Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 6: Lấy chân tình đối đãi



Tước Nhiênbế Liễu Triêu Hoa đến cửa phòng, duỗi chân đá nhẹ để mở cửa, đập vào mắt là những giá sách sắp xếp quanh các vách tường lầu một, ở giữa nhữnggiá sách bày biện một cái bàn bát tiên và tám chiếc ghế dựa. Đằng saugiá sách phía bên phải có một gian nhỏ, ở đó có cầu thang lên lầu rộngkhoảng một thước, trên vách tường cầu thang có một ngọn đèn dầu hìnhchim tước.

Ngọn đèn màu đỏ được tạo hình đơn giản, có cái đế hình tròn, bên trong để một cáiđĩa nhỏ đựng dầu thắp và bấc đèn, bao bên ngoài là một con chim tướcđang giương cánh, miệng chim tước khẽ mở giống như lúc nào cũng có thểphát ra tiếng kêu thanh thúy dễ nghe.

Tước Nhiênđảo mắt nhìn lên ngọn đèn chim tước, sâu trong đáy mắt ẩn giấu một tiabi thương cùng cực, nàng bế Liễu Triêu Hoa đến cách cầu thang khoảngmười bước, chim tước bỗng chớp mắt há miệng phun từ trong cổ ra mộtngọn lửa nhỏ đốt cháy bấc đèn, ánh sáng mỏng manh chiếu sáng cả cầuthang u ám.

Đôi mắt chim tước thoáng chốc linh động nhìn Liễu Triêu Hoa rồi đảo qua chăm chúnhìn Tước Nhiên, trong chớp mắt lại hóa thành đá, không nhúc nhích.

Tước Nhiênbế Liễu Triêu Hoa dừng bước, một trận gió nhẹ thổi qua khe cửa lùa vàotrong, phát ra tiếng vù vù, ngọn lửa trên đèn chim tước hơi lay động,ánh sáng đang chiếu rọi bị yếu đi vài phần, Liễu Triêu Hoa cảm thấyquanh mình có chút khí lạnh, ngẩng đầu nhìn Tước Nhiên lại thấy hai gò má Tước Nhiên ẩn trong bóng đêm không thấy rõ thần sắc.

“Ngươi cóbiết chính xác nó được làm từ cái gì không?” Tước Nhiên cất tiếngnói, Liễu Triêu Hoa nghe thấy có sự u ám lạnh lùng trong lời nói.

Liễu TriêuHoa ngẩng đầu nhìn ngọn đèn chim tước đang lẳng lặng đứng đó, nhẹ giọng nói: “Biết”, không khí xung quanh lại lạnh thêm vài phần.

“Dùng mộtloại điểu yêu có thể phun lửa, đem phá hủy thân xác, lấy linh hồn phong bế ở ngọn đèn mà thành”, Liễu Triêu Hoa bình tĩnh nói.

“Cô tước”,Tước Nhiên nói ra hai chữ ngắn gọn. Đôi mắt chìm sâu vào bóng tối, Liễu Triêu Hoa cảm giác ánh mắt Tước Nhiên nhìn mình vô cùng băng lạnh.

“Giống nhưcóc thúc ở bên ngoài”. Liễu Triêu Hoa đặc biệt chậm rãi nói: “Có phảingươi cũng thấy người tu tiên thật tàn nhẫn không? Nếu là ta hẳn là đãthả nó đi rồi”.

Tước Nhiên bất động.

“Trời sinhvạn vật đấu tranh lẫn nhau, thế giới vốn tàn khốc như vậy, giống như côn trùng phải ăn cây cỏ, chim lại ăn côn trùng mà người muốn bắt chim cũng vậy. Nếu ta thả con chim này đi nó cũng không sống được, ngay sau khithân thể nó bị phá hủy, nó cũng chỉ có thể dựa vào ngọn đèn lưu giữlinh hồn mà sống”, Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu nhìn Tước Nhiên, nỗ lựcnhìn rõ vẻ mặt của nàng trong bóng tối: “Nếu như vậy, nơi này của tathiếu đi một ngọn đèn chim tước, còn có thêm một con cô tước vì vậy màmất đi thân thể”.

“Mà ta thìcái gì cũng không thể làm được, cũng không có khả năng làm”, Liễu Triêu Hoa cảm thấy Tước Nhiên đã bình thường lại: “Điều duy nhất ta có thểlàm là lấy chân tình đối đãi, không xem chúng như đồ vật mà giống nhưđối đãi với một sinh mệnh”.

Trong bóngtối Tước Nhiên mỉm cười, cơn giá lạnh lúc nãy dường như chưa từng xảyra, nàng lướt qua bóng tối để ánh sáng mỏng manh hắt vào khuôn mặtmình, Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt hàm chứa ý cườicủa Tước Nhiên cũng đang nhìn nàng: “Ta thật không thể tưởng tượng nổimột đứa nhỏ sáu tuổi lại có thể nói ra được những lời như vậy”.

“Ngươi cũng chỉ lớn hơn ta hai tuổi mà thôi”, hai người đều như nhau, Tước Nhiên thế nào cũng không giống đứa trẻ tám tuổi.

Tước Nhiênđột nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn Liễu Triêu Hoa, rõ ràng vẫn là khuônmặt hàm chứa ý cười nhưng Liễu Triêu Hoa cảm thấy có gì đó khác thường.

“Ngươi cótin ta thật ra đã một ngàn tám trăm tuổi không?” Liễu Triêu Hoa ngầngđầu nhìn nàng vô cùng phối hợp nháy mắt mấy cái, làm ra bộ dáng ngạcnhiên, sau đó trả lời: “Ta tin”.

Nụ cười thần bí bên môi Tước Nhiên cứng lại, dường như có phần không dám tin, LiễuTriêu Hoa cười khẽ: “Ngươi không lừa ta đúng không?”.

Tước Nhiêncười khúc khích: “Nói đùa thôi, ta làm sao lại nhiều tuổi như vậy,chẳng qua là hiếu kỳ nên hỏi thôi”, nàng bế Liễu Triêu Hoa tiếp tục đilên lầu, tới khuê phòng của Liễu Triêu Hoa, Tước Nhiên nhìn sơ qua mộtvòng, một căn phòng bình thường gọn gàng, một giường, một bàn, ba chiếc ghế dựa, một bức bình phong che cái thùng tắm phía sau.

Liễu TriêuHoa được bế đến bên giường, vừa nằm xuống liền nghe thấy Tước Nhiên cười nói: “Ta xuống lầu trải chiếu ra đất ngủ là tốt rồi, ngươi có chuyệngì cứ lớn tiếng gọi ta”.

Liễu TriêuHoa gật đầu, gần đây không biết vì sao thân thể nàng thật dễ mỏi mệt,trước khi ngủ nàng nhìn thoáng qua Tước Nhiên chậm rãi nói: “Cho dùngươi đến đây với mục đích gì thì Thiên Nguyên Tông không phải nơi mà ngươi có thể tùy ý làm bậy, ngươi nên cẩn thận, sách dưới lầu đều làloại bình thường dễ hiểu, phỏng chừng không phải loại ngươi muốn xemđâu”.

Bước chânTước Nhiên đang đi xuống lầu khựng lại, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắtmàu phỉ thúy xanh biếc càng rõ nét: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì?Chằng lẽ người tu tiên ai cũng kỳ quái giống ngươi vậy sao?”.

“Nghe khônghiểu cũng không sao cả, ta chỉ tùy ý nói một câu”, Liễu Triêu Hoa nhẹnhàng nói rồi nhắm mắt, quay mặt vào trong, quay lưng về phía TướcNhiên, tuy nàng không ghét Tước Nhiên nhưng nàng được sinh ra ở ThiênNguyên Tông, lớn lên ở Thiên Nguyên Tông, trưởng môn của Thiên NguyênTông chính là phụ thân của nàng, cho nên nàng vẫn chọn đứng về phíaThiên Nguyên Tông. Nếu Tước Nhiên làm điều gì bất lợi cho Thiên NguyênTông, bất lợi cho nàng, thì nàng sẽ đối đầu với Tước Nhiên.

Không liên quan đến đạo đức, không liên quan đến nhân nghĩa, không liên quan đến yêu thích.

Chẳng qua là lập trường.

Liễu TriêuHoa cảm thấy được hơi thở của Tước Nhiên đang đến gần, hơi thở mang cóchút man mát phả lên trên cổ nàng, hơi thở rét buốt ớn lạnh áp sát vàomặt nàng, Tước Nhiên nhìn Liễu Triêu Hoa nhắm mắt ngủ say không hề cóphản ứng, liền lui ra đằng sau vài bước, trong lòng không tin Liễu Triêu Hoa đang ngủ: “Tiểu muội ngươi thật kỳ quái, cố nói gì làm ta khônghiểu nổi. Có chuyện gì thì gọi ta, buổi tối ta nghỉ ở dưới lầu”.

Liễu TriêuHoa đáp lại một tiếng sau đó nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầucủa Tước Nhiên, đôi mắt trong trẻo từ từ hé mở, lướt qua trong đáy mắtnàng là chút đau thương phảng phất rơi xuống tựa sao băng.