Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 31



“Tỉnh?” Lâm Lam Đế mặc dù đang phê duyệt tấu chương, nhưng mắt y lại có thể quan sát bốn phương tám hướng, Lâm Hoài vừa mở mắt liền phát giác.

Ân? Này là cái gì vậy? Lâm Hoài còn chưa kịp đối Lâm Lam Đế làm ra phản ứng, đã bị sợi tơ màu trắng quấn đến loạn thất bát tao trên cánh tay làm cho chú ý.

Lười nhìn kỹ nó là cái gì, muốn một cái kéo nó ra, kết quả mới vừa dùng một chút lực, da đầu liền đau nhức.

Lâm Lam Đế vội vàng ngăn cản Lâm Hoài, ôn nhu giúp hắn chậm rãi cởi bỏ tóc triền ở trên cánh tay hắn.

Tóc?? Tóc!!!!

Lâm Hoài suýt nữa hồn bay phách lạc, một đầu tóc đen của hắn khi nào thì biến thành lão nhân đầu bạc thế này!!? Là khi nào!!?

Đối diện sắc mặt hắn biến thành màu đen, Lâm Lam Đế ôm hắn, xem thường: “Trắng liền trắng. Người tỉnh lại là tốt rồi.”

...... Ăn sai dược? Tại sao lại trở nên ôn nhu như vậy? Lâm Hoài chần chờ giơ tay lên, cố sức đặt ở trên trán Lâm Lam Đế, không phát sốt nha, chẳng lẽ là đầu óc bị người đánh một côn? Không thể nào, ai dũng mãnh như vậy chứ?

Tư tiền tưởng hậu, hắn thuỷ chung là không rõ nguyên nhân.

“Dễ dãi cho Uý quốc.” Lâm Lam Đế cười lạnh, vốn y muốn nhân cơ hội này tấn công Uý quốc, dám hạ độc người thương của y, lá gan không nhỏ.

Ân? Lâm Hoài lúc này mới mơ hồ nhớ lại, chính mình hình như...... đại khái...... tựa hồ...... trúng độc.

Bắt, được, hung, thủ?

“Đang ở hình thất.” Lâm Lam Đế nói lầm bầm, y nhất định phải làm cho cái tên hạ độc kia muốn sống không được, muốn chết không xong!”Hắn khai là muốn hạ độc Lâm Khiêm, kết quả bị ngươi ăn nhầm.” Lâm Khiêm đã bị mắng một trận té tát, sau đó bị bắt đi bế môn tư quá.

Hình như là có việc như vậy...... Mấy ngày trước hắn đều giành lấy thức ăn của Lâm Khiêm để ăn...... Ách...... Tham ăn hỏng việc nha!

Ta, muốn, đi, nhìn, xem.

“Không có gì đáng xem.” Lâm Lam Đế không cần suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt. Người nọ phỏng chừng chỉ còn thoi thóp, sắp chầu trời, vạn nhất bị Lâm Hoài nhìn thấy bộ dáng thê thảm của người nọ, hắn sẽ cho là y hạ thủ độc ác mà rời xa y, này có thể mất nhiều hơn được.

Không biết Lâm Lam Đế nghĩ gì nhưng Lâm Hoài âm thầm quyết tâm phải lén đi coi xem sao, dù sao...... Hừ...... Bị bắt được cũng không có gì...... Đại khái vậy đi......

Ta, buồn, ngủ.

“Không phải mới tỉnh sao?” Bất mãn xoa xoa vành tai khéo léo của Lâm Hoài, Lâm Lam Đế ước gì người này vẫn cùng y thì thật tốt, nhưng y biết hiện tại không có khả năng, Lâm Hoài thân mình quá yếu.

Ta, buồn, ngủ, muốn, ở, một, mình, ngươi, ở, bên, cạnh, ta, ngủ, không, được.

Một chút không phát giác lời này kỳ thật rất có hương vị làm nũng, Lâm Hoài một lòng tính toán chờ Lâm Lam Đế vừa đi sẽ lén đến hình thất nhìn, hắn không tin không ai sai khiến mà dám đối với hoàng tử một quốc gia hạ độc khi tứ quốc đang đàm phán hoà bình.

Lâm Lam Đế nhìn kỹ thấy mắt hắn thật là có chút mở không nổi, rốt cuộc đáp ứng rồi. Bất quá Lâm Hoài nói có y ở bên cạnh liền nghỉ ngơi không tốt, có thể lý giải thành Lâm Hoài cũng yêu thích y hay không?

Đại môn “chi nha” một cái, Lâm Hoài cố gắng hết sức ngồi dậy. Nhãn châu – xoay động, đi cửa chính khẳng định là không thể, phỏng chừng còn chưa đi quá hai bước đã bị thị vệ bắt trở về, cho nên kết luận chỉ có: đi cửa sổ, hơn nữa chỉ có thể đi một mình.

Ai ngờ một màn buồn cười là hắn từ trên ghế nhảy ra cửa sổ, đã sớm rơi vào trong mắt Lâm Lam Đế.

Lâm Lam Đế đau đầu vỗ vỗ cái trán, đã biết vật nhỏ này không có khả năng yên tĩnh, thân mình không tốt còn chạy loạn, tại sao một lần hai lần  còn học không ngoan chứ?!

...... A a a thị vệ thiệt nhiều.

Mới từ trong bụi cỏ ở ngự hoa viên ló đầu ra, Lâm Hoài lập tức lại lùi về. Phía bên phải cấm quân mới vừa đi, phía trước lại tới nữa!

Đi tìm chết đi, không có việc gì tuần tra cái gì chứ. Ăn no không có chuyện làm a.

Lâm Hoài cắn răng, đành phải mạo hiểm, thân mình men theo chân núi giả bên hồ, một tấc một tấc di động. Chỉ cần một cái không cẩn thận, hắn sẽ rơi vào trong hồ. Rất không may chính là, kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng là một con vịt trên cạn!!