Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 34: Hồ ly “Quan yêu” của đại hội tiên kiếm



Liễu TriêuHoa sửng sốt, tính tình con hồ yêu này không khỏi quá trẻ con đi. Tronglòng nàng cảm thấy không biết phải làm sao, nhưng cũng không thể cứ nhưvậy mà bỏ mặc hắn không quan tâm được. Đột nhiên trong đầu nàng lóe lênmột ý tưởng, Liễu Triêu Hoa lập tức nhìn hồ yêu cười nói: “Ngươi xem thử đây là cái gì.”

Liễu Triêu Hoa ung dung bình thản lấy ratúi càn khôn của mình, khẽ mở ra một khe hở, hấp dẫn ánh mắt của con hồyêu xinh đẹp kia. Hồ yêu kia vốn là có chút nghi ngờ, nhưng thấy thầnsắc của Liễu Triêu Hoa hết sức thản nhiên, một chút ác ý cũng không có,thậm chí khóe môi nàng còn mang theo chút ý cười, hắn không nhịn đượccảm giác hiếu kỳ trong lòng liền nhướn cổ nhìn sang. Kết quả là LiễuTriêu Hoa nở nụ cười rạng rỡ với hắn, hồ yêu thấy vậy trong nháy mắtliền thất thần sau đó hét lên một tiếng.

Trước mắt hồ yêu xinh đẹp chợt tối sầm lại, hắn liền bị thu vào bên trong túi càn khôn.

Liễu TriêuHoa hài lòng vuốt ve túi càn khôn của mình một chút, trong túi truyền ra tiếng gầm phẫn nộ của hồ yêu kia: “Ngươi là đồ nhân loại hèn hạ! Ngươicó giỏi thì thả ta ra ngoài đánh một trận! Hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ!”

Tiếng tứcgiận mắng chửi của hồ yêu kia bị Liễu Triêu Hoa thản nhiên xem nhẹ, nàng đưa tay gảy nhẹ dưới đáy chiếc túi, hồ yêu bên trong liền lập tức cảmthấy choáng váng đến thất điên bát đảo, lúc này nàng mới chậm rãi nói:“Ta nói ngươi lại không tin, còn nửa tháng nữa Thiên Nguyên tông sẽ cửhành đại hội tranh tài tiên kiếm. Theo ta được biết, quan yêu dành chođại hội còn chưa bắt được, bây giờ ngươi lại đến đây chẳng phải là tựchui đầu vào lưới sao?”

Hồ yêu trong túi càn khôn chợt yên tĩnh lại, dường như đang suy ngẫm về lời nói củaLiễu Triêu Hoa: “Nếu như ngươi thật sự có lòng tốt, vậy thì bây giờ liền thả ta ra. Ta mới tin tưởng ngươi.”

Liễu TriêuHoa cười mỉa mai một tiếng: “Ngươi đừng hòng gạt ta, ngươi bây giờ đangtức giận, nếu như ta thả ngươi ra ngoài, ngươi không giết ta mới là lạ.Ngươi an phận ở trong đó đi, đợi đại hội tiên kiếm qua đi, ta liền thảngươi và hồ gia gia cùng đi.”

“Ngươi biếtông của ta?” từ trong túi càn khôn truyền đến thanh âm kinh ngạc. LiễuTriêu Hoa suy tư một chút thuận miệng nói: “Biết, từng chiêu thức tadùng đều là hồ gia gia dạy cho.”

“Ngươi gạtngười! Ông của ta ghét nhất là con người, sẽ không dạy cho ngươi đâu!”tiếng nói vừa sợ vừa giận vang lên làm Liễu Triêu Hoa có chút đau đầu.Nàng lại duỗi ngón tay búng nhẹ vào túi càn khôn, để cho hồ yêu bêntrong an tĩnh lại mới nói: “Có tin hay không là tùy ngươi, ta bây giờphải về Thiên Nguyên tông rồi. Nếu như ngươi không muốn bị người khácphát hiện, rồi bị bắt làm quan yêu, thì yên phận ở trong đó một tháng,trong vòng một tháng ta sẽ thả ngươi ra.”

“Ngươi…!”

“Đừng nói chuyện!”

Túi càn khôn lại an tĩnh lại, Liễu Triêu Hoa hài lòng đem túi bỏ vào trong tay áo,điều khiển xe lăn chậm rãi bay lên không trung, quay lại núi ChínhNguyên hướng về nơi Liễu Triêu Dương và Phó Nguyên thường luyện võ.

Hai năm nay, quan hệ giữa Liễu Triêu Hoa và Liễu Triêu Dương đã cải thiện rất nhiều, dần dần hai người bắt đầu trở nên thân thiết như tỷ muội thật sự. MàLiễu Triêu Dương và Phó Nguyên hoàn toàn giống như một cặp oan gia. Tính cách Liễu Triêu Dương vốn hướng ngoại lại có chút ngang ngược, hai nămqua nàng cũng dần dần buông xuống địch ý với Phó Nguyên, từ từ gần gũivới hắn hơn. Mặc dù không ai nói rõ nhưng mọi người trong nhà đối vớimối quan hệ của hai người họ cũng coi như ngầm chấp nhận, Liễu Tân Chivà Căng Uyển cũng chỉ duy trì thái độ quan sát, tùy ý hai người pháttriển mối quan hệ.

Chẳng quaPhó Nguyên vốn là một người tính tình trầm mặc, không biết dỗ dành người khác, mỗi lần Liễu Triêu Dương không nhịn được cùng hắn cãi nhau, hắncũng không hiểu phải dỗ dành nàng. Cuối cùng luôn là Liễu Triêu Dươngchịu không nổi phải tự mình giảng hòa trước, dĩ nhiên trong những tìnhhuống này, thường thường cũng là nàng gây chuyện trước.

Liễu TriêuDương thường xuyên than thở với Liễu Triêu Hoa oán trách Phó Nguyên cáinày không tốt, cái kia không tốt, mà những lúc như vậy Liễu Triêu Hoacũng chỉ liếc xéo nàng một cái sau đó châm chọc: “Nếu hắn không tốt thìđừng để ý đến hắn, nam đệ tử của Thiên Nguyên tông nhiều như vậy, chẳnglẽ lại không tìm được người tỷ muốn sao?”

Dùng mấy lời này để đối phó với Liễu Triêu Dương thì tuyệt đối là bách phát bách trúng, lần nào cũng hiệu quả.

Liễu TriêuHoa né tránh những cây cổ thụ mọc trên đường, cuối cùng cũng tới nơiluyện võ bí mật của Liễu Triêu Dương và Phó Nguyên. Chưa thấy người màLiễu Triêu Hoa đã nghe thấy tiếng leng keng của hai lưỡi kiếm va chạm.Dưới bóng cây rậm rạp, hai thân ảnh màu lục nhạt và màu đen đan vào mộtchỗ, hai người giao chiến khó phân thắng bại, nhưng Liễu Triêu Hoa lạinhìn ra được, Phó Nguyên đánh hết sức cẩn thận và khiêm nhường so vớiLiễu Triêu Dương, hắn đang cố gắng khắc chế công lực của chính mình đểduy trì một thế trận cân bằng với nàng.

Liễu TriêuDương hai mắt sáng lấp lánh khó nén vẻ hưng phấn, trên chóp mũi từnggiọt mồ hôi nhỏ li ti đọng lại, xem ra là đã đánh tới mức cao hứng.

Liễu TriêuHoa dừng ở cách đó khoảng mười thước, đợi hai người đánh xong mới tiếptục di chuyển xe lăn về phía trước. Liễu Triêu Dương nhìn thấy nàng mắtliền sáng lên, chạy thật nhanh đến sau lưng Liễu Triêu Hoa đẩy xe lăncủa nàng đến chỗ căn cứ bí mật của mình và Phó Nguyên, cười trách móc:“Đã tới rồi sao không lên tiếng?”

Liễu TriêuHoa mỉm cười đưa khăn tay của mình ra để Liễu Triêu Dương lau mồ hôitrên mặt: “Thấy hai người đánh hăng say quá, cho nên mới chờ hai ngườiđánh xong.” Ánh mắt Liễu Triêu

Hoa ẩn chứavẻ chế nhạo nhìn thoáng qua Phó Nguyên một cái, khuôn mặt ngăm đen củahắn liền đỏ lên, hắn cúi đầu im lặng lau kiếm.

Liễu TriêuHoa hàn huyên với Liễu Triêu Dương một hồi mới bỗng nhiên nói: “Bây giờquả mơ trên núi chín chưa nhỉ? Tỷ có muốn ăn không?”

Liễu Triêu Dương ồ một tiếng, để Liễu Triêu Hoa ở lại chờ còn mình đi hái.

Liễu TriêuHoa đợi bóng lưng của Liễu Triêu Dương hoàn toàn biến mất trong rừng cây mới nhìn về phía Phó Nguyên, lúc này hắn đã ngẩng đầu lên nhướn màyhỏi: “Có việc gì sao?”

Liễu TriêuHoa cũng không ngạc nhiên khi Phó Nguyên có thể nhìn ra nàng cố ý dẫn dụ Liễu Triêu Dương rời đi. Nàng mỉm cười lấy ra khối ngọc mà Liễu Tân Chi cho nàng lúc trước, khối ngọc xanh thẳm đặt giữa lòng bàn tay giống như một ít nước biển xanh óng ánh đọng lại: “Cái này muội cho huynh mượn.”

Hai mắt Phó Nguyên hiện lên một tia kinh ngạc: “Đây là cái gì?”

“Phụ thânmuội cho muội một bảo ngọc hộ thân, bây giờ muội cho huynh mượn vật này. Huynh và Hách Lăng kết thù oán đã lâu, đại hội tiên kiếm sắp tới, hắnnhất định nghĩ biện pháp làm huynh trọng thương.”

“Nguyên nhân là gì?”

“Muội hi vọng huynh có thể đoạt giải nhất.”

“Tại sao?”

“Đến lúc đómuội muốn mượn Bích Thanh Kiếm của huynh, chỉ mượn dùng một canh giờthôi.” Liễu Triêu Hoa thẳng thắn nói ra nguyên nhân.

“Muội định dùng Bích Thanh Kiếm làm gì?”

“Làm một việc muội muốn làm từ rất lâu rồi.” Liễu Triêu Hoa trả lời lần nữa.

Phó Nguyên trầm mặc một chút rồi trả lời: “Để huynh suy nghĩ đã.”

Liễu TriêuHoa cũng không ép hắn, chẳng qua là đặt bảo ngọc vào trong tay hắn, nhìn vẻ mặt kinh ngạc và cự tuyệt của Phó Nguyên, nàng nói: “Mặc dù TriêuDương không nói, nhưng muội biết huynh là người trong lòng tỷ ấy, cho dù huynh không đáp ứng đề nghị của muội, muội cũng sẽ cho huynh mượn bảongọc này. Bởi vì…muội không hi vọng nhìn thấy Triêu Dương vì huynh màthương tâm.”

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Nguyên liền hiện lên vẻ sáng ngời.

“Khối ngọcnày không liên quan tới việc huynh có cho muội mượn Bích Thanh Kiếm haykhông.” Liễu Triêu Hoa dừng một chút lại nói tiếp: “Đợi lát nữa TriêuDương trở lại, huynh nói với tỷ ấy là muội đi về trước.” dứt lời nàngliền điều khiển xe lăn xoay người rời đi.

Liễu TriêuHoa vừa mới đi xa, sâu trong rừng cây xuất hiện một thân ảnh màu lụcnhạt, Liễu Triêu Dương chầm chậm đi ra từ dưới bóng cây, Phó Nguyên cũng không ngẩng đầu lên chỉ nói: “Muội cũng nghe được rồi à?”

Liễu TriêuDương hai mắt đỏ lên ừ một tiếng, đi tới trước mặt Phó Nguyên, cầm lấybàn tay đang lau kiếm của hắn nói: “Huynh đáp ứng Triêu Hoa đi, muội ấytrước giờ chưa từng làm chuyện gì xấu.”

Ngón tay Phó Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm: “Không sợ muội ấy làm chuyện xấu, chỉ sợ muội ấy làm chuyện tốt.”

Phó Nguyênmặc dù không thích nói chuyện với người khác, nhưng hắn tự thấy khả năng nhìn người của mình cũng không kém, tính tình Liễu Triêu Hoa luôn trầmổn, chuyện mà nàng thật sự muốn làm khẳng định không phải chuyện đơngiản.

Liễu TriêuDương thấy Phó Nguyên đăm chiêu không nói, liền kề sát vào hắn dịu giọng nhờ vả: “Triêu Hoa từ nhỏ so với muội luôn kiên cường hơn, sẽ không gây họa lung tung. Phó Nguyên sư huynh đáp ứng muội ấy đi, ngay cả bảo ngọc mà sư phụ của phụ thân muội truyền lại, từ lúc sáu tuổi Triêu Hoa luônmang bên mình, hôm nay muội ấy cũng vì muội mà lấy ra. Huynh đáp ứngmuội ấy đi.”

Bàn tay nhỏnhắn mềm mại đang cầm lấy tay Phó Nguyên, hắn đỏ mặt lên, lật tay lạinắm chặt bàn tay của Liễu Triêu Dương, quay mặt qua một bên, thanh âmkhông mặn không nhạt ừ một tiếng.

Liễu Triêu Dương nín khóc mỉm cười, từ góc độ này nàng vừa hay có thể nhìn thấy tai của Phó Nguyên đang từ từ đỏ lên.

——————–

Liễu TriêuHoa trở về tiểu viện của mình, Tước Nhiên ra đón nhưng lại không nóichuyện mà liền cau mày nói: “Triêu Hoa ngươi mang theo thứ gì dơ bẩn trở về vậy?”

Liễu TriêuHoa cười một tiếng có vẻ gian xảo, Tước Nhiên ghét nhất là hồ ly tộc vìđó chính là thiên địch của điểu tộc, cho nên Liễu Triêu Hoa cũng khôngbiết nên nói chuyện này với nàng thế nào, đành nói lảng sang chuyệnkhác: “Bữa trưa làm món gì vậy? Dường như có thể ngửi thấy mùi thơm.”

“Ngươi mớilà thứ dơ bẩn! Mỗi cọng lông trên người tiểu gia ta so với ngươi đềusạch hơn!” Liễu Triêu Hoa thấy Tước Nhiên biến sắc, có chút bất đắc dĩvỗ trán. Quả nhiên, hi vọng làm cho con hồ ly này im lặng so với nằm mơgiữa ban ngày còn hoang đường hơn.

Tước Nhiênnhìn chằm chằm vào tay áo Liễu Triêu Hoa với sắc mặt khó coi, Liễu Triêu Hoa miễn cưỡng cười: “Hắn là cháu trai của hồ gia gia, Tước Nhiên,ngươi không nên so đo với hắn, hồ yêu này chính là hay nói lung tung.”

Liễu TriêuHoa thản nhiên phất phất tay áo, túi càn khôn ở bên trong liền lay độngmột trận, âm thanh của con hồ yêu kia liền im bặt.

Tước Nhiênnhìn chằm chằm tay áo của Liễu Triêu Hoa châm chọc cười một tiếng: “Tacòn tưởng là thứ gì, hóa ra là một con hồ ly vừa bẩn vừa thối!”

Túi càn khôn vốn đang yên tĩnh lập tức truyền đến tiếng nói tức giận bén nhọn của hồ yêu: “Ông ngươi chính là hồ yêu đây! Có bản lĩnh thì cùng ông ngươiđánh một trận, ít đứng đó mà phun ph*n đi!”

Liễu Triêu Hoa bất lực rồi, điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ là bịt tai lại.

Trong đôimắt xinh đẹp của Tước Nhiên liền dấy lên lửa giận, nàng hướng về phíatay áo Liễu Triêu Hoa châm chọc nói: “Còn muốn đánh nhau nữa à? Cũngkhông nhìn lại một chút bây giờ ngươi đang ở đâu. Là ở bên trong túi càn khôn đó, lão nương chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi!”

“Ngươi dám!Liễu Triêu Hoa! Thả tiểu gia ra, tiểu gia hôm nay phải nghiêm túc dạy dỗ cái thứ không hiểu chuyện kia! Không để cho ngươi xem một chút sự lợihại của tiểu gia, ngươi liền nghĩ tiểu gia là mèo bệnh.”

Tước Nhiên hừ lạnh: “Ngươi mới là đồ không hiểu chuyện, lão nương chính là tộc trưởng của Khổng Tước tộc!”

Túi càn khôn truyền đến tiếng nói mỉa mai của hồ yêu: “Tộc trưởng của Khổng Tước tộc à, ai không biết tộc đó đã bị diệt tộc!”

Hồ yêu dường như có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa nói tiếp: “A, ta biết rồi,ngươi nhất định là con điểu yêu kia, bởi vì không có lông mà bị loạikhỏi cái cuộc thi tuyển chọn đệ nhất mỹ lệ khổng tước kia! Ha ha ha,không nghĩ tới là vì nguyên nhân này mà ngươi tránh được một kiếp! LiễuTriêu Hoa, mau thả tiểu gia ra ngoài, tiểu gia muốn tận mắt xem bộ dạngtrụi lông của con khổng tước là như thế nào!”