Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 35: Binh Thư



Về sau Tôn Thanh Dật cầu kiến Ân Duệ thêm vài lần, nhưng lần nào Ân Duệ cũng tỏ thái độ mơ hồ, nếu bảo là không hợp tác thì Ân Duệ không từ chối thẳng thừng, nếu bảo là động lòng đối với kế sách đoạt bảo lần này thì thái độ của Ân Duệ lại quá mức lãnh đạm. Đợi mấy ngày, Tôn Thanh Dật dần dần nóng nảy, hiện tại đã có vài bang phái bí mật thương thảo chuẩn bị kế sách, nếu bọn họ không bố trí thì chắc chắn sẽ chậm trễ.

Vài vị trưởng lão có tin tức nhạy bén lại linh hoạt, thấy vị Thiếu chủ Thanh Phong Kiếm Môn thường xuyên đến chơi, bọn họ cũng dần dần nghĩ ra cái gì đó, Thiếu chủ Thanh Phong Kiếm Môn đến ngay lúc này chẳng phải là vì chuyện kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​05​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-35​/​” o “Powered by Text-Enhance​) hay sao, như vậy hiện tại đã có bao nhiêu bang phái đang cấu kết mưu đồ, bọn họ vốn có lòng muốn nhúng tay vào chuyện này nhưng lại e ngại đại đa số tin tức đều nằm trong tay bạch đạo, tuy nhiên hiện tại Thanh Phong Kiếm Môn lại đến đây hợp tác cùng bọn họ, như vậy bọn họ chắc chắn có được tin tức trực tiếp, tỷ lệ đoạt được thứ kia cũng sẽ tăng lên rất cao.

Thậm chí có vài trưởng lão không kiềm chế được kích động đã đến tận cửa phòng của Giáo chủ để thỉnh chỉ, nhưng toàn bộ đều gặp phải một ánh mắt lạnh băng.

Khi Bạch Phàm phát hiện chuyện này đã là vài ngày sau, hắn nhìn đại trưởng lão cầm thỉnh nguyện thư đang quỳ gối ngoài cửa vào lúc nửa đêm, Bạch Phàm chắp tay ra sau lưng cùng với vẻ mặt lạnh lùng và bí hiểm, “Ngươi trở về đi, chuyện này ta đã có tính toán.”

Sau khi Bạch Phàm lừa đại trưởng lão rời đi thì liền quay người lại rồi vội vàng gào thét viết thư cho Ân Duệ, thư từ qua lại vài lần thì rốt cục hiểu rõ toàn bộ sự tình, hóa ra Thiếu chủ Thanh Phong Kiếm Môn đến đây là vì giang hồ đồn đại có một thanh thần binh tuyệt thế vừa xuất hiện, cho nên hy vọng cùng Hắc Nguyệt thần giáo hợp lực đi tranh đoạt.

Sau khi biết rõ nguyên nhân thì phản ứng đầu tiên của Bạch Phàm là: hình như chuyện này nghe có vẻ quen tai, Bạch Phàm cẩn thận nhớ lại một chút thì mới đột nhiên phản ứng trở lại, chẳng phải năm đó Ân Nam Hàn nghe nói có báu vật xuất thế nên mới ra ngoài tìm kiếm đó sao? Ra đi mà đến giờ vẫn chưa quay lại.

Bạch Phàm toát mồ hôi lạnh, sau khi xoa xoa cái trán thì lập tức hồi âm cho Ân Duệ, đại ý là hy vọng Ân Duệ thận trọng cân nhắc, tìm bảo vật rất nguy hiểm, Ân Nam Hàn rõ ràng là một ví dụ thực tế.

Bạch Phàm không biết khi Ân Duệ nhìn thấy hồi âm của hắn thì liền nhịn không được mà nở nụ cười. Chuyện của Ân Nam Hàn rõ ràng là một cạm bẫy, hơn nữa là do Ân Duệ tự tay bố trí, đương nhiên làm cho Ân Nam Hàn có đi mà không có về. Lần này tìm bảo vật đã kinh động thế lực ở khắp nơi, hiển nhiên chuyện này là xác thực.

Bất quá…..tìm bảo vật phải mạo hiểm rất lớn, nếu muốn nắm chắc thanh thần binh này thì đương nhiên phải tự mình đi là tốt nhất, nhưng như vậy thì rất mạo hiểm, nếu thất thủ thì không chỉ có hắn mà ngay cả Phàm cũng sẽ bị vạ lây, nhưng thanh thần binh này….

Cho dù Ân Duệ không biểu lộ ra ngoài nhưng với sự ăn ý và hiểu biết trong mười năm qua thì Bạch Phàm vẫn có thể phát hiện Ân Duệ rất luyến tiếc thanh thần binh kia, hắn cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì tuyệt kỹ của Ân Duệ cũng không phải sử dụng đao kiếm mà là chưởng pháp, ngày thường không hề có hứng thú với đao kiếm vũ khí, vì sao hôm nay lại luyến tiếc?

Dưới sự truy vấn của Bạch Phàm, Ân Duệ rốt cục viết ra chân tướng, “Nghe đồn trong thanh thần binh có cất giấu một quyển binh thư tuyệt thế, thật sự là vô giá.”

Khi Bạch Phàm nhìn thấy những dòng hồi âm này thì vẻ mặt trở nên kỳ lạ, cái này… “Ngươi muốn binh thư hả?”

“Ừ, quyển binh thư kia có giá trị vượt xa một thanh kiếm.”

Sau khi được Ân Duệ khẳng định thì Bạch Phàm thiếu chút nữa đã muốn văng tục, ngươi muốn binh thư thì vì sao không nói sớm một chút, ta giúp ngươi học thuộc, từ cổ chí kim, từ nội ra ngoại, từ Binh Pháp Tôn Tử đến Chiến Tranh Luận, ngươi muốn bao nhiêu quyển thì ta học bấy nhiêu quyển, chắc chắn là còn hay hơn cả quyển binh thư không biết là có ở trong thanh kiếm hay không nữa.

……

Bạch Phàm mở to mắt trên giường bệnh, trong mắt không có gì gọi là buồn ngủ, thậm chí có thể xưng là tràn đầy tinh thần chiến đấu, lúc này trời vẫn tờ mờ sáng, tiểu Vương đang gác đêm ở bên cạnh thì bị Bạch Phàm đánh thức, còn chưa biết rõ mô tê thì đã bị sai đi lấy máy tính xách tay, Bạch Phàm tìm kiếm ở trên mạng về các cụm từ có liên quan đến binh thư, sau đó chép ra một danh sách binh thư thật dài, bắt tiểu Vương phải mua toàn bộ đem về đây, mua không được thì phải đi thư viện mượn về.

Tuy rằng tiểu Vương không biết ông chủ của mình muốn làm gì nhưng nhận được lệnh thì phải lập tức chạy ra nhà sách.

Trong lúc chờ đợi, Bạch Phàm thầm suy nghĩ, tuy rằng nhiều năm qua bị Ân Nam Hàn gây sức ép phải quen với việc ngâm nga trường thiên, nhưng muốn học thuộc lòng hơn chục quyển binh thư thì sẽ mất rất nhiều thời gian, nếu phải học thì trước hết học tam đại binh thư nổi danh nhất thế giới, sau khi học xong Binh Pháp Tôn Tử thì tụng quyển Ngũ Luân Thư và Chiến Tranh Luận, còn Binh Pháp Ngô Tử, Võ Kinh Thất Thư, Tam Lược….cứ từ từ rồi tính sau.

Bạch Phàm đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy tiểu Vương quay về, không khỏi cau mày lại, nhưng trong lúc lơ đãng nhìn xuống đồng hồ ở góc phải màn hình thì lập tức cảm thấy xấu hổ, mới bảy giờ hai mươi sáu phút, lúc này nhà sách vẫn chưa mở cửa mà…..

Cũng tại hắn dậy quá sớm, trời chưa sáng đã bừng bừng phấn chấn bắt tiểu Vương đi ra ngoài mua sách, hiện tại e rằng tiểu Vương còn đang ngơ ngác nhìn nhà sách một cách đáng thương cho mà xem.

Bạch Phàm lắc đầu, gọi điện thoại cho tiểu Vương, nhẹ nhàng bảo tiểu Vương không cần chờ, cứ ăn sáng xong rồi quay lại mua sách cũng được.

Sau khi cúp máy, Bạch Phàm tùy tay nhấp chuột vào biểu tượng của công cụ trò chuyện trực tuyến, kể từ sau khi gặp nạn thì hắn chưa có dịp lên mạng, nhưng hắn không ngờ vừa mới đăng nhập thì liền nhìn thấy biểu tượng của Công Nghi nhấp nháy không ngừng, mở ra xem thì mới thấy có hơn mười mấy tin nhắn, hơn nữa cơ hồ là mỗi ngày đều để lại tin nhắn. fynnz.wordpress.com

Công Nghi: “Anh đang ở đâu?”

Công Nghi: “Vì sao hai ngày nay không lên mạng?”

Công Nghi: “Tôi nhận được rượu của anh rồi, tôi rất thích chúng.”

Công Nghi: “Có chuyện gì xảy ra hay sao? Từ đó đến giờ chưa thấy anh lâu như vậy mà không đăng nhập.”

Công Nghị: “Có ở đó hay không, nếu có thì nói với tôi một tiếng đi….”

……

Bạch Phàm đọc hết tất cả những tin nhắn của Công Nghi, cảm thấy hơi cảm động, dù sao nằm viện lâu như vậy cũng chưa có ai đến thăm hắn, tuy rằng hắn chủ động giấu kín tin mình nằm viện nhưng cũng cảm thấy có một chút mất mát, không ngờ trên mạng vẫn còn có người nhớ đến hắn, Bạch Phàm nâng tay trả lời.

Phàm ca: “Tôi đã trở về.”

Bạch Phàm không ngờ hắn vừa mới gõ bàn phím nhập vào hồi âm thì bên kia lập tức trả lời.

Công Nghi : “Rốt cục anh cũng đăng nhập, mấy ngày nay bị gì vậy, chờ hoài mà không thấy anh.”

Bạch Phàm: “Có chút việc riêng nên không thể đăng nhập, không ngờ cậu để lại nhiều tin nhắn như vậy.” [biểu tượng sợ hãi]

Công Nghi: [biểu tượng tươi cười] “Tôi làm cho anh kinh ngạc hay sao?”

Hai người lại tiếp tục hàn huyên như cũ, thời gian nhanh chóng trôi qua, khi Công Nghi nhắc đến vò rượu mà Bạch Phàm gửi cho hắn thì Bạch Phàm lại theo bản năng mà nâng tay xoa trán, ngày đó thật sự là bất lợi, vừa gửi rượu xong thì lại bị đâm một nhát.

Hai người nói chuyện đến khi tiểu Vương mua sách quay về thì mới dừng lại, trước khi đăng xuất, Bạch Phàm nói cho Công Nghi biết sau này mỗi ngày hắn đều đăng nhập.

……

……

Thạch bích ầm ầm mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong không gian tịch mịch.

Ân Duệ thấp nến đi vào trong mật thất, nhìn vài bức tranh đang treo trên tường.

Sau khi thấp sáng tất cả ngọn nến trong mật thất, Ân Duệ đi đến bên cạnh một bức tranh có kích thước như người thật rồi dừng lại, người trong tranh đang cầm một thanh chiết phiến, tư thế nhàn nhã đứng nơi đó, người họa nên bức tranh này vô cùng cẩn thận, ngay cả hoa văn trên y phục đều vẽ rất tỉ mỉ, chẳng qua khuôn mặt lại hoàn toàn trống trơn, thoạt nhìn vô cùng đột ngột và quái dị.

Ân Duệ trầm mặc nhìn người trong tranh, thật lâu sau, hắn vươn tay xoa lên chỗ trống trên khuôn mặt, động tác của hắn cực kỳ dịu dàng, giống như đang chạm vào một vật vô cùng trân quý, không biết qua bao lâu, Ân Duệ nhìn vào bức tranh, chần chờ, chậm rãi tiến đến gần, cuối cùng đem mặt áp sát vào khuôn mặt trống trơn trên bức tranh, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ xát một cách thân thiết.