Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 30



Quả nhiên, trước hết lên tiếng trả lời chính là Lâm Khiêm, chỉ thấy hắn đối với Vệ Khánh cười, “Chúng ta đồng ý.”

Mạo hiểm càng cao, hiệu suất càng nhiều. Đề nghị này rất không tồi, trải qua ba năm chiến tranh trước đây, nguyên khí các quốc gia đều bị tổn hại lớn, các hoạt động bên ngoài toàn bộ chuyển tới sau lưng. Kinh thương ngay tại trung tâm thành thị, không thể nghi ngờ là phương pháp nhanh nhất, nhưng đồng thời cũng mang đến nguy hiểm lớn nhất.

“Chúng ta cũng đồng ý.”

An Túc, Nam Du đồng thời trả lời.

Vệ Mẫn hưng phấn mà cười, tựa hồ đã sớm đoán trước kết quả như vậy, “Vậy giải quyết một chút phương pháp cụ thể đi.”

********

Cả mấy ngày đàm phán hoà bình, chỉ có một mình Lâm Hoài là ngồi im lặng, ngay cả một chút ý kiến đều không có. Hết thảy đều là Tề Tu cùng Lâm Khiêm ứng phó, này không khỏi lại làm cho hoàng tử tam quốc khác lâm vào trầm tư, chẳng lẽ là bọn họ đã quá xem trọng vị hoàng tử Lâm Hoài ít tuổi nhất này rồi sao?

Tứ quốc đàm phán hoà bình chấm dứt, tâm tình Lâm Khiêm mấy ngày nay căng thẳng cuối cùng trầm tĩnh lại, “Ra đi.”

Trả lời Lâm Khiêm là một Lâm Hoài vô lực ngã quỵ.

“Lâm Hoài!!” Kinh hô, Lâm Khiêm ôm lấy Lâm Hoài, hắn xanh cả mặt, môi tím tái, vừa thấy đã biết là trúng độc! Nổi giận quắt mắt nhìn một lượt đại thần Uý quốc: “Nếu hắn có cái gì vạn nhất, bản cung sẽ san bằng Uý quốc các ngươi!!” Sau đó toàn lực một cước đem đại thần đá bay đến đằng xa.

“Các ngươi tốt nhất lập tức truy ra hung thủ để cho bệ hạ nước ta một cái công đạo!!” Tề Tu cũng là phẫn hận, dựa vào sự thông minh mà Lâm Hoài biểu hiện ra, việc thay đổi ba tỉnh lục bộ kia rất có thể chính là do hắn đưa ra, nếu một nhân tài như thế có mệnh hệ gì, không làm cho Lâm Lam Đế tức giận đến nổi điên mới là lạ.

Đoàn người Lâm quốc nhất thời trở nên sắc bén điên cuồng như gươm ra khỏi vỏ. Một đường chạy như điên, quả thật là thần chắn sát thần phật chắn sát phật! Đem 2 tháng lộ trình chỉ đến nửa tháng liền đã quay về.

Cả hoàng cung nơm nớp lo sợ, ai nấy đều biết trong quá trình tứ quốc đàm phán hoà bình, Lâm Hoài bị trúng độc hôn mê, toàn bộ đều dựa vào dược liệu quý mà bảo toàn được tính mạng, Lâm Lam Đế giận dữ, đối mặt sứ thần Uý quốc lại xem như phạm nhân, “Thập nhất hoàng tử của Lâm quốc ta ở Uý quốc các ngươi trúng độc! Nhất định phải giao ra hung thủ cho trẫm!!”

Sứ thần đáng thương biện giải vô dụng: “Này nhất định là vu oan!!”

“Vậy ngươi có căn cứ chính xác là bị vu oan không?” Lâm Lam Đế nguy hiểm nheo ánh mắt, đây là điềm báo y sắp động thủ giết người.

Sứ thần kinh hồn táng đảm: “...... Không có.”

“Ba tháng, Uý quốc tốt nhất trong vòng ba tháng đem hung thủ giao ra đây, bằng không như lời hoàng nhi ta nói, trẫm tuyệt đối sẽ san bằng Uý quốc!!” Liền ngay đại thần Lâm quốc nghe xong lời này đều nhịn không được run rẩy, đã bao lâu chưa thấy qua đế vương này tức giận? Không ai có gan hứng lấy lửa giận của y, “Đem hắn áp giải xuống! Khi nào Uý quốc giao ra hung thủ, khi đó sẽ thả người!”

“Tuân chỉ.” Cấm quân không rên một tiếng đem người rời đi.

Xa xa còn có thể nghe thấy tiếng sứ thần thét chói tai cầu xin tha thứ.

Gió thổi mưa giông trước cơn bão, tất cả mọi người không nghĩ tới Lâm Lam Đế sẽ phát sinh phản ứng lớn như thế. Xem ra bên ngoài truyền Lâm Lam Đế đối Lâm Hoài sủng ái cũng không phải lời đồn. Trong lúc nhất thời lòng người lo sợ.

Cũng có đại thần Lâm quốc cảm thấy đế vương thô bạo như thế là không ổn, bất quá Lâm Lam Đế khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ một câu liền đem ý niệm trong đầu của những người này đánh mất, cũng toàn lực duy trì Lâm Lam Đế.

Lúc ấy, y chỉ nói một câu: “Về ba tỉnh lục bộ, là phương pháp của Lâm Hoài.”

Chờ Lâm Hoài chuyển tỉnh, đã là một tháng sau.

Này một tháng, ngoại trừ lâm triều ra, Lâm Lam Đế cơ hồ một tấc cũng không rời chiếu cố hắn, làm cho người ta không khỏi ngạc nhiên. Chỉ có Lâm Lam Đế tự mình biết là cỡ nào sợ hãi khi mất đi vật nhỏ này.

“...... Bệ hạ......” Thái y kiên trì không đi, kỳ thật là chân như nhũn ra rồi, này mỗi khi gã xem mạch, Lâm Lam Đế liền âm trầm theo dõi, mắt lộ ra hung quang, giống như đã đụng vào thứ gì đó không nên chạm vào.

Ôm Lâm Hoài vẫn hôn mê như trước, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào thái y.

“Thập nhất hoàng tử...... Tuy rằng trời sinh thể nhược, bất quá dây thanh cũng không tổn hao nhiều, trải qua vài năm điều dưỡng, hẳn là...... Là có thể nói một ít câu ngắn gọn.” Một phen mồ hôi lạnh, quần áo gã đều bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

Tay run nhè nhẹ, Lâm Lam Đế cơ hồ vui mừng không lộ, “Lui ra.”

“Tuân lệnh” Thái y thân mình mập mạp, chạy trốn lại cực kỳ mau lẹ.

“Hoài nhi, nghe thấy không, ngươi có thể nói.” Lâm Lam Đế thấp giọng nói, y rất không hiểu, theo lý thuyết, giải dược không vấn đề gì, đã uống nửa ngày, nhưng người này vẫn không có dấu hiệu chuyển tỉnh.

“Ngô......” Người trong ngực không khí lực rên rỉ, hắn đã sớm tỉnh, chỉ là không có sức mở mắt mà thôi. Hắn không tỉnh, cũng chỉ có thể uy thức ăn lỏng, cho nên hắn không có khí lực, cũng mệt chết đi.

Lâm Lam Đế nghe được thanh âm này, vui vô cùng, vội vàng nói: “Đói bụng?” Kia bộ dáng quả thật là thành con giun trong bụng hắn.

“Truyền lệnh!”

Không thể không nói, hiệu suất đích xác cao. Mới phân phó một hồi, đã đưa đến một bàn tràn đầy thức ăn.

Lâm Hoài đói lả, Lâm Lam Đế không dám uy nhiều lắm, chỉ cho hắn ăn non nửa bát liền ôm hắn quay về giường, không khỏi phân trần làm cho hắn nghỉ ngơi.

Hắn rất muốn kháng nghị, bất quá...... Không khí lực...... Lời thái y nói hắn cũng nghe thấy, hắn thật cao hứng vì có thể nói, lúc còn viết chữ, cổ tay hắn thật chịu không nổi.

Thần sắc phức tạp nhìn liếc mắt một cái người đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia, ánh mắt dừng ở mái tóc đã bị chuyển thành thuần trắng, chung quy không nói gì thêm. Mang theo một chút an tâm, y cũng cảm thấy có chút mệt. Thì ra...... Nhìn thấy người mình thích bị thương...... Là tim đập nhanh khó chịu như vậy, tưởng tượng đến Lâm Hoài có thể rời đi, tim bị đâm thủng cũng chưa thấy đau như thế.