Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 137: Ngoại truyện: Đã từng yêu một người như thế (1)



Một năm sau khi chính văn kết thúc.

Vân Thiểm Thiểm xây dựng đế quốc mang tên Hàn Diễm ở đại lục Thần Chi, lấy Hàn thành làm Kinh Thành, đánh vỡ kết giới giữa bát đại gia tộc. Đại lục Thần Chi lần đầu tiên nghênh đón bốn mùa ấm áp sau mấy vạn năm chia cách.

Mấy vạn năm trước, khi ngọc Khai Nguyên biến mất, đại lục Thần Chi bị bát đại gia tộc khống chế cho nên thời tiết trong lãnh địa các gia tộc cũng bị thay đổi cho phù hợp với nguyên tố của ngọc căn nguyên, chưa từng xảy ra hiện tượng bốn mùa trong một năm. Ngọc Khai Nguyên cùng bảy viên ngọc căn nguyên trở về vị trí cũ, kết giới bị phá vỡ, toàn bộ đại lục nghênh đón thời tiết bốn mùa như đại lục Tranh Vanh.

Sau khi lên ngôi, Vân Thiểm Thiểm chính thức đổi tên thành Hàn Vân Thiểm, lấy năm hắn đăng cơ làm năm đầu tiên của đại lục mới. Sau khi được Vân Liệt Diễm xác nhận, năm này trở thành năm đầu tiên sau công nguyên, từ đó đại lục Thần Chi tiến vào thời kì thống trị mới.

Thần Điện.

Hàn Chỉ đang dụ dỗ con gái bảo bối mới một tuổi – Đường Đường. Đứa nhỏ này ngoan cực kỳ, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy buồn bực là vì đã một tuổi mà vẫn chưa mở miệng nói chuyện.

Hàn Chỉ vẫn không biết mệt mỏi dạy Đường Đường gọi: “Cha”

Sau đó nghe thấy Tạp Tạp đang bò bò trên đất ngửa đầu kêu “Cha” một tiếng. Một lúc lâu mà vẫn không có ai để ý đến, nó lại tiếp tục bò bò.

Vân Liệt Diễm nhàn nhã ngồi trên ghế dựa bên cửa sổ, ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt đang buồn ngủ của Đường Đường. Nàng vươn ngón tay, đâm đâm vào mặt con bé. Đường Đường ngây thơ giương mắt nhìn nàng, lại tiếp tục cụp mí mắt.

“A Chỉ, chàng nói xem có khi nào con bé bị câm hay không?” Vân Liệt Diễm rối rắm, chẳng lẽ con nàng di truyền sự ngây ngốc lúc còn thiếu hồn phách của Vân Liệt Diễm trước kia? Không có khả năng, nàng đã kiểm tra, con bé vô cùng hoàn hảo. Thế nhưng cố sống cố chết vẫn không thèm nói chuyện.

“Không đâu” Hàn Chỉ nhìn nàng, sau đó tiếp tục cúi đầu dạy Đường Đường: “Đường Đường, gọi cha nào”

Sau đó, một tiếng “Cha” lại vang lên từ miệng Tạp Tạp. Không biết thằng nhóc này giống ai, lí lắc như khỉ, tính ra cũng hơi giống Đóa Đóa lúc còn nhỏ.

Vân Liệt Diễm dựa vào ghế, duỗi lưng một cái, nói: “A Chỉ, chàng nói thử xem, để Thiểm Thiểm làm hoàng đế là tốt hay xấu đây?”

“Không sao cả” Hàn Chỉ không có hứng thú với chuyện này, bây giờ điều khiến cho hắn có hứng thú nhất chính là dạy Đường Đường gọi ‘cha’. Đây quả thật là một việc làm cao cả nhưng gian nan.

Vân Liệt Diễm liếc mắt nhìn hắn, bĩu môi. Nàng đã chán đến mốc meo rồi, vậy mà bởi vì Đường Đường cùng Tạp Tạp vẫn còn nhỏ cho nên nàng không thể rời khỏi đây.

“Haizz…” Vân Liệt Diễm lại bắt đầu than thở.

“Đúng rồi! Chúng ta đến Hàn cung đi” Vân Liệt Diễm vỗ ghế dựa bật người ngồi dậy. Dù sao bây giờ ở đây quá nhàm chán, dứt khoát đến Hàn cung ở một khoảng thời gian, thuận tiện làm mai cho Thiểm Thiểm cùng Vàng. Một năm trước Vàng bị nàng lấy việc công làm việc tư phái đến bên cạnh Thiểm Thiểm, nhưng tới tận bây giờ một chút động tĩnh nhỏ cũng không có, nàng đã vội muốn chết rồi.

“Khi nào thì đi?” Hàn Chỉ nhìn thấy Đường Đường trong lòng đã ngủ, liền ngẩng đầu hỏi.

“Bây giờ!” Vân Liệt Diễm điển hình là người nói liền làm, lãng phí thời gian ở đây còn không bằng ra ngoài giải sầu. Dù sao Hàn cung là nơi có rất nhiều người, nhất định không lo không có ai chăm sóc cho Đường Đường cùng Tạp Tạp. Hàn Chỉ ôm con gái lên, sau đó đi đến xách Tạp Tạp đi theo phía sau Vân Liệt Diễm.

Lúc bốn người xuất hiện trong tẩm cung của Thiểm Thiểm, Thiểm Thiểm đang ôm một mỹ nữ trong lòng, bàn tay còn xoa xoa ngực người ta.

Mặt Vân Liệt Diễm đen thui như đít nồi. Thằng nhóc chết tiệt, xoa ngực có no không?

“Kha kha…” Tha thứ cho đứa nhỏ Tạp Tạp vẫn chưa nói rành mạch được.

Thế nhưng tiếng kêu của nó đã khiến cho Thiểm Thiểm sợ đến run rẫy, vội vàng ném mỹ nữ trong ngực ra ngoài. Sau đó, Thiểm Thiểm nhìn thấy cha mẹ mình, còn có đệ đệ cùng muội muội vẫn chưa mọc răng đang hoa hoa lệ lệ đứng giữa tẩm cung.

“Mẹ càng ngày càng đẹp ra nha!” Hắn vội vàng nịnh nọt.

“Thằng nhóc chết tiệt, lão nương mới vài ngày không đến đây, con đã dám tán gái trong tẩm cung rồi sao? Con chán sống rồi đó hả?” Vân Liệt Diễm vẫn cố nhẫn tức giận trong lòng, giây phút nhìn thấy Thiểm Thiểm liền bạo phát.

Thiểm Thiểm chưa kịp nhìn thấy Vân Liệt Diễm đã xuất hiện bên cạnh mình như thế nào, lỗ tai đã bị nàng nhéo.

“A…!!! Mẹ, nhẹ nhẹ một chút. A… nhẹ một chút…” Thiểm Thiểm oa oa kêu to, rất dọa người.

“Hoàng thượng…” Mỹ nữ bị đẩy ngã trên đất nhìn thấy Thiểm Thiểm bị người khác dạy dỗ liền khiếp sợ, sau đó là lo lắng, rồi phẫn nộ nhìn Vân Liệt Diễm. Nàng ta đang định mở miệng mắng thì sau lưng đã truyền đến một âm thanh như vọng lên từ địa ngục.

“Cút!”

Sắc mặt Hàn Chỉ vô cùng không đẹp, vô cùng đen, vô cùng giận dữ. Mỹ nữ kia ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, ù té chạy. Không thể không nói khí thế của Hàn Chỉ vẫn không thay đổi.

“Quỳ xuống!” Vân Liệt Diễm một cước đạp lên đầu gối Thiểm Thiểm.

Thiểm Thiểm ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Vân Liệt Diễm. Hàn Chỉ đi đến ném Tạp Tạp vào lòng Vân Liệt Diễm, còn mình thì ôm Đường Đường vẫn đang ngủ đặt lên giường êm, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Tạp Tạp không an phận ngồi trong lòng Vân Liệt Diễm, vươn tay về phía Thiểm Thiểm kêu: “Kha Kha…”

Thiểm Thiểm ngay lập tức phát huy hình tượng ca ca tốt, vươn tay định ôm lấy Tạp Tạp. Vân Liệt Diễm đen mặt, ném Tạp Tạp lên giường. Tạp Tạp thấy giường mới liền tò mò bò qua bò lại, ném ca ca tốt của mình qua một bên.

“Tán gái sao?” Vân Liệt Diễm đứng lên, dò xét xung quanh một vòng rồi tháo roi da trên tường xuống huơ qua huơ lại trước mặt Thiểm Thiểm.

Thiểm Thiểm nhất thời cứng đờ. Chết tiệt! Kẻ nào dám treo cái thứ này trong tẩm cung trẫm thế này?

“Sao? Cuộc sống cũng an nhàn quá rồi nhỉ?” Vân Liệt Diễm vòng quanh Thiểm Thiểm một vòng, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn.

“Mẹ, là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi” Hắn nằm mơ cũng không ngờ hôm nay mẹ hắn lại đại giá quang lâm.

“Thiểm Thiểm, không phải mẹ khinh thường con, nhưng mà con có khả năng làm được sao?” Vân Liệt Diễm dời tầm mắt xuống phía dưới cơ thể Thiểm Thiểm một chút.

Thiểm Thiểm như bị trúng gió, lạnh dọc xương sống. Ông nội từng tìm đến rất nhiều mỹ nữ, đều là thể chất chí âm thuộc tính hỏa, nhưng có làm gì hắn cũng không có cảm giác mãnh liệt được. Cha hắn trước kia là do sự ảnh hưởng của ngọc Khai Nguyên khiến cho thể chất trở thành chí hàn, nhưng hắn rất bình thường nha!

“Mẹ, cái đó…” Thiểm Thiểm muốn biện minh cho chính mình một chút, chuyện này ảnh hưởng đến tên tuổi anh hùng một đời của hắn đó.

“Câm miệng! Trước kia mẹ dạy con cái gì? Vàng thì sao? Khi nào thì con định cưới con bé hả?” Vân Liệt Diễm lười phải quanh co lòng vòng với Thiểm Thiểm, nói thẳng.

“Mẹ, trong mắt Vàng vốn dĩ không có con mà. Hơn nữa, chuyện ngày trước con đều đã quên cả rồi, mà nàng thì chưa từng nhắc đến. Mẹ không thể ép cuộc bọn con được!” Hắn cảm thấy trước kia nhất định mình đã chọc giận Vàng, nếu không thì nàng cũng không lúc thì hờ hững, lúc thì dùng thái độ lãnh đạm ôn hoà với hắn. Thái độ này khiến cho hắn mỗi lần nói chuyện với nàng chẳng khác nào áp mặt mình lên mông người ta.

“Là do con không nên thân!” Vân Liệt Diễm quất một roi lên lưng Thiểm Thiểm, nói tiếp: “Con có trái tim không hả? Con có biết năm đó đã xảy ra chuyện gì hay không? Nếu như không có Vàng thì con…”

“Diễm nhi!” Ngay lúc Vân Liệt Diễm buột miệng nói ra thì Hàn Chỉ đột nhiên mở miệng chặn lại.

Vân Liệt Diễm thở phì phì. Từ khi phái Vàng đến đây, nàng đã đồng ý với con bé sẽ không nói chuyện này ra, cho nên Vàng mới chịu đến đây giúp Thiểm Thiểm. Bát đại gia tộc chiếm cứ toàn bộ đại lục mấy vạn năm, thế lực hình thành không thể nào bị quét sạch chỉ trong vài ngày. Đóa Đóa ham chơi, Hàn Chỉ không có hứng thú với chính sự, Vân Liệt Diễm lại vướng bận hai đứa nhỏ mới sinh. Thế cho nên, người có thể giúp Thiểm Thiểm chỉ có Vàng.

“Mẹ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con cùng Vàng từng có liên quan đến nhau như thế nào? Tại sao mọi người đều yêu thương Vàng, đều nói nàng đã hứa gả cho con?” Thiểm Thiểm cũng bồn chồn.

“Sớm muộn gì con cũng sẽ hối hận!” Vân Liệt Diễm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một cái tát vỗ vào gáy Thiểm Thiểm. Thằng nhóc chết tiệt, nàng ước gì có thể tát một cái liền đem trí nhớ nó trở lại, nàng thề sẽ tát cho đến khi nào nó hấp hối mới thôi.

Nàng từng đến tìm Phượng Lăng Tiêu, Phượng Lăng Tiêu cũng nói vì thời gian đã qua quá lâu nên độc tố đã hoàn toàn ăn mòn phần kí ức đó, thậm chí độc tố còn biến mất, vốn dĩ không thể nào giải được. Giống như mọi dấu vết đều biến mất, làm cách nào cũng không tra ra chính xác loại độc Thiểm Thiểm trúng phải chứ đừng nói là tìm cách giải.

“Có thích khách! Người đâu? Mau cứu giá!” Một giọng nữ sắc nhọn vang lên, thị vệ lần lượt chạy vào tẩm cung.

Ngân Linh Nhi hô to: “Thiểm Thiểm! Thiểm Thiểm, huynh ở đâu…”

Còn không đợi nàng hô xong thì đã thấy Thiểm Thiểm đang quỳ trên đất, còn Vân Liệt Diễm đang nắm roi đứng bên cạnh.

“Các ngươi ra ngoài!” Ngân Linh Nhi ngăn cản thị vệ đang định xông vào.

Thị vệ có chút không rõ, sau đó nghe thấy tiếng Thiểm Thiểm quát: “Cút ra ngoài hết cho ta!”

Ngân Linh Nhi nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền sợ đến mức hai chân mềm nhũn. Lúc trước Diệp Khuyết kia không chút nhẹ tay với nàng, thẳng tay nhốt nàng với những phạm nhân ở Hàn thành, khiến nàng chịu không ít khổ sở. May mắn cuối cùng nàng cũng trốn được và tìm thấy Thiểm Thiểm. Thế nhưng nàng lại thật sự sợ Vân Liệt Diễm này, nhìn thấy liền run rẩy. Nàng chưa từng gặp nữ nhân nào ác độc như Vân Liệt Diễm, sống chết của một người bị dựa vào một lời nói của nàng ta, không thèm nhìn mặt mũi bất kỳ ai.

“Đứng yên!” Vân Liệt Diễm nhìn chằm chằm bóng lưng Ngân Linh Nhi, nói.

Thân thể Ngân Linh Nhi cứng đờ, Thiểm Thiểm định đứng dậy lại bị ánh mắt của Vân Liệt Diễm trừng to, đành phải quỳ tiếp.