Nhất Tâm Chi Cách

Chương 7



“Anh, em là Bạch Ngạn đây.” Cậu nghe thấy thanh âm mềm nhẹ trả lời, trong lòng trở nên hoảng hốt, quả nhiên thật sự là Bạch Ngạn… Cậu từng nghĩ tới tình cảnh bọn họ gặp lại sẽ vô cùng hoang đường, nhưng cũng không nghĩ là hoang đường đến thế này.

“Tại sao lại gọi cho tôi?” Chu Duật Minh vốn muốn hỏi hắn tại sao cầm điện thoại di động của Triệu Thâm, lời chưa kịp ra khỏi miệng thì lập tức không muốn hỏi nữa. Vô luận nhận được dạng đáp án gì, cũng sẽ không như cậu mong muốn.

Bạch Ngạn hít vào một hơi thật dài, cuối cùng làm bộ như không có gì nói: “Anh ấy.. Triệu thiếu uống say, tâm tình không được tốt, vừa nãy vẫn luôn bảo em gọi điện cho người nào đó, em nghe không rõ, nên hoảng hốt trực tiếp bấm phím gọi nhanh…”

Thực sự là kỳ quái. Chu Duật Minh nghĩ thầm, rõ ràng Triệu Thâm chưa bao giờ dùng điện thoại liên hệ với cậu, có chuyện gì đều phái người đến truyền lời. Cậu nói vào trong điện thoại: “Anh ta uống say, bên cạnh lẽ nào không có người khác sao? Đem điện thoại di động đưa cho những người khác tìm thư ký Thôi, bọn họ sẽ rõ ràng.”

Bạch Ngạn mềm mại mà vâng một tiếng. Khi hắn nói chuyện đến cuối câu lúc nào cũng ngân dài nhẹ nhàng giống như trẻ con làm nũng, làm cho người nghe sinh ra hảo cảm. Từ nhỏ cũng đã như vậy, Chu Duật Minh và mấy đứa nhỏ của cô nhi viện không thân cận, cô đơn một mình cũng là chuyện đương nhiên. Có lúc Chu Duật Minh bận bịu làm thêm, không có cách nào chăm nom em gái, Bạch Ngạn còn nhỏ nhưng lại xung phong nhận làm việc giúp. Đứa bé còn nhỏ mà có lòng tốt ngây thơ tinh khiết như vậy thì không thể giả được.

Giờ khắc này Triệu Thâm ở cùng với hắn, có thể cũng vì hắn luôn làm người khác yêu thích? Chu Duật Minh không biết tại sao Triệu Thâm đi bàn bạc công việc có Bạch Ngạn làm bạn bên cạnh mà lại uống say. Nhưng cố tình cậu biết hai người này tửu lượng cũng không tốt. Xem ra lần này Triệu Thâm xác thực đã có mấy phần lương tâm, chưa dùng lời ngon ngọt để đem tân tình nhân ném ra ngoài chặn rượu.

Chu Duật Minh kéo mở cửa sổ, hít vào một làn gió đêm thật sâu. Trong thành phố rất hiếm có một làn gió thanh mát, lúc nào cũng lẫn lộn mùi mồ hôi, mùi rượu, mùi khói bụi ô nhiễm, nhưng dù sao cũng ấm áp hơn ở nơi đây. Màn hình điện thoại di động vẫn chiếu ra một luồng ánh sáng nhạt nhưng lại không có người nói chuyện, hai bên đều đang chờ đợi. Hai người trò chuyện, có khoảng cách là cái bóng của người thứ ba, đan dệt thành ám muội trầm mặc.

Bỗng nhiên đầu bên kia điện thoại di động đặc biệt yên tĩnh, có lẽ Bạch Ngạn đã đi đến một nơi khác, đợi khi bốn phía không còn tạp âm, mới một lần nữa trò chuyện cùng với cậu: “Đầu tuần em có gọi điện thoại cho Lộ Lộ, em ấy rất lo lắng nói với em là không liên lạc được với anh, khi đó em cũng rất lo lắng, cũng may là anh bình yên vô sự, chỉ là… chung quy anh vẫn trở về.”

Đã rất lâu Chu Duật Minh chưa từng gặp hắn, nhưng hắn dường như hiểu biết rất rõ về Chu Duật Minh. Trở về? Trên môi Chu Duật Minh hiện lên một nụ cười mỉm mai, cậu phí hết tâm tư trù tính, rốt cục thừa dịp Triệu Thâm chưa sẵn sàng đưa em gái ra nước ngoài du học, vừa chu toàn giấc mộng, vừa trợ giúp em mình thoát ra khỏi hố lửa này. Cậu không còn vướng bận, rốt cục lấy dũng khí muốn chạy trốn, quay đầu lại vẫn là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước.

Nhiều đêm như vậy, bọn họ đồng sàng dị mộng, Triệu Thâm ở trong mộng đặc biệt yên tĩnh, ôm cậu ôm rất chặt, như ở trong đất trời ngập tràn băng tuyết tìm kiếm một ngọn lửa ấm áp để sưởi ấm. Cậu lại mở mắt đến bình minh, trong lòng nghĩ làm thế nào để trốn khỏi nơi này.

Duy nhất một lần là lúc trước khi đi, quỷ thần xui khiến cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn gương mặt Triệu Thâm đang ngủ. Bọn họ cùng giường cùng gối nhiều năm, nhưng ngày đó Chu Duật Minh mới phát hiện, thì ra lúc ngủ chân mày Triệu Thâm cũng nhíu chặc, mi tâm có một vết nhăn hằn vào da thịt rất sâu. Chu Duật Minh không tự chủ được lấy tay vuốt lên mi tâm của hắn, trong chớp mắt khi da thịt chạm nhau, khóe mắt Triệu Thâm rịn ra vài giọt nước mắt, làm cho tim đập cậu đập đến mất khống chế, cậu sợ thuốc ngủ cậu cho Triệu Thâm uống mất hiệu lực. Mãi đến khi nghe hắn mơ hồ nói mê cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng, mới nhẹ nhàng quay người đi ra.

Nhưng cậu giãy dụa cũng không làm nên chuyện gì. Một khi Triệu Thâm tỉnh lại, những ảo mộng ban đêm tất cả đều tán đi như sương mai, cậu trốn không được, vận mệnh của cậu nằm trong Ngũ Chỉ Sơn của Triệu Thâm.

Chu Duật Minh trì hoãn ngữ khí, nói với đầu bên kia điện thoại rằng: “Tiểu Ngạn, em hứa với anh một chuyện có được hay không? Đừng nói cho Lộ Lộ biết chuyện giữa anh và Triệu Thâm….”

“Anh có nghĩ tới hay không, có thể Lộ Lộ không muốn bị gạt như vậy đâu? Em ấy không thích Triệu Thâm, chấp nhận hắn bởi vì hắn là tình nhân của anh, em ấy tin tưởng anh cho nên nguyện ý chấp nhận sự lựa chọn của anh. Nếu như em ấy biết được chân tướng, thì sẽ có bao nhiêu khổ sở?”

“Đừng nói cho nó biết!”Chu Duật Minh gầm nhẹ một tiếng.

Anh em bọn họ liên tâm, với tính cách của Chu Ảnh Lộ một khi biết anh trai của mình bị người cưỡng bức mặc người ức hiếp, tất nhiên sẽ đau thấu tim gan, dù cho cùng Triệu Thâm đồng quy vu tận, cũng không đành lòng để anh mình chịu ủy khuất như thế. Huống chi, nếu như không phải là vì em gái cũng sẽ không đi tới như ngày hôm nay.

Cậu đã ở trong vũng bùn lầy thì hà tất phải liên lụy thêm một người nữa chứ.

Chu Duật Minh siết chặt điện thoại di động, cảm giác kim loại lạnh lẽo đâm vào làm lòng bàn tay cậu đau đớn. Cậu cật lực trấn tĩnh lại, tiếp tục khẩn cầu hắn: “Em cũng biết, Lộ Lộ chỉ là một cô bé, nó biết thì có thể làm được cái gì?”

Cậu nghe thấy Bạch Ngạn cười nhẹ một tiếng, nhưng trong tiếng cười không cảm thấy vui vẻ: “Đây là cuộc sống anh muốn sao?”

Chu Duật Minh ngẩn ra, thật lâu mới trả lời: “Tôi không có muốn gì hết, cũng không có quyền lựa chọn muốn hoặc không muốn. Đường tôi đi đã là tuyệt lộ, nhưng bây giờ nếu em muốn quay đầu, có lẽ vẫn còn kịp.”

Một nơi khác ở T thành, Bạch Ngạn đứng ở trên sân thượng của một biệt thự ven biển, dựa vào lan can nhìn về phía xa xa thủy triều đang lên lên xuống xuống. Bầu trời, mặt biển một màu đen kịt, chỉ có ánh sáng mơ hồ của ngọn hải đăng là có thể thấy được, như là ngôi sao bắc cực khảm ở trên đường chân trời. Mười ngón tay nhỏ dài của hắn cũng lên lên xuống xuống mà gõ lên lan can, nụ cười trên mặt nhẹ như một tầng sương mù mỏng manh: ” Anh Tiểu Minh, anh cũng có cơ hội lựa chọn. Chúng ta tìm cơ hội gặp mặt đi, coi như là vì Lộ Lộ… Lúc trước em..đã nói với em ấy rồi.”

Bên kia hô hấp của Chu Duật Minh lập tức dừng lại, Bạch Ngạn lấy điện thoại di động ra khỏi tai, hướng về phía nó nói một câu: ” Triệu thiếu đã tỉnh rồi, đang tìm em khắp nơi, em nên đi ”

Nói xong dứt khoát cúp điện thoại.

Trong điện thoại di động còn vang lên âm thanh đô đô khó chịu, Chu Duật Minh thất hồn lạc phách ôm bụng ngồi xuống, bệnh đau dạ dày của cậu lại tái phát, nhưng chưa bao giờ giống ngày hôm nay cậu cảm thấy cơn đau này đến rất đúng lúc, làm cho cậu đau đến không còn sức lực để tiếp tục suy nghĩ.

Bạch Ngạn quăng điện thoại di động xuống đất, lại không nhìn nó, vùi đầu một mình dựa vào lan can, giơ tay che đôi mắt sáng ngời của mình. Thiên quang cũng ảm đạm đi, chỉ có ánh sáng của ngọn hải đăng ở phía xa vẫn không biết mệt mỏi mà tỏa sáng.

——-

Không có chuyện gì phiền phức hơn là đánh thức một người đang uống say, đặc biệt người kia cũng là ông chủ của mình. Thôi An Di luôn luôn bát diện linh lung, nhưng đối với ông chủ biến ảo không ngừng này thì vẫn là chỉ có đau đầu rồi lại tiếp tục đau đầu. Cô cầm hồ sơ điều tra được, vội vội vàng vàng tới tìm Triệu Thâm, gương mặt cũng không kịp trang điểm chỉnh tề.

Cô phiền não một đường chạy đến biệt thự Triệu Thâm ở, nhìn thấy tình cảnh rất khác với những lần cô đến đây: Triệu Thâm dựa vào thành giường, vẫn mang theo ba phần say, đôi mắt nhìn xuống, mơ mơ hồ hồ như che dấu nước mắt, ngũ quan nhu hòa rất nhiều, không còn mang theo khí thế bức người, thoạt nhìn hắn cũng như những người trẻ tuổi bình thường, tuấn mỹ ôn nhã, được người ta yêu thích.

Ngồi ở bên giường là một cậu thiếu niên chừng hai mươi tuổi, chỉ lộ ra nửa phần gò má, nhưng chỉ cần nhìn một nửa khuôn mặt này cũng có thể nhìn ra đường viền duyên dáng, da thịt nhu nhuận, như một cây vừa trưởng thành vào đầu xuân, đẹp đẽ thanh tân mà còn đầy sức sống. Thôi An Di nhận ra đó là người mới dưới cờ Ảnh Nghiệp được công ty nâng đỡ tên là Bạch Ngạn. Mọi người đều nói Triệu Thâm đặc biệt sủng ái hắn, vì hắn vung tiền như rác, nhưng cô là trợ thủ đệ nhất của Triệu Thâm, trước đây rất ít khi gặp hắn ở bên cạnh Triệu Thâm.

Có thể Bạch Ngạn được sủng để giữ làm của riêng là xác thực. Hắn cười rất ngây thơ, tự mình bưng canh giải rượu đút cho Triệu Thâm, trong đôi mắt hoà thuận vui vẻ đều là ý cười, có cảm giác rất linh động. Triệu Thâm hiếm thấy ôn thuần, mệt mỏi dựa vào gối đầu mặc hắn hầu hạ. Triệu Thâm uống mấy muỗng canh, giương mắt quét một vòng nhìn thẳng mặt nữ thư ký của mình, hơi bất mãn mà nhướng mày lên, mở miệng hỏi: “Hoảng loạn thành như vậy, thực sự là mất thể diện, xảy ra chuyện gì?”

Thôi An Di hít sâu một hơi, một mực cung kính hướng hắn bẩm báo: “Triệu Khuyết cũng tới T thành, trận chiến huyên náo rất lớn, sợ là muốn cùng chúng ta đánh lôi đài…”

Triệu Khuyết, đây chính là cái tên Triệu Thâm không thích nhất. Cha của hắn có đứa con riêng lớn như vậy đã làm hại hắn mất hết mặt mũi. Bây giờ cha hắn càng thêm bất công muốn nâng đứa con riêng thượng vị, từ bỏ hắn, đứa con danh chính ngôn thuận nhưng nhiều năm qua không được yêu thích. Triệu Thâm chưa bao giờ xem Triệu Khuyết là em trai của hắn, bọn họ căm hận nhau là chuyện đương nhiên. Khi bọn họ vừa sinh ra là đã bị bắt lên chiến trường làm dũng sĩ giác đấu, được tỉ mỉ bồi dưỡng kỹ xảo cũng là vì muốn cả hai phải chém giết với nhau, không cắn đứt cổ họng của đối phương thì không thể sống sót.

Khuyết là thiếu. Triệu Khuyết đã từng cười nói với mọi người, mẹ của y đã đặt cho y cái tên này, chính là muốn y nhớ kỹ, y sinh ra đã có khuyết điểm, thân phận của y không được cho ra ánh sáng. Mà khuyết điểm này cũng không phải không thể bù đắp.

Y phát tài cũng là từ những hoạt động trong bóng tối của Triệu gia, mặc dù không thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng thẳng tới mây xanh. Bây giờ Triệu Thâm cũng không thể giống như trước, đối với y ngoảnh mặt làm ngơ.

Triệu Thâm xì cười một tiếng: “Đến T thành mà tranh với tôi, là muốn tự tìm đường chết?”

Thôi An Di do dự liếc nhìn Bạch Ngạn một cái, Bạch Ngạn không tự chủ co rúm lại hướng về phía Triệu Thâm. Triệu Thâm hơi trầm ngâm, vỗ vỗ đầu của hắn nói: “Ở lại nơi này đi, bây giờ em là tâm điểm để mọi người nhìn vào. Lúc này không giống ngày xưa, em là đại minh tinh, có tôi che chở, nếu y trở lại gây phiền phức cũng không cần phải sợ.”

Bạch Ngạn hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn Triệu Thâm, nhưng Triệu Thâm cũng không nhìn hắn. Sau cơn say Triệu Thâm xuống tinh thần, tóc trước trán buông xuống phất qua con mắt, vẻ điên cuồng ngạo mạn biến mất, lộ ra mỏi mệt lại làm gương mặt như mềm mại hơn.

Thôi An Di cẩn thận cúi đầu, tránh né không nhìn tới động tác của bọn họ, tiếp tục báo cáo tin tức với Triệu Thâm mà cô điều tra được: “Nghe nói lần này y tới cũng là do Triệu lão gia tử đồng ý, cha ngài… Triệu tiên sinh đã thay y đi chào hỏi, mảnh đất đã gọi thầu nếu không có bất ngờ gì xảy ra hẳn là sẽ bị y lấy lại.”

Triệu Thâm bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lập tức sáng lên đến ép người, căn phòng nhất thời trở nên trầm mặc rất lâu. Bạch Ngạn giơ tay muốn đỡ hắn, có lẽ chỉ là theo bản năng muốn an ủi, nhưng Triệu Thâm chỉ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng làm cho hắn bất động tại chỗ.

“Cũng bởi vì tôi không chịu nghe lời của bọn họ cưới người phụ nữ kia, bọn họ mới quyết định chèn ép tôi như vậy?” Triệu Thâm cười lạnh, không nói ra được chế giễu hay mỉa mai: “Lúc trước lão gia hoả kia cũng bị ép thông gia, giằng co với mẹ tôi hết nửa đời, hiện tại hoạn lộ của ông ta khúc chiết lại muốn tôi thay ông ấy bán mình, cô nói xem có phải ông ấy điên rồi hay không?”

Không ai có thể trả lời hắn. Triệu Thâm đi xuống giường, phân phó nói: “An Di, trước hết đem tất cả văn kiện lấy tới để tôi xem một chút. Trời đã muộn lắm rồi, Tiểu Ngạn đi nghỉ ngơi đi.”

Chờ Bạch Ngạn đi xa, Thôi An Di mới vừa nói vừa dò hỏi: “Triệu Khuyết là người của xã hội đen, từ trước đến giờ làm việc cũng không kiêng dè gì, cần phải tăng cường an ninh không?”

“Có thể. Mà không cần thiết gióng trống khua chiêng, làm như vậy có vẻ là chúng ta sợ hắn.”

Nữ thư ký cúi đầu, do dự, cuối cùng vẫn phải hỏi ra miệng: “Lần trước ngài mới dặn dò nói phía Chu tiên sinh rút bớt người đi, nhưng lúc này Triệu Khuyết lại đến, lệnh này còn chấp hành hay không?”

Triệu Thâm xoa xoa trán, lúc say rượu đầu đau giống như bị xé rách, hắn cố nén đau đớn cười như không cười mà hỏi Thôi An Di một câu: “Cô nói, Triệu Khuyết hại cậu ấy có tác dụng gì? Dùng trực giác nhạy cảm của một người phụ nữ, cô cảm thấy dùng cậu ấy có thể uy hiếp được tôi sao?”

Trong phòng ngủ mùi thơm từ chiếc đèn xông tinh dầu nhẹ nhàng tỏa hương, Thôi An Di chợt nhớ mùi hương này là do cô tìm cho Triệu Thâm, mùi hương này có tác dụng an thần. Đoạn thời gian đó tinh thần của Chu Duật Minh rất hoảng loạn đến nỗi tự mình hại mình, bác sĩ muốn cậu tĩnh dưỡng, Triệu Thâm liền nhờ cô – một người tâm tư cẩn thận tới chăm sóc. Cuối cùng cũng là cô đánh bạo thỉnh cầu Triệu Thâm đưa cậu xuất ngoại giải sầu. Chu Duật Minh đi rồi, theo thói quen Triệu Thâm vẫn dùng loại hương đó, mùi thơm lưu lại ở trên áo hắn rất nặng, vì đã lưu lại rất nhiều năm.

Cô lớn mật hỏi ngược lại một câu: “Bất luận trực giác của phụ nữ có nhạy cảm đến đâu, cũng sẽ không ngông cuồng phỏng đoán liều lĩnh trả lời vấn đề như vậy được?”

Triệu Thâm thấy buồn cười, phất tay một cái nói: “Phái người tới, quan sát cậu ấy thật kỹ. Cũng không cần nhiều người, thế nhưng nhất định cần phải có Vệ Hàm.”

Vệ Hàm là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, là đội trưởng bảo an của Triệu Thâm. Thôi An Di nghe nói đến người này trong lòng lập tức lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.