Nhất Thế Kinh Thiên

Chương 3: Tố chất tâm lí của đệ tử ngốc



Vài đệ tử đứng canh cửa viện nhìn thấy một nữ tử toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có một màu đen, bên hông là một thanh thiết kiếm bình thường đang hướng cửa viện đi lại thì vẫn không lộ ra nửa điểm thần sắc, một mực nghiêm cẩn đứng canh trước cửa viện.

Tịch Vân Sương đến gần cửa, nàng đương nhiên biết rõ lũ thiểu năng này tuyệt đối sẽ không cho nàng cứ như vậy mà đi vào, nơi này dù sao cũng là viện riêng của gia chủ, không phải chợ cá ai muốn liền vào, không muốn liền ra.

Quả nhiên, Tịch Vân Sương vừa bước lên thêm ba bước gần cửa liền tự động dừng lại để không bị đuổi cho đỡ mất hình tượng, thấy nàng không nhanh không chậm bước lên ba bước liền dừng, một tên đệ tử trong đó không nhịn được hỏi.

"Ngươi muốn đi đâu?"

Có phải hỏi ngu không?

Ông đây đi đâu chẳng lẽ ngươi bị mù nhìn không thấy rõ?

Ánh mắt để lộ sự khinh thường đối với tên đệ tử khiến hắn không khó cảm nhận được, hắn hơi xấu hổ nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng như tượng đá của mình, đứng về chỗ cũ.

Thấy nàng vẫn không trả lời, chỉ đưa đôi mắt đầy vẻ khinh thường nhìn hắn, tên đệ tử bỗng có chút lúng túng, không biết vì sao lại bị nhìn chằm chằm như vậy.

Nhìn một màn này, Tịch Vân Sương ngao ngán lắc đầu, bước lên trước mặt tên đệ tử đó, tay với lên vỗ vỗ vào vai hắn, khuôn mặt đầy vẻ hận sắt không thể rèn ra thép, sâu sắc nói với tên đệ tử.

"Huynh đệ, tố chất tâm lí thế này, thật sự cần rèn luyện. Nếu có nhu cầu thì liên hệ bổn tiểu thư, giá cực kì rẻ, chỉ 300 nhân dân tệ một giờ, đảm bảo N lâu sau tố chất tâm lí ngươi liền vững như đá!"

Sau khi nghe nàng nói xong, mấy tên đệ tử còn lại đều có chút run run khoé môi, có người nhịn không được đảo mắt trắng nhìn Tịch Vân Sương.

Tố chất tâm lí yếu thì cần cmn gì đến ngươi tiểu cô nương?

Còn nữa, nhân dân tệ là cái thứ gì? Chưa nghe qua bao giờ!

Chỉ là, tên đệ tử đang nói chuyện với nàng thì vẫn một bộ ngu ngơ, thật thành thật trả lời.

"Được a! Nếu như vậy ta liền cảm ơn ngươi trước a nhóc con. Chỉ là nhân dân tệ gì đó ngươi nói thì ta không có, có thể dùng thứ khác không?"

Tịch Vân Sương thật nghiêm túc trả lời: "Được a! Như kim cương, ngọc lục bảo, ruby đỏ,..."

"Nhưng ta cũng không có mấy thứ ngươi nói a..."

Tịch Vân Sương vẻ mặt vô cùng khinh bỉ, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới của tên đệ tử, sau đó lắc đầu vẻ mặt chán ngán: "Không nghĩ đến tâm lí ngươi không cao lại cũng chẳng có tiền. Tâm lí còn có thể trị, nghèo mà không gắng làm giàu là nan y. Mau đi kiếm tiền!"

Tên đệ tử: "..." Hắn thật sự là thất bại như vậy sao?

Những tên khác: "..." Người này tuyệt đối không phải là người Tịch gia, người Tịch gia bọn họ tuyệt đối không có ai ngông cuồng như vậy!

Kiếm: "..." Cái này mà ngông cuồng cái gì? Nữ nhân này mà ngông lên là các ngươi sớm xuống hoàng tuyền ngắm hoa anh đào, ủa lộn, hoa mạn châu sa rồi.

.....

Ngồi lảm nhảm N phút với tên đệ tử ngốc, ừ, là tên gọi mà Tịch Vân Sương đặt cho tên đệ tử nói chuyện cùng mình.

"A, quên mất, tiểu cô nương, ngươi rốt cuộc là muốn đi đâu?"

Tên đệ tử ngốc dường như nhớ ra vấn đề, ngay lập tức nhìn Tịch Vân Sương hỏi, hắn vẫn chưa biết tiểu cô nương này tên gì a...

Tịch Vân Sương: "Gia gia ta, Tịch Kình Phong a!"

Nàng tỏ vẻ đương nhiên mà trả lời.

Gia gia nàng?

Tịch Kình Phong? Gia chủ Tịch gia?

Trong Tịch gia, sở hữu huyết mạch chính, chân chính gọi gia chủ là gia gia chỉ có ba người là Đại thiếu gia Tịch Hàn Thâm, Nhị thiếu gia Tịch Hàn Vũ, người cuối cùng chính là vị tiểu thư mang danh tiếng xấu nát vô cùng sống ở biệt viện rách kia, Đại tiểu thư dòng chính Tịch gia, Vân Sương tiểu thư.

Người này chính là một nữ tử...

Chẳng lẽ tiểu cô nương này là Vân Sương tiểu thư a?

Luận về tuổi tác, có vẻ hợp lí, dù sao năm nay Vân Sương tiểu thư cũng chỉ mới 15 tuổi.

Luận về diện mạo, có vẻ hợp lí, nàng đúng thật là sở hữu một làn da đen thui thế này.

Bất quá, luận về khí tràng, tuyệt đối không tương đồng, hắn đã từng gặp qua Vân Sương tiểu thư lúc nàng còn nhỏ, là một bộ tiểu cô nương yếu đuối, nhút nhát, không có như thế này.

Chẳng lẽ chỉ vài chục năm sống một mình cũng có thể khiến một người thay đổi mạnh mẽ thế sao?

"Vân, Vân Sương tiểu thư?"

Tịch Vân Sương không nói gì, chỉ gãi gãi mũi, bổn bảo bảo nổi tiếng đến như vậy sao?

Thấy nàng gãi mũi tỏ vẻ chính là vậy, mấy tên đệ tử lập tức cung kính, so với thái độ tràn đầy đề phòng lúc trước phải nói là khác 8 vạn độ luôn.

Một tên đệ tử trông có vẻ ngon lành, ủa lộn, đứng đắn, thực lực cao hơn mấy tên còn lại đứng ra, cung kính chấp tay nói với nàng, "Vân Sương tiểu thư, gia chủ đã có lệnh nếu là ngài hoặc Đại thiếu thì có thể vào ngay không cần thông báo."

"Ồ!" Tịch Vân Sương kêu lên một tiếng đầy ngạc nhiên, thật chất trong lòng nàng lại là phỉ nhổ nguyên chủ N+1 lần, được sủng ái thế này mà tự làm khổ mình, đúng là ngu hết thuốc chữa a!

Đến lúc đi vào, nàng vẫn không quên quay đầu lại nhìn tên đệ tử ngốc, thật sự nhắn nhủ: "Nếu muốn cải thiện tâm lí cứ liên lạc bổn tiểu thư, à, nhớ kiếm tiền trước khi liên lạc. Bye!"

Tên đệ tử ngốc: "..." Đây tuyệt đối không phải người Tịch gia.

Mấy tên đệ tử: "..." Người này tuyệt đối có bệnh!

À, còn nữa, bye là cái moè gì?