Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 1 - Chương 28: Người qua đường cùng khách qua đường



Edit: Tình

Beta: Khốc

“Tránh ra, mau tránh ra, con mẹ nó không muốn sống nữa a!” Đầu lĩnh từ rất xa trông thấy giữa đường có hai người vẫn đứng yên không nhúc nhích, đầu tiên mắt liền chú ý tới ngân phát nam tử cả người toát lên vẻ băng lãnh, lòng hơi hồi hộp một chút, trong ấn tượng của hắn cũng chưa từng thấy qua người này.

Trong lòng tuy có chút lo lắng người nọ phải chăng là thần thánh phương nào, nhưng tưởng tượng tới nơi đây là Giang thành, là địa bàn của bọn hắn, cho dù có hoàng đế lão tử đến đây cũng phải khách khí với bọn hắn vài phần, đầu lĩnh rất nhanh không đem hai người kia đặt trong lòng, xem như là kẻ không có mắt khiêu khích người, không thả chậm lấy nửa điểm tốc độ, quát lớn: “Mau tránh ra, không được cản đường minh chủ!”

“Minh chủ?” Bộ Phong Trần làm như muốn hỏi một câu, chợt hiểu ra là Bộ Phong Trần đang hỏi ta, lập tức trả lời: “Võ lâm minh chủ Tiêu Chính Nam.”

Ta vốn nghĩ nhiều thêm một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, dù sao vừa trở về vẫn là trước tiên dàn xếp xong xuôi  rồi nói sau, bất quá ta cũng không phải người sợ chết, gặp Bộ Phong Trần bất động, ta cũng bất động theo, Bộ Phong Trần mất trí nhớ cũng không phải mất đi đầu óc cùng võ công.

Đương nhiên, vế sau mới là trọng điểm.

Thực lực của Bộ Phong Trần cho tới nay đều khiến người khác lần không ra, bất quá dù sao Bộ Phong Trần sẽ không tùy ý để ngựa chạm được đến người chúng ta, không bằng nhân cơ hội này nhìn xem thực lực đích thực của Bộ Phong Trần rốt cuộc thâm sâu đến cỡ nào, lại là cái dạng gì.

Một lòng muốn xem diễn, ta cũng theo Bộ Phong Trần đứng ở giữa đường nhìn về đội nhân mã đang phi nhanh từ phía xa lại cơ hồ tựa như gần ngay trước mắt, dân chúng trong thành cũng đứng hóng diễn, tiếc hận cùng tiếc hận, dường như đã mường tượng ra cảnh ta cùng Bộ Phong Trần, cả hai đều bị tuấn mã đạp trúng thành bộ dáng thảm hại.

Chẳng qua là Bộ Phong Trần ngay cả nhường đường cũng không nhượng há lại để cho người ta cưỡi ngựa giẫm lên người hắn sao?

Tiêu Chính Nam a Tiêu Chính Nam, thật đúng là đủ khéo, oan gia ngõ hẹp, lời này một chút cũng không sai.

Tuấn mã đã gần ngay trước mắt, tro bụi cơ hồ bao phủ thân người, ta vẫn như trước bình tĩnh đứng chờ Bộ Phong Trần ra tay, ngay khi người đầu lĩnh định hướng lại phía này, Bộ Phong Trần rốt cuộc cũng động thủ, Bộ Phong Trần đúng là đã động thủ, ngân phát nam tử này chẳng qua là chậm rãi nâng cánh tay, cánh tay song song mặt đất, bàn tay giơ lên hướng tuấn mã đang tới.

Nguyên bản tuấn mã đang phi nhanh thế nhưng liền ngừng lại, đột nhiên lập tức tạm dừng làm cho người ngồi trên ngựa đều té trên mặt đất, cảnh tượng kia, thực hết sức buồn cười, mà con ngựa lại dịu ngoan đứng im tại chỗ, màn này làm cho người trong thành nhịn không được đều vỗ tay, cũng có người ngạc nhiên hô to “Thần tiên a!”

Ta không khỏi nhíu mày, khoanh tay đứng trước mặt Bộ Phong Trần nhìn con ngựa đột nhiên dịu ngoan, trong lòng âm thầm lấy làm kì quái, phá thần côn này còn có thể khống chế động vật sao?

Sớm từng nghe nói người tu luyện ở Thánh môn là rất thân thuộc với tự nhiên, cùng trời đất tương thông, nói vậy cũng có thể cùng các vật sống giao tiếp đi.

“Ngươi như thế nào làm cho ngựa dừng lại?” Nguyên lai là còn muốn xem Bộ Phong Trần ra tay đánh nhau, ta tuy có chút thất vọng, bất quá coi như thấy được thêm một năng lực của Bộ Phong Trần đi? Nhìn lũ cưỡi ngựa không ngừng kêu rên từ trên mặt đất đứng lên, khóe miệng ta khẽ nhếch hỏi Bộ Phong Trần.

“Gần như vậy.” Bộ Phong Trần tùy ý nói, rõ ràng là bộ dáng lười nói cho ta, sau khi mất trí nhớ Bộ Phong Trần thật đúng là có chút khiến người ta chán ghét a! Chờ xem, ta sớm muộn gì cũng ăn ngươi!

Bộ Phong Trần không trả lời, ta cũng sẽ không tiếp tục hỏi, đám người vừa mới ngã ngựa đã tụ hội tới trước mặt chúng ta, vây quanh ta cùng Bộ Phong Trần, đầu lĩnh khi đứng dậy trên người còn dính tro bụi, bất quá cũng không bị thương có thể thấy người này võ công không tồi.

“Các ngươi là ai, công nhiên khiêu khích minh chủ! Ở trong thành gây náo loạn!” Tiếng nói vừa dứt, mấy bóng đại đao sáng loáng liền xuất hiện, làm người ta có đôi chút hoa mắt.

“Người qua đường.” Ta cười cười.

“Khách qua đường.” Bộ Phong Trần cũng tươi cười ôn hòa.

Ta trừng mắt nhìn Bộ Phong Trần, người này học cách ta nói chuyện?