Nhất Tâm Chi Cách

Chương 23



Ngày hôm nay Bạch Ngạn từ chối hết công việc ở trong nhà trọ do công ty an bài xem kịch bản. Nói là xem kịch bản nhưng kỳ thực hắn căn bản không có tâm tư kia. Hắn nghiêng người dựa vào lưng ghế rộng lớn, hai chân trần trụi được đắp bởi chiếc chăn bằng lông nhung mềm mại, lông dài mượt mà cọ vào lòng bàn chân của hắn dường như cũng cào đến tâm làm cho hắn ngứa ngáy. Hắn xem đồng hồ, chiếc kim của đồng hồ treo trên tường không nhanh không chậm di chuyển, mười ngón tay của Bạch Ngạn đặt ở trên quyển kịch bản cũng vô thức vùng vẫy nhịp theo. Hắn đang đợi Triệu Thâm, hắn biết Triệu Thâm nhất định sẽ đến. Việc quan hệ đến Chu Duật Minh, Triệu Thâm tuyệt đối không thể giữ yên lặng.

Trước khi hắn đi, Triệu Thâm đã dặn đi dặn lại hắn nhiều lần là phải khuyên Chu Duật Minh, làm cho cậu bớt buồn, đùa giỡn làm cho mặt cậu giãn ra. Trong mắt của Triệu Thâm hắn không phải là đại minh tinh, chỉ là một thằng hề trên sân, nhẫn tâm bảo hắn phải mặc y phục rực rỡ để cho mình tiêu khiển. Môi Bạch Ngạn câu lên một nụ cười, một nụ cười thảm đạm tái nhợt, phảng phất như ánh sáng ban ngày rực rỡ trong sắc trời mùa đông, Triệu Thâm bắt hắn làm một chiếc cầu bắt qua vực sâu quan hệ giữa Triệu Thâm và Chu Duật Minh. Còn Triệu Khuyết xem hắn là một con dao găm mà y nắm ở trong tay có thể đâm vào ngực Triệu Thâm. Trong mắt của người khác hắn đơn giản chỉ có tác dụng như vậy,

Lúc Triệu Thâm đẩy cửa vào thì Bạch Ngạn đã pha xong cà phê, đang vẽ hoa bằng kem trên mặt cà phê. Hắn nuôi một con mèo Ba Tư thân hình tròn vo muốn leo lên trên bàn, sém một chút đem khăn trải bàn kéo xuống. Bạch Ngạn vội vã đem nó vứt qua một bên, tức giận trừng nó. Một người một con mèo đều có khuôn mặt nhỏ mắt to, tinh xảo mà tự phụ. Làn da của Bạch Ngạn còn muốn trắng hơn lông mèo như quả cầu tuyết, dương quang ấm áp rơi xuống trên mặt trên người hắn giống như là mật ong từng chút từng chút thấm vào sữa bò. Trong nhà là một phong cảnh mỹ lệ ấm áp như vậy, cho dù Triệu Thâm đầy bụng tâm sự, vừa nhìn thấy cũng không khỏi mỉm cười.

“Triệu thiếu, anh đã đến rồi!” Bạch Ngạn ôm con mèo vào trong ngực, quay đầu lại nhìn thấy hắn lập tức nở một nụ cười, đôi mắt óng ánh sáng lên, như hoa hướng dương thấy ánh nắng mặt trời. Triệu Thâm nhìn hắn gật đầu, hắn liền chớp chớp mắt một cái.

Chính là một thiếu niên đang ở độ tuổi thanh xuân, vô hạn phong quang.

Triệu Thâm ngồi xuống ghế dựa, Bạch Ngạn dâng cà phê, rồi bắt đầu líu ra líu ríu nói về công việc và cuộc sống của mình tại T thành. Triệu Thâm do dự một chút, vẫn đánh gãy hắn, hỏi hắn ngày hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì không bình thường làm cho cảm xúc của Chu Duật Minh trở nên khúc chiết như vậy. Ly cà phê ở truớc mặt hắn đã nguội một nửa, bông hoa bằng kem tỉ mỉ điều chế gần như hòa tan, nhưng hắn không nếm thử một chút, chỉ tha thiết hỏi: Anh cho là em ấy đi gặp em sẽ vui vẻ, tại sao kết quả lại như thế?

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Ngạn xẹt qua một tia âm  trầm. Nhưng sóng mắt của hắn đảo qua một cái lại nở nụ cười duyên dáng của một mỹ thiếu niên. Hắn dùng giọng nói có vài phần oan ức mà nói: “Lúc anh Tiểu Chu gặp lại em rất là vui vẻ, lúc sắp đi mới bắt đầu phiền muộn. Em nhìn bộ dạng lúc anh ấy tạm biệt còn tưởng rằng anh ấy là không nỡ xa em…”

Một phút đồng hồ trải qua cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ di chuyển làm trái tim cũng theo đó mà chậm rãi co giật, trì độn phun ra máu tươi như dòng suối. Một lúc lâu Bạch Ngạn lặng lẽ thở phào một tiếng, trong lòng đồng thời cũng dâng lên sự thích thú khi tự ngược.

Bạch Ngạn tỉnh táo hưởng thụ cảm giác đau đớn, cân nhắc biểu tình trên mặt cho đến khi hoàn mỹ hoàn hảo. Hắn tiến đến trước mặt Triệu Thâm, nhẹ nhàng nói: “Anh Tiểu Chu rất hoài niệm quãng thời gian trước… Anh ấy không thích cuộc sống bây giờ. Em không hiểu, nếu như anh yêu anh ấy tại sao phải làm cho anh ấy thống khổ như vậy? Nếu như không phải yêu, thì vì sao cam chịu dằn vặt như vậy? Nếu đã chú định không có kết quả vậy thì xin anh.. Buông tay đi.”

Cả phòng không hề có một tiếng động, yên tĩnh như là sóng nước lăn lộn ở trong không khí trầm muộn. Triệu Thâm chán nản thở dài, lấy tay che trán của mình, trên mu bàn tay nổi gân xanh, lòng bàn tay mềm mại của người quen sống trong nhung lụa. Giữa những ngón tay có thể thấy được đôi mắt đỏ bừng, con ngươi đỏ đến mức nhìn thấy mà giật mình. Hắn nói: “Mỗi ngày anh đều nghĩ đến việc buông tay.”

“… Phương pháp gì cũng thử qua, nhưng anh không làm được.”

“Mới bắt đầu anh thật tâm muốn thả em ấy đi. Vừa nhìn thấy em ấy trái tim của anh sẽ mất khống chế đập mạnh, nhắc nhở rằng trong lòng anh có một chỗ trống mà vĩnh viễn vô pháp bù đắp. Em ấy đối với anh mà nói như một loại bệnh, lúc bệnh cấp tính, thương tổn đến vừa mệt vừa nhanh; lúc thì bệnh mãn tính cứ duy kéo dài, vĩnh viễn còn lâu mới khỏi bệnh. Có lúc anh cũng nghĩ nói cho em ấy biết… Nhưng không được, anh đã phát thệ không nói cho bất kỳ người nào, em không hiểu đâu…”

Âm thanh Triệu Thâm từ bình tĩnh đến hỏng mất, rốt cục nói năng lộn xộn: ” Em có thể hiểu không? Chờ đến khi anh ý thức được anh yêu em ấy thì anh đã bị loại tâm tình này hành hạ đến quá lâu, từ khi anh chịu thua thì anh bắt đầu hận em ấy. Có lúc anh hi vọng mình chưa từng gặp em ấy nhưng nghĩ đến em ấy và mình có suy nghĩ giống nhau, anh lại cảm thấy không có cách nào khoan dung. Anh càng muốn chạy trốn, lại càng muốn dựa vào. Càng muốn buông tay, lại càng lưu luyến.”

Hai mắt Triệu Thâm nhắm nghiền, dựa vào trên ghế thở hổn hển. Chiếc cổ thon dài đoan trang tao nhã của hắn dựa vào trên ghế gỗ được sơn màu trắng như là tư thế nghển cổ chờ đợi. Một lúc lâu hắn mới một lần nữa mở mắt ra, như vừa tỉnh giấc chiêm bao đánh giá bốn phía, nhìn Bạch Ngạn áy náy cười cười: “Xin lỗi, không hù đến em chứ? Những câu nói này anh vẫn luôn để ở trong lòng, không nói với người nào, rốt cục vẫn không nhịn nổi. Kỳ thực anh vẫn luôn nghĩ, nếu tiếp tục cùng em ấy dây dưa một ngày nào đó anh có thể biến thành người điên? Hoặc là hiện tại anh đã điên rồi? Nếu như anh điên rồi, em còn nguyện ý xem anh là anh sao?”

Bạch Ngạn bỗng nhiên chảy nước mắt, những lời điên khùng này ngược lại làm cho hắn bị tổn thương. Hắn muốn tiến lên ôm ấp Triệu Thâm, làm cho Triệu Thâm thức tỉnh, sau đó nói những lời mình vẫn luôn muốn nói… Nhưng hắn không có. Lý trí làm hắn vững vàng đứng ở chỗ cũ. Có người khuyết thiếu là quá dễ dàng động tình, có người khuyết thiếu là quá mức tỉnh táo.

Bạch Ngạn lau nước mắt, chầm chậm mà thành kính nắm chặt tay Triệu Thâm nói: “Anh, đừng quá khó chịu… Chuyện tình cảm nói cho cùng cũng là chuyện nhỏ, vì chuyện như vậy xoắn xuýt không đáng…”

“Việc quan hệ đến sinh tử, chính là chuyện lớn.” Triệu Thâm thì thào nói: “Giữa anh và em ấy không đơn giản như vậy… Khi Vân Kỳ chết anh muốn gạt em ấy, nhưng em ấy vẫn biết. Khi em ấy về nước bị người của anh ngăn lại, câu nói đầu tiên là ‘Có phải là Triệu Thâm hại chết anh ấy không?’. Em xem, em ấy luôn hoài nghi anh như vậy. Kỳ thực cũng không trách được, dù sao tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, anh là người có hiềm nghi rất lớn. Nhưng lúc nghe em ấy nói câu đó anh rất là khổ sở, bởi vì anh biết, tình cảm giữa hai người rốt cục… rốt cuộc không còn có khả năng.”

Bạch Ngạn vội vội vàng vàng biện bạch: “Không đúng, chúng ta đều biết anh Vân Kỳ bởi vì bị u ác tính mới đi như thế, chúng ta đều đến thăm anh ấy, không có hiểu nhầm.”

Triệu Thâm yên lặng nhìn hắn lễ phép cười cười, ý cười lại thanh thiển không dấu vết: “Cảm ơn. Thế nhưng xin đừng quá tín nhiệm anh, anh không đáng để cho em tin tưởng. Lúc mới đầu kiểm tra ra u ác tính là bởi vì chuyện của anh và Chu Duật Minh nên anh ta mới có suy nghĩ coi thường mạng sống bản thân, từ chối tiếp nhận chữa trị. Sau đó người nhà anh ấy tìm tới anh, anh ở trước nhà bọn họ từ ban ngày quỳ đến nửa đêm, anh ấy mới bằng lòng đi ra gặp anh. Anh ấy nói với anh, anh ấy chỉ vì người nhà của mình và cũng không có tha thứ cho chúng tôi. Mãi cho đến khi anh ấy chết, chúng tôi cũng không nhận được sự khoan dung. Nguyên nhân cái chết của anh ấy là u. Theo lí lẽ anh không có tội; nhưng theo tình lý thì tội của anh không thể đặc xá.”

Bạch Ngạn lắp bắp muốn an ủi hắn. Triệu Thâm mỏi mệt xoa mi tâm, không có nói tiếp. Triệu Thâm thấy Bạch Ngạn thân thể thanh xuân dung mạo vẫn còn rất trẻ con, đang ở trong những năm tốt nhất của cuộc đời, đương nhiên sẽ không hiểu trơ mắt nhìn một người tử vong đáng sợ đến dường nào. Trong thời kỳ Thư Vân Kỳ gian nan trị liệu, hắn một lần lại một lần giống như gặp quỷ chạy đi nhìn anh, nhìn một người mà lúc thanh xuân hắn luôn coi là thiên thần, cao cao tại thượng không nhiễm phàm trần từ đám mây rớt xuống

thì sẽ chịu đựng sinh lão bệnh tử, đau khổ dằn vặt của người phàm như thế nào. Đến cuối cùng thiếu niên kia từng như thiên quang mây ảnh cũng trở thành bộ xương khô.

“Trong cuộc đời anh đã làm rất nhiều chuyện không có cách nào cứu vãn, đến bây giờ cũng không biết chuộc tội như thế nào.” Triệu Thâm nhẹ nhàng nói, phủ thêm áo khoác đứng dậy

“Mà anh nói những chuyện này với em làm gì? Em vẫn còn con nít —— anh hy vọng em vẫn luôn là một cậu bé.”

Hắn nhìn Bạch Ngạn cô quạnh mà cười: “Như vậy thì sẽ được nhiều hạnh phúc.”

Bạch Ngạn cắn cắn môi, trong lòng nổi lên bi ai khó mà giải thích được. Hắn thấy Triệu Thâm phải đi, vội vã mở miệng: “Triệu thiếu, sau này không bằng để cho em đến thăm anh Tiểu Chu nhiều hơn đi? Cũng có thể giúp anh ấy thả lỏng tâm tình.”

Triệu Thâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Được, anh không ngăn cản em.”

Thời cơ rất vừa vặn. Lúc này tâm trạng của Triệu Thâm bất an, hoảng hốt sẽ trở nên yếu đuối, đúng là cơ hội để hắn nêu ý kiến. Bạch Ngạn lộ ra nụ cười rụt rè nói với hắn: “Kỳ thực em nghĩ anh Tiểu Chu cảm thấy quá cô đơn, trống trải… Không bằng để cho anh ấy đi làm đi. Nếu như không muốn cho anh ấy quá mệt mỏi thì đi làm ở công ty Triệu thiếu là tốt rồi. Dù sao anh ấy vẫn là người rất coi trọng sự nghiệp.”

Triệu Thâm cứng đờ, cúi đầu, đột nhiên hỏi: “Tiểu Ngạn, em có cho rằng anh là một người hà khắc và tàn nhẫn?”

Bạch Ngạn kinh ngạc đứng ở nơi đó, không biết nên làm sao đáp lời. Triệu Thâm lắc đầu một cái cười khổ: “Anh quá ích kỷ, đối với người khác không tốt cũng khó có thể phát hiện. Lần sau anh lại làm hỏng việc, em cần phải nhớ nhắc nhở anh. Hi vọng khi đó anh còn có thể nhớ được.”

Hắn vung vung tay rồi đi về phía trước: ” Anh đồng ý với em.”

Lúc đi ra khỏi nhà trọ ánh sáng như từ trên vòm trời trút xuống, từng tia nắng gắt chiếu xuống trên thân thể con người như thiêu đốt cảm thấy rất đau. Triệu Thâm nhớ Chu Duật Minh cũng không thích nắng nóng, chán ghét ban ngày, chán ghét tiếng người, tình nguyện cùng hắn sinh hoạt như cú mèo. Con người thuộc về quần thể động vật sống vào ban ngày, người sợ ánh sáng, không muốn thấy ánh sáng thì chỉ có tội nhân.