Nhĩ Thính Ngã Giải Thích

Chương 15







Skip to content





Ngày đó, Trình Dung ngồi cùng hắn cho đến khi mặt trời ngả về tây, hai người cùng ăn cơm tối, Thẩm Ký không dám gọi điện thoại về nhà, chỉ nhắn tin nói với mẹ mình ăn cơm bên ngoài. Chờ hắn về đến nhà thì cũng rất muộn. Thẩm Ký vừa mở cửa liền biết nguy rồi, mẹ đang ngồi trên ghế salong khóc thút thít, cha thì đưa cho mẹ một cái khăn giấy, thấy hắn đi vào, cha Thẩm Ký mặt lạnh mà nói: “lại đây.”

Thẩm Ký lòng trầm xuống. Nín lâu như vậy, đối với bọn họ mà nói cũng là cực hạn . Hắn đổi dép lạch bạch mà đi tới, chuẩn bị nghênh tiếp một hồi bão táp.

Cha Thẩm Ký hít sâu mấy lần lại quay người đi ra, Thẩm Ký giống như thấy quỷ mà nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn.

“con trai, ” mẹ Thẩm Ký lau nước mắt, vỗ vỗ bên cạnh sô pha, “Chúng ta có thể tâm sự được không?”

Ngữ khí của mẹ dọa Thẩm Ký nhảy một cái. Ở trong ấn tượng Thẩm Ký, chưa từng thấy mẹ ăn nói khép nép như vậy. Hắn theo bản năng mà gật gù, ngồi thẳng.

“quãng thời gian trước đúng là đầu óc mẹ hồ đồ rồi, không suy nghĩ thấu đáo chuyện này, giờ nghĩ lại mới thấy rõ ràng.” Mẹ Thẩm Ký bình tĩnh phục hồi tâm tình, từ từ nói: “hiện tại mẹ đã biết, con là đồng tính và con cùng Trình Dung yêu nhau, nhưng đây là hai chuyện riêng biệt, ba mẹ cũng không tư giác mà đem chúng thành hai chuyện ngang hàng. Đây là chỗ mấu chốt.”

Thẩm Ký có một luồng linh cảm không lành: “Mẹ —— ”

“con hãy nghe ta nói, ” mẹ Thẩm Ký không cho hắn cơ hội mở miệng, “Mặc kệ thế nào thì con cũng là con trai của mẹ, đồng tính luyến ái cũng tốt, khác phái luyến cũng tốt, trong lòng của mẹ chỉ muốn muốn con được hạnh phúc, chắc chắn sẽ không muốn hại con.”

Khi mẹ nói câu này, hắn vẫn im lặng chờ đợi, hắn biết chắc còn có đoạn sau..

“mẹ vừa mới phát hiện chuyện của các con nên mẹ ngay lập tức muốn tìm con hỏi cho rõ ràng, nhưng Trình Dung khuyên mẹ đừng làm lớn chuyện này, ảnh hưởng đến học tập của con. Thi đại học xác thực rất quan trọng, nhưng mẹ cũng không vì vậy mà nhẫn nhịn xem như không biết.hắn chủ động hứa hẹn trước khi thi đại học xong sẽ không liên lạc với con, còn nói sẽ tìm thời gian thích hợp để nói cho con biết, cho con an tâm mà học hành. Mẹ khi đó rất hoang mang lo sợ, lúc ấy thực sự tin tưởng hắn.” Mẹ t cố gắng nỗ lực để cho ngữ điệu của mình bình tĩnh “ hắn không phải là chân trước thì hứa tới mẹ, chân sau lại đứng trước mặt con tố cáo mẹ chứ?”

“Hắn không có, là con từ bạn của hắn mà hỏi ra.” Một trận hỏa vô danh bốc lên trong lòng Thẩm Ký “mẹ, từ đầu mẹ đã mang thành kiến với người ta..”

“là con nói mẹ có thành kiến với hắn! !” mẹ cất cao giọng “hắn căn bản không biết giữ lời hứa, đây là sự thât! ! hắn làm cho con cảm thấy chúng ta bắt nạt hắn, cái này cũng là sự thật! ! không cùng nói với mẹ hắn không làm mấy chuyện đó, nếu hắn thực sự muốn gạt con, cũng sẽ chạy đến bạn của hắn mà bịa đặt! !”

“mẹ không có bắt nạt hắn sao?” Thẩm Ký hỏi ngược lại.

Mẹ Thẩm Ký ngây ngẩn cả người, một lát mới nở nụ cười khổ: “Thẩm Ký, con quá đề cao mẹ rồi đó . Chỉ bằng mẹ, cũng có thể bắt nạt hắn?”

Thẩm Ký tưởng tượng cảnh hai người cùng bàn bạc với nhau, thực sự cảm thấy nghi ngờ.

“hắn rất lễ phép, dáng vẻ đúng mực lễ nghi, mẹ căn bản không có cơ hội để nói lại hắn, trái lại từ đầu tới đuôi đều bị nắm mũi dẫn đi..” tựa hồ như nghĩ lại lúc ấy mà uất ức, mẹ Thẩm Ký nghẹn ngào “có bắt nạt thì hắn cũng bắt nạt mẹ, ngay cả con trai của mình cũng chống đỡ cho hắn..! !”

Thẩm Ký tâm trạng buồn bực, giật hai tấm khăn tay đưa cho mẹ: “Mẹ, mẹ trước tiên đừng khóc , trong việc này khẳng định có hiểu lầm gì đó…”

“nhìn coi, đến bây giờ con còn ở đó mà nói đỡ cho hắn, nếu như con cũng có thể che chở mẹ với ba con như vậy, chúng ta thực sự có nằm mơ cũng đều phải cười thầm rồi.” mẹ Thẩm Ký chán nản mà nói: “Thẩm Ký, mẹ không cần thiết phải lừa con, người như Trình Dung cũng không phải như con thấy đâu.”

“…”

“mẹ không biết hắn nghĩ như thế nào, nhưng với người bình thường thì cùng với cha mẹ đối tượng yêu thích gặp mặt thì ít nhất cũng phải cũng phải cố gắng tìm kiếm quan hệ chứ? Hắn đôi với việc này có nỗ lực không? Nếu như con có con, đột nhiên có một người từ đâu chạy tới, vừa đến liền nói muốn đem con bên cạnh mình mà lôi đi, con làm sao có thể yên tâm?”

Thẩm Ký đột nhiên nhớ tới, Trình Dung đã khuyên mình với hắn cùng đi nơi khác.

Thấy vẻ mặt hắn có điều buông lỏng, mẹ Thẩm Ký thở dài: “Ngươi cũng lớn rồi, mẹ với ba con thì càng ngày càng già, một ngày nào đó sẽ không bảo vệ được con. Ba mẹ chưa từng nghĩ đến chuyện con sẽ nuôi dưỡng hai người, nhưng con là đứa con duy nhất nhưng lại bỏ chúng ta mà đi, con không biết ba mẹ sẽ có bao nhiêu khổ sở sao..?”

Nước mắt của mẹ vừa rớt xuống, hai mắt sưng đỏ đến đáng sợ. Thẩm Ký nâng hộp giấy đưa giấy cho nàng, lặng lẽ không nói gì.

“mẹ chính là như vậy nói với em.” Thẩm Ký nằm lỳ ở trên giường cầm điện thoại di động, dừng một chút, “anh không có gì muốn giải thích sao?”

Đầu bên kia điện thoại tĩnh vài giây: “giải thích chuyện gì đây?”

“về lý do tại sao anh không giữ lời hứa với mẹ em?”.”

“… Lúc đó muốn chờ mấy ngày, sẽ nói cho em biết anh muốn đến một nơi để suy nghĩ một thời gian.”

“Sau đó thì sao?”

“Chưa kịp nói thì em đã gọi điện thoại sang đây.”

Thẩm Ký trong đầu trống rỗng, chỉ nghe chính mình cười gượng một tiếng. Thì ra là như vậy, chỉ tùy tiện vụng về biện một lý do, vụng về đến khiến hắn ngay cả lừa gạt mình đều không làm được .

“Trình Dung, cha em tính tình rất kích động, đối với anh tạo thành thương tổn cũng đúng là thật.” âm thanh Thẩm Ký có chút run rẩy, “Nhưng mẹ em không phải người như vậy, mẹ dù tức giận sẽ không nói ra lời gì hung ác…”

Trình Dung trầm mặc .

“… Tại sao muốn gạt em?”

Trình Dung vẫn không hé răng. Thẩm Ký cũng không chờ hắn trả lời, cố nở nụ cười: “Há, suýt chút nữa đã quên, anh không có lừa gạt em. Toàn bộ sự tình đều là em hiểu lầm, với anh nửa điểm cũng không quan hệ.” Ngữ điệu lộ ra nồng đậm trào phúng, chính mình nghe đều rất xa lạ.

Làm sao lại biến thành như vậy? Lúc mới gặp như một cây thực vật ôn nhã tốt đẹp như thế, chỉ là bản thân mình quá mong muốn đối phương nên tự nhào nặn ra sao? từ trước tới nay, mỗi lời nói, mỗi hành động, mỗi cử chỉ có bao phần chân thật, có bao phần là diễn kịch?

Trình Dung đứng lên, từ từ bước đi thong thả đến phía trước cửa sổ. Bên ngoài màn đêm mênh mông, ánh đèn ánh đỏ của thành thị vẩn đục bầu trời.

“anh căn bản không để ý em có chuyên tâm ôn tập lại vội vàng tính toán tâm tư suy nghĩ của em.” Tay nhàn rỗi của Thẩm Ký nắm chặt lấy gối “em vốn là___ vốn yêu thích anh, luôn ước gì được đi theo anh, bên cạnh anh, tại sao anh phải đưa ba mẹ với em sinh lòng hiềm khích kia chứ?”

Trình Dung ngưng mắt nhìn ngoài cửa sổ, tiêu điểm lạc lõng như không thấy được cái gì. Một lát, mới giật giật môi: “anh sợ em vì cha mẹ mà rời đi anh.”

Âm thanh trầm thấp mang theo chút bi ai, truyền tới tai Thẩm Ký lại là mùi vị khác: “vậy em rời xa bọn họ thì có thể sao?” hắn kích động mà nói: “nếu như em cùng với anh mà đi, vậy hiềm khích giữa chúng ta làm sao tiêu trừ được đây?”

” thời gian qua đi mọi thứ đều sẽ tiêu trừ.”

“Vạn nhất sẽ không đây? Vạn nhất chúng ta gần như đoạn tuyệt vãng lai, anh bảo em làm sao lo liệu?”

Trình Dung buông xuống mi mắt: “anh sẽ cung cấp cho em tiền sinh hoạt cùng tiền học phí.”

Thẩm Ký khó có thể tin mà há miệng không nói được gì, trong lòng một trận phát lạnh.”… Cho nên nói, ở trong khái niệm của anh, cha mẹ cũng chỉ là khởi nguồn của tiền tài?”



“anh khi đó chính là như thế mới cùng cha mẹ anh cắt đứt phải không___ không cần tiền của bọn họ, liền chấm dứt quan hệ?” hàn ý từng trận mà dâng lên, Thẩm Ký đột nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu được đối phương “chính anh nói với em cha mẹ vĩnh viễn là người đối tốt với em nhất, là anh khuyên em cùng bọn họ nói chuyện” một người như anh sao có thể mà phân liệt như vậy! !

“hay là, chính anh không có cha mẹ, nên cũng không thể nhìn thấy em có?”

Trình Dung sắc mặt trắng nhợt.

Lời vừa nói ra Thẩm Ký mới biết mình nói quá nặng lời, nhưng dưới tình huống này thực không có cách nào ôn hòa nhã nhặn được, hắn hít sâu một hơi nói: “em cần tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, chúng ta tạm thời đừng liên lạc với nha.”

Hắn cúp điện thoại.