, như mưa xuân thấm đất. Hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa khắp người. Tôi thích chậm rãi nhấm nháp, nhưng muốn hạ nhuệ khí của đối phủ, liền nâng cao vò, đẩy nhanh tốc độ. Lúc tôi đặt vò rỗng xuống bàn, Tiểu Hắc đã uống xong phần của mình, chép chép miệng bộ dạng lười biếng. Nhưng ánh mắt lại tố cáo anh ta đang rất hưởng thụ! Ha ha.

Tôi vừa đặt vò xuống, một giây sau Vương Ngôn cũng hạ vò. Đồng bọn của anh ta trông thấy bị tụt lại phía sau thì gấp gáp uống, vừa xong một vò, mặt đỏ bừng bừng chưa kịp nghỉ lấy hơi tôi đã hất cằm với tiểu nhị:

"Mang thêm mười vò nữa".

Vương Ngôn chỉ hừ một tiếng. Nhưng hai người kia mặt lại lúc đỏ lúc trắng. Rượu lại được mang lên, tôi và Tiểu Hắc không nói hai lời, một lượt uống liên tiếp hai vò. Vương Ngôn cắn răng uống theo. Người bên trái anh ta uống đến nửa vò thứ hai đã phải dừng lại thở hổn hển. Người bên phải khá hơn một chút, uống hết toàn bộ số rượu của mình. Chỉ là vừa uống xong đã đưa tay bưng miệng, ngăn không cho rượu trào ra. Tôi chặc chặc lưỡi lắc đầu:

"Huynh xem bọn họ kìa, uống rượu chứ có phải uống nước tiểu đâu, sao mặt mày lại khó coi như thế?".

Người kia nghe xong không kìm được nữa, "phụt" một tiếng, phun ra hết sạch số rượu trong miệng. Một người khách xui xẻo bị rượu làm bẩn y phục, la lên oai oái:

"Thiên a, uống không được thì đừng cố chứ, y phục này ta vừa mới may đó".

Cả lầu hai cười ầm ĩ. Anh chàng kia vừa tức vừa nghẹn. Vương Ngôn giận dữ quát:

"Tiểu nhị, mang tất cả rượu của quán này lên cho lão tử".

Tôi làm bộ giật mình:

"Ây da, đây đều là rượu thượng hạng của người ta đó, anh có đủ tiền để trả không vậy? Không phải muốn ở lại đây cả đời rửa bát trả nợ đấy chứ?".

Tiểu nhị nghe vậy liền nuốt nước bọt, cực kỳ lo lắng. Vương Ngôn nhìn thấy biểu cảm đó của tiểu nhị thì càng tức giận, rút ngân phiếu trong người ném lên bàn:

"Con bà nó, lão tử uống rượu còn sợ không có tiền trả chắc. Hai ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu".

Tiểu Hắc búng búng ngân phiếu, gãi cằm ra vẻ khó hiểu:

"Nếu không nhận thua, ngươi móc ngân phiếu này ra làm gì?".

Tôi phì cười. Có người đi tới nói nhỏ bên tai Vương Ngôn:

"Lão Vương à, bỏ đi. Xem bộ dạng hai người bọn hắn không dễ chọc đâu, đừng tự chuốc phiền phức".

Vương Ngôn đẩy mạnh người vừa khuyên giải, phanh ngực áo lộ ra vòm ngực đầy lông đen, vung tay dứt khoát nói:

"Lão tử dù có bỏ mạng cũng không bỏ cuộc. Chưa đánh đã chịu thua, còn đáng mặt là nam nhân sao?".

Tôi vỗ bàn:

"Được. Vì câu nói này, hôm nay ta thống khoái uống với anh một trận".

Tiểu Hắc híp mắt cười gọi tiểu nhị:

"Mang rượu lên".

Tiểu nhị vội vàng chạy xuống lầu, lại gọi thêm người phụ, bê mười mấy vò rượu lên lầu. Mới đầu bọn tôi còn khách khí, về sau uống hết vò nào lại đập bể vò đó. Cả lầu hai chìm trong hương rượu, đám đông không uống cũng say vì mùi. Những người xung quanh khi nãy còn cười Vương Ngôn, hiện tại đều nhìn anh ta với ánh mắt khâm phục. (Truyện được sáng tác và đăng trên diendanlequydon.com và wattpad.com) Tôi cũng đã uống đến mức người phiêu phiêu, trước mặt từ một Vương Ngôn biến thành ba, bốn Vương Ngôn. Có Vương Ngôn mặt đen, lại có Vương Ngôn mặt đỏ. Tôi ghét nhất thua cuộc, đối thủ còn đứng tôi tuyệt đối không ngã. Uống tới vò rượu cuối cùng, Vương Ngôn không trụ nổi nữa, đổ gục xuống bàn không nhúc nhích. Tôi quăng vò rượu xuống đất miệng cười ha ha, chân loạng choạng. Tiểu Hắc vẫn ngồi bên bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện đằng sau, đỡ lấy eo tôi, nhe răng cười:

"Hiền đệ, không phải đệ cũng say rồi chứ?".

Tôi ngẩng cao đầu, vỗ ngực:

"Lão tử cho dù uống thêm một trăm vò nữa cũng không say nổi".

Tiểu Hắc giật giật lông mày. Tôi có cái tật, tức giận sẽ xưng lão nương, đắc ý lại tự xưng lão tử. Tôi huých vào hông anh ta:

"Thưởng tiền cho tiểu nhị. Chúng ta uống đã rồi, đi chỗ khác chơi thôi".

Tiểu Hắc không thèm đếm, ném ngân phiếu cho tiểu nhị bên cạnh:

"Dọn dẹp quán của ngươi".

Tiểu nhị cười tươi như hoa:

"Đa tạ hai vị công tử".

Tôi chỉ tay vào Vương Ngôn, nói với đồng bọn của anh ta:

"Nói anh ta không cần đổi tên, sau này có dịp chúng ta lại uống tiếp".

Đối phương gật mạnh đầu:

"Ta sẽ luyện lại tửu lượng, sau này cũng muốn cùng các ngươi uống".

Tôi nhoẻn miệng cười, vui vẻ cùng Tiểu Hắc rời khỏi tửu lâu