Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 1 - Chương 50: Vì yêu ra tiền



Edit: Tamtinhduykhiet

Beta: jungjenny

Năm nghìn lượng hoàng kim? Hoàng kim a, hoàng kim, cho dù là bạc trắng ta cũng đã cảm thấy đau lòng, Bộ Phong Trần, tên hỗn đản này thế nhưng lấy năm nghìn lượng hoàng kim mua một nữ nhân xấu xí như yêu quái! Hai ngày trước ta đòi tiền hắn, quấy rầy mãi tên quỷ hẹp hòi mới miễn cưỡng cho ta một ngàn lượng hoàng kim mà thôi, hiện tại cư nhiên liền đưa ra năm nghìn lượng hoàng kim mà không chớp mắt lấy một cái.

Ta khó chịu, phi thường khó chịu.

“Ngươi điên rồi sao?!” Đè thấp thanh âm, tiếp lấy khăn mặt Tô Tô đưa qua lau nước trà, ta hận không thể lập tức đem nước trà tạt lên người Bộ Phong Trần.

Năm nghìn lượng hoàng kim đem đi mua một nữ nhân xấu gần chết, không bằng đem cho ta, Bộ Phong Trần cư nhiên dám lấy năm nghìn lượng hoàng kim đổi một nữ nhân cũng không cho ta! Nam nhân này có ý gì chứ, Sầu Thiên Ca ta chẳng lẽ không bằng một nữ nhân trắng bệch cùng xấu như quỷ vậy sao?!

Bộ Phong Trần hàm chứa ý cười liếc ta một cái, nhẹ giọng nói: “Không còn cách nào, dục vọng không được thỏa mãn, áp lực chồng chất, ngươi lại không yêu thương nhung nhớ, ta cũng chỉ có thể tìm một chỗ phát tiết tốt một chút.”

Không được giận, không thể nóng nảy, phải khắc chế, không được lấy nước trà tạt hắn, không được dùng tay đánh hắn, không được dùng chân đạp hắn, phải nhẫn nại, nhẫn nại.

Sầu Thiên Ca, đừng quên trầm ổn cùng bình tĩnh của ngươi, cũng không thể dễ dàng bị Bộ Phong Trần chọc giận như vậy đi? Tên hỗn đản này muốn được thỏa mãn thì cứ để hắn thỏa mãn, dù sao cùng ngươi không có quan hệ gì.

“Ha hả, ha hả a…………” Cười lạnh hai tiếng, ta quay đầu không thèm nói nữa, trong tay gắt gao siết chặt lấy khăn tay của Tô Tô, mặc kệ Bộ Phong Trần làm nhiễu loạn tâm thần, hôm nay còn có việc trọng yếu hơn cần phải hoàn thành, tiếp qua 2 vật phẩm đấu giá chính là ngọc bội kỳ lân đi?

Bộ Phong Trần, ngươi không phải tiền nhiều sao? Không phải để cho ta tận tình tiêu sài sao? Tốt, đến lúc đó ngươi đừng có đau lòng.

“Năm nghìn lượng hoàng kim?” Tiểu Thảo thanh âm căng thẳng, hiển nhiên cũng bị giá Bộ Phong Trần đưa ra dọa không ít, nữ tử dị quốc như vậy cho dù có xinh đẹp đến cỡ nào, năm nghìn lượng bạc trắng đã là cao nhất rồi nhưng nam tử xa lạ này lại ra tới năm nghìn lượng hoàng kim, năm nghìn lượng hoàng kim là cái khái niệm gì? Giá trị gấp mười lần năm nghìn lạng bạc trắng a!

Tràng thượng một mảnh im lặng, một đám đều bị giá cả Bộ Phong Trần hào sảng đưa ra dọa, cũng không ít người trong lòng thầm đoán, hai kẻ phú hào thần bí này đến tột cùng là thần thánh phương nào, quả nhiên giống như lời đồn, vung tiền như rác, mắt cũng không chớp lấy một cái.

“Thành giao!” E sợ có biến cố, Tiểu Thảo nhanh chóng kết thúc giá vật phẩm, lúc Tiểu Thảo nói ra 2 tiếng “Thành giao”, tay ta nhịn không được run lên.

Nhớ rõ một năm trước, cả nước thu vào ba triệu lượng bạc trắng, khấu trừ các khoản chi, còn lại ba nghìn vạn lượng bạc trắng, quy đổi tương đương thành hoàng kim cũng chỉ ba trăm vạn lượng hoàng kim mà thôi.

Mấy năm nay biên cảnh có mấy quốc gia rục rịch, tùy theo năm mà quân phí gia tăng, nếu không phải quốc gia khổng lồ quốc khố đầy đủ, Bạch Hà cũng sẽ không có lòng dạ nào chạy đến Giang thành, vừa chơi, vừa diệt cỏ tận gốc.

“Chúc mừng công tử ôm được mỹ nhân về.” Thành giao xong, tiền lời cũng nắm trong tay một phần, Tiểu Thảo cô nương cười tươi đến mức hoa cũng kém vài phần, hiện tại nhìn Bộ Phong Trần thấy thuận mắt lạ kỳ.

Công tử? Hừ – tóc bạc còn gọi công tử, rõ ràng chính là một lão yêu quái bất tử. Âm thầm mắng trong lòng, ta tiếp tục uống trà, đung đưa cái chân què.

“Nghe đồn chủ nhân Nhất song nhân khách điếm phú khả địch quốc (giàu có bằng cả quốc gia), hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống người thường, hoan nghênh nhị vị công tử đã vào Giang thành, chính là không biết xưng hô với nhị vị như thế nào?” Tiểu Thảo ở trên đài hỏi.

Nữ tử dị quốc được dẫn đi xuống, chính thức thành giao còn phải chờ đấu giá hội chấm dứt, sau đó đem tiền giao đủ, ký kết chứng từ mới có thể hoàn thành.

“Khách điếm đang cần một đóa hoa làm đẹp mà thôi, cô nương chớ có nói lung tung.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói, ta ngầm hừ nhẹ, thật sự là một đóa hoa đắt tiền.

Bộ Phong Trần đột nhiên hàm xúc ý tứ liếc ta một cái, ta có một loại dự cảm không tốt, giả nhân giả nghĩa lại có ý đồ xấu gì đây.

“Tại hạ Bộ Phong Trần, ngồi bên cạnh ta là người ta yêu.” Bộ Phong Trần vẻ mặt tự nhiên nói ra.

“Khụ khụ khụ~” Ta thật sự không nên uống trà lúc nghe Bộ Phong Trần nói chuyện, vừa mới là phun trà, hiện tại thiếu chút nữa bị nước trà làm nghẹn chết.

Có việc nhẫn nhịn được có việc không, Bộ Phong Trần vừa nói xong ta liền lập tức đem nước trà còn lại trong ly tạt về hướng hắn, Bộ Phong Trần một phen đoạt cây quạt của Đồng Đồng ở bên cạnh đem nước trà chắn lại, toàn bộ động tác bình thường tiêu sái như nước chảy mây trôi, nước trà vẩy khắp nơi, hắn lại không dính dù chỉ một chút.

“Hồ ngôn loạn ngữ! (nói năng xằng bậy)” Ta lạnh lùng liếc mắt hướng Bộ Phong Trần, chắn lại nước trà giống như một trò đùa giỡn còn phải làm bộ dáng anh tuấn, giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh đều chọc người chán ghét, vốn là cá mè một lứa (cùng một giuộc), làm sao mà so sánh ai hơn ai.

Cảm giác chính mình có chút thất thố, ta nén giận ngồi trên ghế, bên cạnh không ít ánh mắt tò mò hướng đến phía chúng ta, chuyện tình nam nhân cùng nam nhân trên thói đời cũng không phải việc lạ, chỉ là công khai thì rất ít.

Nhìn thấy vẻ mặt Bộ Phong Trần thích ý cười trộm, ta xem như hiểu được, giả nhân giả nghĩa đang biến ta thành trò cười, thật sự ác liệt.

Hội đấu giá vẫn còn tiếp tục, có thể tưởng tượng, từ nay về sau trong Giang thành, phỏng chừng tất cả mọi người sẽ cho rằng, hai ông chủ của khách điếm Nhất song nhân là một đôi.

Thật sự mặc kệ Bộ Phong Trần, ta bắt đầu nhìn khắp xung quanh hội đấu giá, theo lý thuyết lão Tứ hôm nay sẽ xuất hiện, mỗi lần lão Tứ xuất hiện đều dịch dung, tiểu tử kia không biết ở nơi nào, cũng không biết lần này giả dạng thành cái gì.

“Một ngàn lượng!”

Thanh âm kêu giá không dứt, vật phẩm thứ ba là một vò nữ nhi hồng cất giữ trăm năm, bị một thư sinh môi hồng răng trắng đoạt lấy, nam nhân tuy nói là thư sinh nhưng lại cố tình lộ ra bộ dáng hồ ly, đôi mắt hẹp dài, lộ ra tinh quang vạn năm, nam tử lộ vẻ âm nhu dựa vào một nữ nhân cao lớn thô kệch ở bên cạnh, thoạt nhìn có chút quỷ dị.

Lão Tứ ngu ngốc này thế nhưng đến đây thật, không chỉ có đến một mình, còn đem lão Cửu bộ dáng như nữ nhân đầu gấu mang đến, trước đây ta còn không có phát hiện, hai người nam không ra nam, nữ không ra nữ còn xứng như vậy.

Nhìn lão Tứ cùng lão Cửu, lòng ta cảm thấy hai người kia thật ngu ngốc, biết rõ là bẫy vẫn cố tình chạy tới chịu chết, trong lòng lại nhịn không được có chút cảm động, Sầu Thiên Ca đã chết, một khối ngọc bội, cho dù lấy lại được lại thế nào? Sầu Thiên Ca cũng sẽ không sống lại.

Cho dù sống lại, cũng sẽ không cảm tạ các ngươi trung thành, vẫn là cảm thấy các ngươi ngu, các ngươi xuẩn mà thôi, ngay cả một chút tâm kế đều không có, uổng phí năm đó ta tưởng thưởng các ngươi.

Không thể lý giải, thật sự không rõ.

Vì sao rõ ràng biết là chỗ chết còn muốn chạy tới? Ngu xuẩn!

“Vật phẩm thứ năm trong buổi đấu giá hôm nay, thỉnh chư vị xem” Một cái hộp tinh mỹ bên trong chứa đựng một khối ngọc bội kỳ lân oánh nhuận, Tiểu Thảo cô nương giới thiệu “Thần thú kỳ lân, điềm lành chi thú, tuyết thế hảo ngọc, trơn bóng ấm áp, mọi người đều muốn, này chất liệu cùng điêu khắc tinh tế các vị đều có thể nhìn ra, nhưng khối ngọc bội kỳ lân này không chỉ là một khối ngọc tốt, còn là di vật của Ma vương đã rơi xuống vách núi tại Giang thành ba năm trước, không biết hôm nay có vị nào dám đoạt vật mang điềm xấu này không.”

Vật mang điềm xấu sao? Ta nhịn không được cười lạnh hai tiếng, hiện giờ “Sầu Thiên Ca” ba chữ coi như là cấm kỵ đi.

Có lẽ, đối với quốc gia này Sầu Thiên Ca cũng là một người không rõ ràng, mặc kệ năm đó ta vì cái quốc gia này mà chiến đấu, bị nhiều thương tích, trả giá cũng nhiều, ta đều chỉ là vết nhơ trong lịch sử.

Ai bảo….Ta huyết thống không tinh khiết, không phải họ Bạch a?

Quốc gia này là của Bạch gia, cho tới bây giờ cũng không phải của người họ “Sầu”.

Tay nắm thành quyền ép sát vào người, chậm rãi thả lỏng, vốn định ngồi ăn chờ chết, bất đắc dĩ bị cuốn vào cục diện này, nếu ta buông tay mặc kệ lão Tứ cùng lão Cửu, hai người ngu ngốc này phải chết không thể nghi ngờ.

Thôi, nghĩ tới hai người kia cũng từng đi theo ta lâu như vậy, “Điềm xấu vật” liền để ta lấy lại, dù sao Bộ Phong Trần cũng có tiền.

Cứ việc để người ta gọi là “Vật không rõ ràng”, còn có người kêu giá bên cạnh, lão Tứ cùng lão Cửu còn chưa ra giá, hai người kia đang đợi thời cơ thích hợp, chính là ta không nghĩ cho bọn hắn cơ hội.

Bạch Hà có lẽ ngay tại hội đấu giá chờ xem, đuổi tận giết tuyệt như thế, thật xứng một hoàng đế tốt, cũng là một người yêu tốt.

Duyên phận đã hết, tình cũng rõ ràng.

“Năm vạn lượng.” Ta trả giá, một vật không rõ ràng, cũng không có mấy người dám lấy nhiều tiền ra mua, năm vạn lượng, sớm đã vượt qua khả năng ra giá cũng những người ở đây, cho dù là lão Tứ cùng lão Cửu.

Bộ Phong Trần hơi hơi híp mắt nhìn ta liếc mắt một cái.

“Sáu vạn lượng.” Không dự đoán được, lời còn chưa dứt, thế nhưng lại có một người nâng giá.

Đưa ra giá cũng không phải lão Tứ cũng không phải lão Cửu, mà là thanh âm đến từ lầu hai, ta không khỏi nhíu mi, là Bạch Hà cố ý nâng giá? Không, hẳn không phải là hắn, nghe thanh âm có chút quen thuộc nhưng tuyệt đối không phải người của triều đình.

Vậy là ai đây? Để mắt ngọc bội này của ta, nghĩ không ra thanh âm này rốt cuộc là ai.

“Tám vạn lượng!” Người nọ sau đó lại hô một tiếng, trong thanh âm lộ ra vài phần ý tứ tình thế bắt buộc.

Tám vạn lượng mua một khối ngọc bội, người này quả thật chính là điên rồi, ta hơi hơi nhíu nhíu mày, ta không ngại tiêu xài tiền của Bộ Phong Trần, vấn đề là ta không biết Bộ Phong Trần rốt cuộc có bao nhiêu tiền, kêu giá là kêu, lấy không ra tiền mới hảo ngoạn.

Thôi, dù sao cũng có Bộ Phong Trần che chắn, lòng ta đau cái gì chứ!

Ngay lúc ta chuẩn bị kêu mười vạn, Bộ Phong Trần ở bên cạnh bắt đầu kêu giá: “Tám mươi vạn lượng.”

Tất cả mọi người đều hút một ngụm khí lạnh, không ít người đều học tập bộ dáng của ta, phun trà để biểu lộ nội tâm rung động cùng kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời, trong hội đấu giá đều là thanh âm phun nước cùng ho khan cộng hưởng, rất náo nhiệt.